Đúng lúc này, Châu Vũ cũng đụng đụng tay vào Phó Thiết Ảnh, ra hiệu cho anh.

Phó Thiết Ảnh lập tức hiểu được ý tứ của cô dâu nhà mình, tiến lên trước nói: “Cô ơi, cô đừng xúc động, chú là người tốt như vậy mà, cũng không cố ý đâu. Chúng ta ăn xong bữa cơm này đi ạ, đã muộn như thế này rồi, cô ra ngoài cũng không an toàn.

“Đúng đúng, muộn thế này rồi bà còn định đi đâu nữa.”

“Hừ, tôi đi đâu cần ông quan tâm chắc!”

“Ăn cơm thôi ạ, Châu Vũ, em đỡ mẹ em vào đi.”

Phó Thiết Ảnh đi tới cầm lấy đồ trên tay mẹ Châu Vũ, lần này anh đứng cùng một chiến tuyến với bố Châu Vũ.

Bố Châu Vũ rất cảm kích nhìn anh, làm gì còn nhớ thái độ mình vừa đối xử với anh là như thế nào, chỉ cảm thấy thằng nhóc này cũng được đấy.

Cả nhà quay lại bàn ăn, đồ ăn cũng đã nguội, Châu Vũ mang đồ đi hâm nóng lại một lần nữa.

“Thiết Ảnh à, cô nhớ cháu còn mang cả một chai rượu vang đến nữa đúng không? Cháu lấy ra đi, chúng ta uống một chút.”

“Bà uống ít thôi đấy.” Bố Châu Vũ vội vàng nói.

“Ông quản lý được tôi à?” Mẹ Châu Vũ trừng mắt nói.

“Cô ơi, uống rượu hại thân, chúng ta mỗi người ăn một ít cơm, rồi uống một chút rượu, ngồi tâm sự với nhau được không ạ?”

“Đúng đúng, đề nghị này của Thiết Ảnh rất tốt. Chúng ta cứ vừa ăn cơm vừa uống đi.”

Bố Châu Vũ không biết từ lúc nào đã nghiêng về phe Phó Thiết Ảnh.

Cả bữa cơm, mẹ Châu Vũ cứ đối đầu với bố cô, lần nào cũng là Phó Thiết Ảnh ra tay can ngăn hai người, lúc đó mới yên tĩnh hơn một chút.

Bố Châu Vũ dần dần không còn chán ghét Phó Thiết Ảnh như trước nữa, ít nhất là hai người cùng có một ý tưởng như nhau.

Nghĩ vậy rồi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cơm nước xong xuôi, bóng đêm cũng dần buông xuống.

Phó Thiết Ảnh không tiện ở lâu, anh chỉ bảo sáng ngày mai sẽ lại tới.

“Hai đứa chuẩn bị đính hôn rồi, ở chung một chỗ thì có làm sao? Cô chú cũng không phải là bố mẹ cổ hủ. Tối nay cháu ở lại đây đi, đêm hôm khuya khoắt lái xe về cũng không an toàn.”

“Ở lại? Hình như không được ổn cho lắm đâu bà ơi.” Bố Châu Vũ bất mãn nói.

“Vậy thì thôi, hai mẹ con tôi đi theo nó. Không phải cháu nói là đã chuẩn bị phòng tân hôn rồi sao? Tối hôm nay cô qua đó tham quan một chút.” Mẹ Châu Vũ vừa dứt lời đã muốn cất bước rời đi. Bố Châu Vũ lập tức ngăn lại.

“Không phải tôi chỉ mới nói một câu thôi sao? Bà lại còn chấp nhặt như thế à? Ở lại là được chứ gì. Tôi đi chuẩn bị phòng.”

Lúc này mẹ Châu Vũ mới thỏa hiệp, nhìn bố cô rời đi rồi mới thở dài một hơi.

“Mẹ, mẹ đúng là lợi hại!”

Châu Vũ trợn mắt há hốc mồm. Lần đầu tiên cô thấy bố cô ngoan ngoãn như thế, không dám tức giận một chút nào.

“Trên xe có mấy món ăn vặt, để cháu lấy tới cho hai người.”

Phó Thiết Ảnh cũng thức thời, biết hai mẹ con cô có lời muốn nói nên chủ động rời đi.

Anh đi rồi, mẹ Châu Vũ mới nói: “Con biết vì sao không?”

“Vì sao ạ?

“Bởi vì mẹ và bố con đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn rồi nhưng mẹ chưa từng nói đến hai chữ ly hôn. Cho dù bố mẹ có cãi nhau to, khóc lóc gây sự, nhưng mẹ vẫn chưa từng nghĩ tới việc sẽ rời khỏi cái nhà này, ép bố con đến đường cùng.”

“Cho nên, mẹ không bao giờ dùng chiêu này. Nhưng một khi đã dùng rồi thì bố con sẽ sợ. Bố con sợ mẹ thật sự sẽ ly hôn, cho dù các con cũng nhìn ra được mẹ chỉ đang nói dọa như thế, không thật sự ly hôn, nhưng bố con vẫn sợ.”

“Mặc dù con chưa kết hôn, nhưng cũng phải hiểu rõ là, nếu đã nghiêm túc bắt đầu một tình yêu, thì không nên tùy tiện nói chia tay. Sau khi kết hôn, hai chữ “ly hôn” càng không nên được nhắc tới. Bởi vì mỗi lần nhắc tới là sẽ khiến tình yêu đó nứt thêm một chút, hiểu không?” Mẹ Châu Vũ cầm tay cô nói.

Nếu như không phải bà đã hài lòng Phó Thiết Ảnh rồi, thì bà cũng sẽ không lấy ra chiêu sát thủ này.

Châu Vũ nghe mẹ nói như thế, đôi mắt đỏ lên. Cô biết mẹ cô vì cô nên mới có thể làm như thế.

“Mẹ…”

Cô ôm chặt lấy mẹ mình, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.

“Khóc cái gì, con đường này là con chọn, chỉ hi vọng tương lai con sẽ không cần mẹ phải hối hận giúp con.”

“Không đâu. Con dám chắc anh ấy sẽ đối xử với con rất tốt. Nếu như sau này anh ấy thật sự có làm chuyện có lỗi với con, thì chưa cần mẹ và bố ra tay, anh trai anh ấy đã đánh gãy chân anh ấy rồi.”

“Vậy là tốt rồi. Nhà người ta cũng là một gia đình có danh tiếng, tác phong nghiêm cẩn, quan hệ cũng hòa thuận. Bố mẹ thằng bé cũng là người hiền lành, anh chị nó đối xử tốt với con, như vậy là tốt rồi. Mẹ cũng tin tưởng vào mắt nhìn người của con gái mẹ.”

Bà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Châu Vũ, nhìn thấy Phó Thiết Ảnh đang đứng chờ ở cửa ra vào, có ý đợi hai mẹ con nói chuyện xong.

Bà nói: “Để mẹ đi lên nói chuyện với bố con một chút, vừa đánh rồi thì phải xoa thôi, các con cứ nói chuyện đi.”

Mẹ Châu Vũ nói xong thì rời đi, Phó Thiết Ảnh mới đi vào.

“Cô là một người mẹ tốt.”

“Đó là điều đương nhiên.”

“Bố em cũng là người bố tốt.”

“Hả? Ông ấy gây khó khăn đủ kiểu cho anh mà anh còn khen ông ấy tốt được à?”

“Đúng là vậy, nhưng việc ông ấy yêu thương em cũng là thật. Ông ấy chỉ hi vọng em có một cuộc sống tốt, sợ em còn trẻ đưa ra quyết định sai lầm, sau này sẽ hối hận và phải chịu khổ, cho nên mới làm khó anh. Thật ra, anh rất biết ơn cô chú đã nuôi em lớn đến thế này, để anh có thể gặp được em. Đột nhiên anh không muốn nơi này mất đi, ngày mai anh sẽ bảo người ta đến sửa chữa lại nơi này. Cô thích hoa cỏ, anh sẽ để thợ hoa đến cải tạo lại vườn.”

“Bây giờ coi như anh cũng đã qua cửa ải của bố mẹ em rồi. Anh vui không?” Châu Vũ cười khanh khách hỏi.

“Vui chứ, anh hi vọng lễ đính hôn sẽ đến sớm một chút. Anh muốn cho tất cả mọi người ở thủ đô đều biết em là người phụ nữ của Phó Thiết Ảnh anh.” Anh cầm lấy tay cô, nhấn mạnh từng chữ.

Sau khi thuyết phục được bố của Châu Vũ rồi, một tuần sau đó, bọn họ bận rộn chuẩn bị cho lễ đính hôn.

Lễ đính hôn được tổ chức ở nhà chính, lúc đầu định long trọng một chút, nhưng Châu Vũ cân nhắc đến việc hiện tại là khoảng thời gian khá thị phi, nên không muốn tổ chức lớn.

Cộng thêm việc nhà họ Châu cũng thuộc dòng dõi thư hương, cô sợ người ngoài nói nhà mình trèo cao, nên cần phải khiêm tốn một chút.

Cố Chí Thanh mời vài người bạn tốt, thân thích trong nhà đến, cũng coi như là khá náo nhiệt.

Hứa Trúc Linh nhìn thấy hai người cuối cùng cũng vượt qua chông gai đến được với nhau, cảm thấy rất vui vẻ.

Ngày hôm sau, sau lễ đính hôn, toàn bộ thủ đô đều biết chuyện này, muốn giấu cũng không giấu được.

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Tin tức này cũng lan vào cả trường học, Châu Vũ cho rằng các bạn học sẽ chúc phúc cho mình, ai ngờ lại nhận được những lời đàm tiếu.

Cô đã chậm hơn chương trình học rất nhiều rồi, nhất định phải trở lại trường học để học bù cho chắc. Nếu không, con gái của một hiệu trưởng mà lại trượt kì thi thì thật sự là quá mất mặt.

Hứa Trúc Linh cũng muốn quay về thăm trường cũ. Trùng hợp là Cố Thành Trung được nghỉ nửa buổi, nên anh đã dẫn cô ra ngoài đi chơi cho đỡ buồn.

Cố Thành Trung và Phó Thiết Ảnh thật sự rất giống nhau, nếu không quen biết thì sẽ không nhận ra được ai là anh ai là em, chỉ có thể dựa vào người phụ nữ đi cùng với họ để phân biệt.

Châu Vũ muốn đến văn phòng của giảng viên để nộp giấy khám bệnh của bác sĩ, còn Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung thì đi dạo trong trường.

Phó Thiết Ảnh đưa Châu Vũ đến dưới tòa nhà của ban giám hiệu, cô bảo anh đứng dưới đợi mình, còn cô thì đi lên trên một mình.

Cô đi vào văn phòng, trong đó có mấy thành phần bất hảo đang ngồi, bọn họ ẩu đả bị bắt được, còn có hai nữ sinh học cùng lớp với cô.

Mấy người kia đang nghe giảng viên mắng, giảng viên dạy bồi dưỡng vừa nhìn thấy Châu Vũ tới thì sự tức giận trên mặt cũng bay biến hết, lập tức tươi cười nịnh nọt hỏi:

“Châu Vũ tới rồi à.”

“Vâng ạ, em tới nộp giấy khám bệnh của bệnh viện.”

“Ừ, cô biết rồi, sức khỏe là quan trọng nhất.”

“Vâng, vậy… Nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép.”.

||||| Truyện đề cử: Tình Cảm Chân Thành |||||

Cô hơi lúng túng nói, bởi vì ánh mắt của mọi người đang nhìn cô cứ là lạ.

Giảng viên dạy thêm thấy cô muốn đi cũng không còn tâm trạng mắng đám người kia nữa, chỉ nhắc thêm mấy câu.

Đám người kia không cam lòng rời đi, đi theo sau Châu Vũ xuống cầu thang. Bọn họ vừa đi vừa thảo luận:

“Chậc chậc, vốn là con gái của hiệu trưởng, thích làm gì thì làm trong trường học, không ngờ bây giờ đã là con dâu nhà người ta rồi. Tìm một người đàn ông hơn mình tận mười ba tuổi, nghĩ cái gì thế không biết. Có phải là vì ham tiền quá không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play