Ngày tháng trôi qua thật nhanh, đã hơn bốn tháng trôi qua kể từ ngày Châu Vũ rời đi.

Sức khỏe của cô ấy không thể so sánh với nhóm người của Cố Thành Trung, không thể tiếp tục chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa.

Chuyến đi lần này của cô ấy kéo dài hơn bốn tháng.

Mỗi ngày ngoài việc xử lý công việc kinh doanh của J.C thì Phó Thiết Ảnh còn âm thầm bí mật bảo vệ Hứa Trúc Linh, sau đó nhân tiện mỗi ngày đều đến thăm nhà Châu.

Bố Châu một mực không chịu thừa nhận mối quan hệ của họ, bởi vì lúc đầu mẹ Châu đã bí mật thả người đi. Ông và mẹ Châu đã xảy ra cuộc cãi vã lớn, suýt chút nữa là lên phường làm đơn ly hôn.

Bây giờ sóng gió cũng bớt đi ít nhiều, nhưng bố Châu vẫn canh cánh trong lòng, không muốn gặp Phó Thiết Ảnh.

Lần nào mẹ Châu cũng tranh thủ lúc bố Châu đi vắng để đưa Phó Thiết Ảnh vào nhà ngồi uống trà.

Mỗi lần Phó Thiết Ảnh đến đó, anh đều có thể nhìn thấy những thứ mà trước đó mình đã mang đến, họ để chúng ở góc phòng khách, căn bản không hề động tới.

Mẹ Châu cũng rất xấu hổ, những việc này đều do bố Châu làm cả.

Phó Thiết Ảnh cũng không tức giận gì, đối với nhà họ Châu, anh ta rất kiên nhẫn.

Nếu với tính khí trước đây của anh ta, anh ta đã trực tiếp vác bom san bằng biến nhà họ Châu thành tro bụi rồi.

Nhưng anh ta đã đồng ý với Châu Đình, để cô nhìn thấy một con người hoàn toàn mới!

Anh ngày đêm nghĩ về điều đó, đêm nào cũng mơ thấy cô ấy.

Anh ta không thể liên lạc với Châu Vũ, và Nguyên Doanh cũng không truyền lời lại. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy, tại sao trên thế giới này lại có một loại tương tư đau khổ đến vậy.

Nhưng những tháng ngày đau khổ cuối cùng cũng kết thúc, hôm qua Nguyên Doanh đã đặc biệt đến nói với anh rằng việc điều trị của Châu Vũ đã kết thúc, ngày mai cô sẽ ngồi máy bay trở về.

Anh ta phấn khích thức trắng đêm, lục tung các hộp, tủ đồ để tìm bộ quần áo phù hợp, cuối cùng cũng chọn được một bộ đồ vest màu xanh sẫm, nhìn vào khiến cả người trông vô cùng phấn chấn, tươi trẻ.

Cố Thành Trung chỉ hơn Hứa Trúc Linh mười tuổi mà thôi, còn anh ta thì hơn Châu Vũ những mười ba tuổi.

Cả đêm nay, anh ta ngủ không ngon giấc. Mới sáng sớm hôm sau đã định ra sân máy bay đón người, nhưng lại bị Hứa Trúc Linh ngăn lại.

"Bốn giờ chiều cô ấy mới bên máy bay, bây giờ cậu đến sân bay làm gì?"

"Em... Em sẽ đợi ở đó."

"Vậy tôi hỏi cậu, quà đâu rồi? Cậu đã không gặp người ta những bốn tháng, cậu đã chuẩn bị quà cho người ta chưa?"

"Quà tặng?"

Phó Thiết Ảnh ngơ người tại chỗ.

Nguyên Doanh mới chỉ mới thông báo cho anh ta vào ngày hôm qua, anh ta quá phấn thích còn đầu não thì trống không, anh ta không nghĩ đến bất cứ điều gì khác.

Đúng, con gái cần quà.

“Em... em sẽ mua ngay, son môi, túi xách, quần áo..."

"Nhìn cái bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của cậu kìa, anh cậu đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi."

Hứa Trúc Linh nhìn bộ dạng hấp tấp của anh ta như kiến ​​trên chảo nóng vậy, cũng đành bất lực.

Dự là nếu bây giờ ra ngoài thì cũng không biết nên mua son trước hay mua túi xách trước đâu.

May mà, Cố Thành Trung đã chuẩn bị trước.

Nghe vậy, Phó Thiết Ảnh không khỏi hơi ngạc nhiên.

"Anh ấy, anh ấy chuẩn bị quà giúp em sao? Ý gì vậy?"

Bây giờ Cố Thành Trung cũng đã thành Tập đoàn rồi, mỗi ngày Phòng Thương mại đều phải làm việc cật lực, hơn nữa sau khi hợp tác với Công ty Nhật Kinh, anh ấy càng bận rộn hơn.

"Sau khi Châu Vũ đi trị bệnh, Cố Thành Trung giúp cậu đi xem phòng tân hôn. Chỗ đấy cách chúng ta không xa, có lẽ là qua đường, đi ô tô cũng chỉ hơn mười phút. Chúng ta cùng nhau tổ chức ăn uống cũng rất tiện. Tôi biết Châu Vũ thích phong cách nào. Vì vậy, bên trong đã được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải với bể bơi ngoài trời. Cô ấy yêu nhất bầu trời trong xanh và biển lớn."

"Đây là chìa khóa, còn có... Anh trai của cậu xấu hổ nên không dám trực tiếp nói với cậu. Đàn ông không thích kiểu cách khách sáo, vì vậy sáng nay trước khi đi làm, anh ấy đã giao phó cho tôi, bảo tôi chuyển cái này cho cậu, cậu tự mình xem đi.”

Hứa Trúc Linh giao chìa khóa, còn có một hồ sơ.

Anh ta nhận đồ, cảm thấy thứ trong tay nặng trĩu.

Ngón tay anh ta khẽ run lên, mở đồ sơ ra, anh ta nhìn thấy quyển sổ chuyển nhượng vốn cổ phần bên trong.

Bây giờ, anh ta đã là Chủ tịch đại diện của J.C, nhưng quyền điều hành vẫn nằm trong tay Cố Thành Trung.

Hợp đồng giấy này thực sự đã tách J.C, bây giờ J.C không còn là Công ty con của Tập đoàn Cố Linh mà sẽ hoạt động độc lập.

Và kể từ bây giờ, anh ta sẽ là Chủ tịch chính thức của Tập đoàn J.C.

"Cố Thành Trung nói J.C. đã được cứu sống từ trong tay cậu, hơn nữa cậu lại là người anh em thân thiết nhất của anh ấy, đem Tập đoàn J.C giao cho cậu là yên tâm nhất. Đây là nơi anh ấy bắt đầu xây dựng từ hai bàn tay trắng, anh ấy tin rằng cậu sẽ giúp cho Tập đoàn ngày càng vững mạnh. Anh ấy không giỏi ăn nói, khi nói những lời này với tôi đều xoắn xuýt cả lên, nhưng mong muốn của anh ấy chỉ có một, mong rằng mọi người một nhà đều có thể tốt đẹp."

"Kể từ bây giờ, cậu sẽ tự mình phụ trách Châu Vũ và J.C. Cậu nhớ chăm sóc Châu Đình cho thật tốt đấy. Đến chủ đề hôn lễ của cậu là gì, tôi cũng đã nghĩ cho hai người sẵn rồi. Nếu không lấy được giấy đăng ký kết hôn thì cứ tổ chức đám cưới trước cũng được."

"Hai người..." Nhất thời trong lòng Phó Thiết Ảnh có chút hỗn loạn. Anh ta cũng từng làm rất nhiều chuyện sai trái, cũng từng hại vợ chồng bọn họ. Nhưng hai người lại lấy ân báo oán, bỏ qua những hiềm khích trước đây, giúp đỡ anh ta nhiều lần.

Anh ta trở thành được như ngày hôm nay cũng bởi vì anh ta yêu Châu Vũ qua sâu đậm, vì cô ấy nên mới thay đổi.

Nhưng sau khi dần thay đổi, anh ta mới dần yêu bản thân mình nhiều hơn.

Cảm giác là thành viên trong một gia đình... Thật tốt.

"Em... Em cũng không biết ăn nói. Sau này dù hai người có muốn mạng này của em thì cũng chỉ cần nói một câu là được."

Phó Thiết Ảnh vỗ ngực nói.

"Biết anh em cậu đều có tính khí nóng nảy rồi. Cậu nhanh chóng đến nhà mới xem xem, qua xem điều kiện rồi trang trí bên đó một chút, xem cần sắm thêm thứ gì nữa. Bây giờ, tôi sẽ không đến đó đâu, ăn tối xong tôi sẽ qua sau, bây giờ qua luôn thì không có ý nghĩa gì cả."

"Vâng để em đi xem một chút."

Phó Thiết Ảnh giữ chặt chìa khóa, đôi mắt lóe lên vẻ kính trọng.

Anh ta đến phòng tân hôn, đây là căn biệt thự độc lập, tổng có ba tầng, xung quanh là nhà ở, mật độ dân cư thấp, môi trường xanh tốt.

Vừa mở cửa ra đã thấy màu xanh da trời trong veo, phong cách Địa Trung Hải, vô cùng đẹp.

Vừa nhìn đã thấy, từ địa điểm đến phong cách trang trí của ngôi nhà chắc hẳn đã tiêu hao không ít tâm tư.

Châu Vũ đến đây chắc chắn sẽ rất thích, bởi vì anh cũng rất thích ngôi nhà này.

Anh ta vẫn luôn sống trong biệt thự của Cố Thành Trung, dù sao thì đó cũng không phải là nhà của chính mình, còn bây giờ, anh ta đã có ngôi nhà riêng của mình rồi.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu một bà chủ nữa là hoàn mỹ.

Anh ta thấy còn sớm nên vội vàng ra ngoài mua mấy món đồ con gái thích để chỉnh trang thêm.

Bóng bay, pháo hoa, lụa trắng...

Anh ta bận rộn đến một giờ chiều rồi mới vội vàng ra sân bay, trên đường còn mua thêm một bó có chín mươi chín bông hoa hồng bên trong.

Khi vừa đến sân bay, anh ta liền chạy đi hỏi khu vực đón người, nhân viên phục vụ còn bắt chuyện, nói đùa với anh: "Đi đón người yêu sao?"

"Không... À phải, là người yêu."

Vốn dĩ anh không muốn nói ra, nhưng rồi lại thay đổi, dù hai người họ không có danh phận rõ ràng nhưng họ cũng là một cặp tình nhân.

"Cô nói xem... Liệu cô ấy có thích những thứ quà thô tục này không?"

Phó Thiết Ảnh lo lắng hỏi.

"Con gái rất thích hoa hồng. Tặng nhiều quà cũng không sai, quan trọng nhất là đàn ông đủ chân thành."

Khi Phó Thiết Ảnh nghe thấy câu trả lời, khóe miệng anh ta nở một nụ cười ngốc nghếch.

Vào lúc này, anh ta đâu còn là một tên giết người không từ thủ đoạn, một tên ác ôn tính khí nóng nảy khó ưa như lúc đầu.

Bây giờ, anh ta giống như một cậu bé ngốc nghếch, cứ động một chút là cười ngốc nghếch ngây ngô, cứ như thể mắc bệnh vậy.

Sau khi hỏi xong, anh ta kiên nhẫn ngồi ở sảnh sân bay rồi chờ đợi.

Vẻ ngoài của anh ta vô cùng ấn tượng, giống như một đứa con cưng được Thượng đế chạm khắc cẩn thận, anh ta mặc một bộ vest và giày da, trông nghiêm nghị và trang trọng, cả người đều sáng lạn.

Dù chỉ là ngồi ngoài đại sảnh sân bay đón người thì cũng không khỏi thu hút ánh nhìn của người khác.

Không ít các bạn gái chạy đến trước mặt anh ta, muốn xin số zalo để làm quen.

Nhưng một giây trước anh ta vẫn còn cười toe toét cười, giây tiếp theo anh ta đứng thẳng mặt, thốt lên một từ.

"Cút."

Cô đọng và súc tích, đơn giản và thô lỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play