"Đó là điều tốt nhất. Cả đời này chúng ta cũng không thể hòa giải lại được như lúc đầu."
"Tôi nói cho bà biết, tôi sẽ bảo vệ Gia Bảo, cho dù kẻ thù của con bé có là Công ty Nhật Kinh thì tôi cũng sẽ liều mạng bảo vệ con bé! Đây là lần duy nhất mà một người bố như tôi có thể làm, nhưng bà phải hứa với tôi một điều."
"Người như ông mà cũng có tư cách yêu cầu tôi sao? Ông dựa vào đâu?"
“Dựa vào việc tôi là chồng của bà, là bố của Gia Bảo!” Ông ta đột nhiên thể hiện thái độ cứng rắn: “Cho dù tôi có làm sai thì bà cũng không thể chối bỏ việc tôi chính là bố vợ của Thành Trung. Khi bà đến làm nhân chứng, đợi mọi việc kết thúc, hãy để cho Gia Bảo nhận mẹ ruột của nó, để hai người hàn gắn lại mối quan hệ mẹ con!"
"Vậy thì... Người bố vợ ông thì sao?"
"Tôi tự có chỗ đi. Nếu bà cứ trốn trong bóng tối mà không xuất hiện, tôi sẽ đích thân nói với Gia Bảo rằng mẹ ruột của con bé vẫn còn sống, nói với Qúy Thiên Kim rằng em gái bà ấy vẫn còn sống. Hai nhà họ Cố và họ Lý cùng nhau hợp sức lại, tôi không tin rằng bà vẫn còn có thể trốn được tiếp?”
"Ông…"
Bạch Nhược Như Lan nghiến răng tức giận, nhưng không thể phản bác.
"Lời tôi nói cũng chỉ có thế, tôi đi đây."
Ông ta run run chống nạng bước đi, lúc quay lưng lại, ông ta như thể già đi hơn chục tuổi.
Khi ông ta đi ra ngoài, gió lạnh thổi vào khiến ông tỉnh táo rất nhiều.
Thật ra... Ông ta không giả vờ, thời gian của ông ta cũng không còn nhiều nữa, nhưng chỉ có như vậy mới giúp bà ấy cảm thấy thoải mái, an tâm hơn.
Chỉ bằng cách này, ông ta mới có thể nhìn bà ấy thêm một lần nữa.
Nhìn một lần, cuộc đời này sẽ không còn gì hối tiếc!
Mà bây giờ ông ta chỉ có một tâm nguyện, đó là bảo vệ đứa con duy nhất của mình.
Ông ta đã làm nhiều điều xấu hổ với Hứa Trúc Linh, ông ta chỉ có thể bù đắp bao nhiêu thì đành bù đắp bấy nhiêu.
Giờ phút này, bên trong nhà, Cố Thành Trung nhìn Bạch Nhược Minh Lan đang suy sụp tinh thần, cảm thấy có chút không biết phải làm sao.
Anh không bao giờ tưởng tượng được có ngày mình lại phải đối mặt với cuộc tranh đấu giữa mẹ vợ và bố vợ.
"Mẹ vợ, mẹ không sao chứ?"
"Mẹ không sao."
Bạch Nhược Minh Lan lau nước mắt nói: "Vì một tên súc sinh mà khóc, thật là buồn cười. Con về trước đi, mẹ muốn ở một mình."
"Vậy được, con về trước đây ạ."
Cố Thành Trung ra khỏi nhà, lái xe trở về biệt thự.
Hứa Trúc Linh còn chưa ngủ, đang vui vẻ làm bánh sủi cảo, thấy anh trở về liền làm nhanh tay hơn.
"Bận đến bây giờ, chắc chắn là mệt lắm? Để em xoa bóp cho anh. Đợi sủi cảo chín rồi, chúng ta cùng ăn một chút."
"Nhóc con, em muốn ăn rồi chứ gì?"
"Em muốn ăn lâu rồi nhưng muốn ăn cùng anh kìa, nhịn mãi đến bây giờ."
"Trúc Linh, em lại đây."
Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt cô rồi nói: "Em có nhớ bố mẹ đẻ của mình không?"
"Thật ra thì... Em không có cảm xúc gì cả. Mười tám năm đầu, tôi cứ đinh ninh Hứa Nghiệp Thắng là bố của em, còn mẹ em đã bỏ rơi em rồi. Nhưng về sau em lại gặp dì Qúy thì mới biết mẹ đã có người khác. Em biết được tên họ của bọn họ, nhưng cũng không có cảm xúc gì cả."
"Có lẽ trong những ngày lễ tết khi nhận được phong bao lì xì của người lớn sẽ có chút mất mát. Bao năm qua, em chưa bao giờ nhận được phong bao lì xì của bố mẹ. Nếu họ còn sống thì hẳn hàng năm sẽ tặng lì xì mừng tuổi cho em, nếu không đến lúc em lớn rồi thì sẽ không thể nhận nữa."
"Nhiều lúc, em nghĩ cuộc sống bây giờ của mình rất tốt, nếu họ còn sống thì em nhất định mình sẽ cố gắng làm tròn chữ hiếu. Ba thế hệ sống chung một nhà thực ra cũng vui lắm. Nhưng mà... Đấy chỉ là nghĩ mà thôi, thực tế không thể nào tồn tại được."
"Anh cũng từng giống như em, tưởng rằng mẹ đã chết, nhưng giây phút biết tin mẹ còn sống, anh gần như... Phát điên. Anh không thể nào từ bỏ được tình cảm mẹ con, dòng máu huyết thống trong cơ thể. "
"Nhưng anh vẫn còn nhớ được mẹ anh, con em thì không nhớ rõ. Từ lúc em bắt đầu có ý thức, em đã cho rằng mình là người nhà họ Hứa."
"Vậy thì em có nhớ bọn họ không? Vậy em có muốn biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, hay vì sao qua đời không?"
Hứa Trúc Linh nghe xong những lời này, cô im lặng một lúc lâu.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nghe xong đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thật ra khi biết rõ thân thế của mình thì cũng là một điều hạnh phúc. May mà bố mẹ đẻ của mình có người khác, em cảm thấy em lớn như vậy rồi, tất cả những tủi thân, niềm uất ức của mình đều không là gì cả. Bởi vì Hứa Đức Thắng không phải người thân của em, ông ấy là người ngoài, mà người ngoài đối xử với em như vậy thì cũng là hợp tình hợp lý."
"Nhưng anh hỏi em rằng em có muốn không... Em không muốn, em không muốn chút nào. Bởi vì lòng em không thể cứng rắn như đá được. Nếu như bọn họ chết theo cách bình thường thì không sao, em có thể lập giúp họ bia mộ rồi đi cúng lễ hàng năm. Nhưng nếu họ chết oan, em sẽ phải đi tìm hiểu rõ ràng, báo thù giúp họ."
"Quá mệt mỏi, chuyện của mình em còn xử lý chưa tốt thì chuyện của người đời trước, làm sao em có thể xử lý tốt được."
"Giống như là, đối với anh Phó Minh Nam là kẻ thù, đối với em cũng vậy. Nhưng ta không muốn báo thù. Nếu ông không động đến em thì em cũng không muốn động đến ông ta. Ông ta hận bố mẹ em là thật, hại em phải lưu lạc bên ngoài cũng là thật. Nhưng trong họa có phúc, em lại gặp được anh, cái này cũng là thật. Em được trở về nhà họ Quý cũng là thật."
"Báo thù là một vòng chét tróc luẩn quẩn. Em giết Phó Minh Nam, khó có thể đảm bảo chắc rằng Phó Minh Nam không có con cháu, rồi con cháu ông ta sẽ lại báo thù em. Nếu không giết chúng ta không thành, thì còn thế hệ sau này của chúng ta, cái này cứ kéo dài mãi mãi, và chỉ có buông tay, mọi chuyện mới có thể tốt lành hơn."
"Những gì em nghĩ rất rõ ràng."
"Không phải em rõ ràng mà là em lười biếng. Em quá lười tính toán với người khác, quá lười so đo, tính kế, lười làm kẻ thù của người khác."
"Lười biếng cũng là tính cách chất tốt. Trúc Linh, em nghĩ rằng về sau chúng ta có thể quay lưng trở mặt với nhau không?"
"Làm sao có thể? Chúng ta tình cảm như vậy, làm sao lại trở mặt nhau được?"
"Nhưng anh đã thấy một cặp, hồi đó họ yêu nhau sâu đậm bao nhiêu thì giờ họ lại ghét nhau bấy nhiêu."
"Yêu và ghét đều khó buông bỏ. Chắc trong lòng họ cũng có oán hận không thể buông xuống được. Em không quan tâm đến người khác, em chỉ mong chúng ta lúc nào cũng tốt đẹp. Cố Thành Trung, nếu anh đã đề cập đến vấn đề này vậy thì em sẽ trả lời anh, cho dù sau này có quay lưng trở mặt với nhau, em cũng sẽ không hận anh."
Cô nằm trong vòng tay anh, đôi chân trắng nõn co lên, cánh tay hoa sen ôm lấy cổ anh.
ngôn tình sủng"Tại sao?"
"Bởi vì em yêu ngươi, cho dù hận thì cũng sẽ không bao giờ bằng tình yêu sâu đậm em dành cho anh được."
"Vậy nên, nếu có trở mặt với nhau thì trong lòng em vẫn sẽ cảm kích anh. Vì trong những năm đó, gặp được anh đã giúp em học cách yêu người khác và yêu chính bản thân mình. Nếu như trước đây Từ Trúc Linh chỉ là một con rối, thì bây giờ chính anh đã cho em một cuộc sống mới."
Cố Thành Trung nghe xong những lời này, trái tim mềm nhũn.
Anh nhẹ nhàng tựa cằm lên trán cô, nhàn nhạt thở dài.
"Trúc Linh, cưới được em… Thật tốt."
"Tất nhiên rồi, ai bảo em vừa đáng yêu vừa quyến rũ như vậy chứ?"
"Hừ, quyến rũ anh, mê hoặc anh cả đời."
"Chờ đã... Sủi cảo của em!"
Hứa Trúc Linh chợt nghĩ ra điều gì rồi hoảng hốt chạy ngay vào phòng bếp.
"Trời ạ, sủi cảo!"
Sủi cảo đã nấu quá thời gian nên bị biến dạng.
Cô muốn nấu lại một lượt khác, nhưng Cố Thành Trung không chê bai, ngược lại còn thích thú ăn hết đống sủi cảo đó.
Có lẽ, chỉ có yêu sâu đậm đối phương thì mới tính toán, so đo gì cả.
Nếu người đó so đo thì chỉ có thể là cái này rốt cuộc có phải là cô làm hay không mà thôi.