"Cô, cô mà còn như vậy là tôi mặc kệ cô luôn đấy. Hoặc là tôi có thể gọi ai đó vào cho cô, để cô bớt khó chịu."
Trong lòng của cậu ta chỉ có một mình Diệu Miêu, cho dù người phụ nữ trước mắt quyến rũ gợi cảm cách mấy, cậu ta cũng sẽ không rung động.
Nhật Kinh Lê Sa nghe nói như thế, không khỏi cảm thấy ngây ngốc.
Rốt cuộc là cậu ta đang suy nghĩ cái gì vậy?
"Giúp tôi, anh giúp tôi xả bồn nước lạnh với, tôi muốn ngâm mình trong đó một lát, anh đang nghĩ cái quái gì thế. Anh muốn nhưng tôi không muốn đâu! "Nhật Kinh Lê Sa hổn hển nói.
Phó Thanh Viên nghe thế thì thở phào một hơi, vội vàng chạy đi xả nước lạnh cho cô ta.
"Ôm tôi...Ôm tôi qua đó đi...!"
Cô hạ thấp thân thể xuống, ngượng ngùng nói.
Bây giờ cơ thể cô ta mềm nhũn, hai chân chẳng có chút sức nào cả, sao có thể trông mong cô tự đi tới đó được?
"Hả?" Cậu ta sửng sốt, ngơ ngác cả buổi trời mới trả lời: "À, tới liền, tới liền đây."
Cô ta nói cái gì thì cậu ta làm cái đây, y như một thằng ngốc.
Cậu ta vội vàng ôm cô ta vào trong bồn tắm lớn, sau đó lúng túng đứng bên cạnh.
"Giờ, giờ tôi phải làm gì?"
Nhật Kinh Lê Sa rất muốn hung dữ trừng cậu ta một cái, nhưng với trạng thái hiện tại của cô ta, có trừng cũng chẳng đáng sợ chút nào.
"Còn mai đi ra ngoài, anh định nhìn tôi tắm đấy à?"
"Tôi, tôi đi ngay, tôi đứng ngoài cửa chờ cô, cô đừng sợ, không có ai làm phiền cô nữa đâu."
"Nhớ, nhớ bảo người ta mang quần áo lên đây cho tôi, quần áo của tôi hư rồi." Cô suy yếu nói, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng.
Cô ta không kìm chế được, một tiếng "Ưm" phát ra từ trong kẽ răng, cô ta thẹn thùng cắn chặt môi dưới, còn người nghe thì run rẩy không thôi.
Nhưng cậu ta chẳng có chút dục vọng nào cả, ngược lại là anh ta cảm thấy mình rất có lỗi với Diệu Miêu.
Cậu ta lập tức rời khỏi đó, đóng cửa lại rồi mới thở dài một hơi.
Cuối cùng anh ta cũng không làm chuyện gì có lỗi!
Cũng may Chu Phong Huy không bị bỏ nhiều thuốc, cô ta ngâm nước lạnh hai tiếng đồng hồ mới dần ổn định.
Lúc bước ra khỏi bồn tắm, hai chân cô ta mềm nhũn
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy trên giường có để sẵn vài bộ quần áo với nhiều kích cỡ để cô ta lựa chọn cho phù hợp với bản thân.
Nhật Kinh Lê Sa có chút kinh ngạc, người đàn ông tỉ mỉ chu đáo như thế bây giờ rất hiếm.
Cô thay đồ, mở cửa phòng ra thì thấy Phó Thanh Viên đang đứng đó.
Không ngờ cậu ta đứng đây thật, ai có thể không nói chuyện, đứng yên đó trong hai tiếng đồng hồ mà chẳng có chút ý đồ xấu xa nào?
"Anh..."
Cô ta khiếp sợ, nói không thành câu.
"Cô ổn chưa? Có còn khó chịu không, có muốn đi khám bác sĩ không?"
"Rốt cuộc anh là ai, tại sao lại tới cứu tôi?"
"Chuyện này nói ra thì rất dài, giải quyết chuyện của cô trước đã. Giờ nên xử lý tên Chu Phong Huy kia như thế nào."
"Tôi không ngờ được mình lại nhìn lầm anh ta, anh ta thật sự là kẻ xấu."
"Không chỉ có mình cô nhìn nhầm đâu, anh ta đã lừa rất nhiều người."
Phó Thanh Viên nói hết tội của Chu Phong Huy ra, sở dĩ anh ta kết hôn với người vợ trước là bởi vì biết được thân thể của cô ấy yếu đuối, cộng thêm cô ấy có một căn phòng ngon lành nữa.
Sau khi kết hôn, anh ta giả vờ ra vẻ chăm sóc gia đình, nhưng sau lưng thì lại lén bỏ thuốc vợ mình.
Lượng thuốc mỗi ngày thêm vào không nhiều lắm nên người của công ty bảo hiểm không điều tra ra được, phải bồi thường một số tiền lớn
Giờ vợ anh ta đã chết, bản thân lại có được một số tiền lớn.
Loại đàn ông kiểu này giống như ma cà rồng vậy, rất đáng sợ.
Nhật Kinh Lê Sa không nhịn được, toàn thân cô ta run rẩy, cô ta siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: "Nhất định không được tha cho loại người này, không chỉ giao gã cho luật pháp xử lý mà còn phải nêu rõ tội danh của gã cho mọi người biết, để mọi người thấy được gương mặt thật của anh ta."
"Tôi cũng nghĩ thế, không ngờ cô Nhật Kinh tiểu thư cũng là người rất quyết đoán."
"Anh biết tôi là ai, vậy có lẽ anh cũng biết tôi được sinh ra ở đâu, tuy tôi không được bồi dưỡng như người thừa kế nhưng dù gì cũng là người của gia tộc Nhật Kinh. Bây giờ chuyện của Chu Phong Huy đã xử lý xong rồi, có phải anh nên nói rõ mục đích của mình không?"
"Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là chị cô, cô ta muốn tham gia cuộc tuyển cử người kế nhiệm Hiệp hội thương mại Đà Nẵng, muốn khống chế Hiệp hội thương mại Đà Nẵng, có sức mạnh kinh tế ở Châu Á- Thái Bình Dương. Cô là em gái cô ấy nên mới muốn tới đây nhờ vả cô rồi."
"Các người muốn bắt cóc tôi, uy hiếp chị tôi ư? Bà chị đó của tôi mắt cao hơn đầu, đời này chị ấy ghét nhất chính là bị uy hiếp, nói không chừng chị ấy sẽ giết tôi trước, sau đó báo thù cho tôi, kéo các người đi chôn cùng."
Cô ta hiểu rõ Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, từ trước tới giờ chị ấy rất mạnh mẽ, ghét nhất là bị người khác uy hiếp và khiêu khích, kết cục của mấy người khiến chị ấy khó chịu đều rất thảm.
Nếu cô ta nóng nảy thì những bô lão trong gia tộc sẽ rất sợ hãi.
Cô ta rất kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, thứ mà cô ta thích thì nhất định cô ta sẽ có được.
Nếu không thì cô ta sẽ hủy hoại nó, cô ta không chiếm được thì đừng mong người khác có được nó.
Chị của cô ta có tính hiếu thắng, cái tính đó sắp phát triển thành bệnh luôn rồi.
"Tôi rất hiểu tính của chị cô rồi nên mới cần sự giúp đỡ của cô, chỉ cần cô kéo cô ta rời khỏi Đà Nẵng, không tham gia và Hiệp hội Thương mại Đà Nẵng là được."
Nhật Kinh Lê Sa nghe thế thì chớp mắt, ngơ ngác nhìn anh ta: "Anh cảm thấy tôi làm được à? Trong nhà tôi chẳng có địa vị nào cả, cũng không dám chống lại chị ấy. Anh đã cứu tôi, tôi rất cảm ơn anh, nhưng chuyện này tôi thật sự không giúp được."
"Chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, hơn nữa bây giờ cô cũng không có chỗ ở, không bằng ở nhà của tôi đi."
"Nhà của anh? Nhà của anh ở đâu?"
"Cô đã nghe tới nhà họ Cố chưa?"
Nhật Kinh Lê Sa nghe thế thì cắn móng tay, có chút khó xử.
Đương nhiên là cô ta đã từng nghe nói tới nhà họ Cố ở Đà Nẵng rồi.
Đúng là bây giờ cô ta không có chỗ để đi, không có tiền, cũng không có chứng minh thư. Hơn nữa chuyện hôm nay đã khiến cô sợ hãi, cô cũng không dám ở bên ngoài.
Ở nhà họ Cố thì không cần lo ăn lo mặc, không đến mức phải lo lắng sợ hãi.
Hơn nữa cô ta cũng đã nói, nếu như muốn lấy cô ta ra để uy hiếp chị ấy thì đúng là chuyện viển vông, ngược lại là bản thân cô ta sẽ chết sớm.
Nếu đã không thể tạo thành uy hiếp cho chị ấy thì chi bằng cô ta ở lại, làm tới đâu tính tới đấy.
Cô ta gật đầu, lên đường trở về với cậu ta.
Diệu Miêu trong nhà nghe Hứa Trúc Linh nói Phó Thanh Viên đã trở về, cô ấy rất vui vẻ.
Chưa đến ba ngày mà cậu ta đã về rồi, thật tốt quá.
Cô ấy vốn cho rằng ba ngày sẽ trôi qua rất nhanh, nhưng cậu ta vừa đi một tiếng đồng hồ là cô đã cảm thấy rất nhàm chán, rất cô đơn, rất lạnh lẽo...
Cô ấy tìm Trúc Linh để bớt cô đơn, nhưng đã nói chuyện với nhau rồi mà cô ấy vẫn cảm thấy không vui lắm, vẫn là ở cạnh tên ngốc kia thú vị hơn nhiều.
Vừa nghe tới Phó Thanh Viên trở về, cô ấy lập tức xuống lầu.
Hứa Trúc Linh đang chuẩn bị xuống dưới mở cửa, cô không ngờ Diệu Miêu sẽ chạy nhanh xuống dưới đó.
"Để tôi mở cửa."
Diệu Miêu vội vội vàng vàng mở cửa, khoảnh khắc nhìn thấy Phó Thanh Viên, trong lòng cô ấy vô cùng vui vẻ, trên môi là nụ cười sáng lạn.
Nhưng nụ cười ấy dần cứng đờ, rồi biến mất.
Bởi vì sau lưng cậu ta có một gương mặt rụt rè thò ra.
"Ha ha, xin chào..."
Một cô gái...
Không ngờ Phó Thanh Viên lại đưa gái về, hơn nữa gương mặt cô ta còn đẹp như thế nữa, cậu ta thay lòng rồi!
Nụ cười của cô dần đóng băng, rồi tan ra.
Cô ấy định Phó Thanh Viên kéo qua, không ngờ cô gái đó cũng đưa tay lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo Phó Thanh Viên: "Ô này này, anh đừng có mặc kệ tôi chưa, đây là ai vậy, anh giới thiệu chút đi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT