"Đi thôi đi thôi, cái tên không tim không phổi này!"

Diệu Miêu vẫy tay, xoay người rời đi.

Phó Thanh Viên nhìn bóng lưng của cô, cậu ta không nhịn được nữa mà bật cười.

Cậu ta cũng muốn chứng minh rằng mình có năng lực, có thể bảo vệ cô ấy.

Hai giờ sau đó, cậu ta chạy tới khu vực thành đông,

Cố Thành Trung giao cấp dưới cho cậu ta, bảo cậu ta phải làm cẩn thận, không được để cho đám Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử phát hiện ra.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử chưa quen với Đà Nẵng cho lắm, Đà Nẵng rộng lớn, nếu muốn tìm một người đang lẩn trốn thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Cậu ta bắt đầu tìm kiếm ở các khách sạn nhỏ và không chính thống trước, Nhật Kinh Lê Sa là con cháu nhà quyền quý, nếu không phải bị ép thì chắc chắn sẽ không đi đến những nơi này đâu.

Khả năng lớn nhất là bị người ta bắt cóc hoặc đang ở trong khách sạn.

Ngày đầu tiên cậu ta đã đi điều tra rất nhiều nhưng vẫn không có manh mối nào.

Ngày hôm sau, có người đến báo lại là ở trong khu dân cư có một người đàn ông đưa một cô gái vô cùng xinh đẹp về nhà mình, hàng xóm còn đang nói ra nói vào.

Phó Thanh Viên nhìn thấy hy vọng, cậu ta lập tức chạy qua đó.

Sau khi điều tra thì cô gái đó đúng thật là Nhật Kinh Lê Sa.

Cô ta vội vàng chạy trốn, không kịp đổi tiền, đến Đà Nẵng rồi nhưng trên người chẳng có đồng nào cả.

Cô ta cũng không dám tìm công ty của đám Nhật Kinh nhờ giúp đỡ, thầm nghĩ đi trốn tai họa, chờ bọn họ tìm không được rồi từ bỏ thì sẽ mặc cô làm gì thì làm.

Cô ta đói bụng vài ngày, được một người đàn ông tốt bụng đưa về nhà.

Trong nhà chỉ có hai người là anh ta và mẹ già, người đàn ông đã kết hôn được một năm, nhưng vợ anh ta lại không may mất sớm

Trong mắt hàng xóm, người đàn ông này là một đứa con hiếu thảo, cũng là một người chồng tuyệt vời.

Lúc trước vợ mắc bệnh nặng, người đàn ông chăm sóc chu đáo, thiếu chút nữa là dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, nhưng vợ anh ta không gắng gượng được nữa, cuối cùng buông tay rời khỏi thế gian.

Anh ta vì chuyện này mà buồn phiền một lúc lâu, rõ ràng là ban ngày nhưng người trong khu dân cư thường xuyên bắt gặp anh ta say rượu đi dạo ở cạnh vườn hoa, rồi họ dẫn anh ta về nhà.

Người đàn ông này suy sụp tinh thần thật lâu rồi dần tỉnh lại, bắt đầu một cuộc sống mới.

Hàng xóm thấy anh ta hiền lành chững chạc, mặc dù anh ta đang chịu tang vợ nhưng họ vẫn muốn giới thiệu phụ nữ cho anh ta.

Hôm nay anh ta dẫn cô gái đó về, tuy vợ anh ta mới mất không lâu nhưng không ai nói xấu anh ta cả, mà ngược lại là cùng nhau nhất khen ngợi anh ta.

Bọn họ cảm thấy hai người là một đôi được trời nên duyên, người đàn ông tài giỏi, người phụ nữ xinh đẹp vô cùng.

Phó Thanh Viên nhìn đống tài liệu này, người đó là một nhân viên IT, đi sớm về trễ, công việc ổn định, tiền lương không cao.

Anh ta đeo kính, dáng người gầy guộc, trông cũng giống người có văn hóa.

Nhưng những món đồ trên người anh ta ít nhất cũng phải tầm hơn năm mươi triệu.

Đây là khu nhà bình thường, giá phòng không cao lắm.

Sau khi điều tra thì phát hiện căn phòng này là của người vợ đã mất.

Điều khiến Phó Thanh Viên kinh ngạc là người đàn ông này đã mua bảo hiên với giá cao cho vợ mình, do cô ấy qua đời nên đã chiếm được một khoản tiền rất lớn từ công ty bảo hiểm.

Nhưng khi hỏi hàng xóm xung quanh lại không có ai biết việc này cả.

Trong lòng Phó Thanh Viên hiểu rằng, cậu ta sẽ nhanh chóng biết được người này là người tốt thật hay chỉ giả vờ tốt bụng.

Màn đêm dần buông xuống, Chu Phong Huy đưa Nhật Kinh Lê Sa đi ăn cơm chiều, anh ta chọn một nhà hàng Tây sang trọng.

Trên đường đi, Chu Phong Huy rất lịch sự, không có bất kỳ hành động nào quá mức.

Lúc lên xe, anh ta còn chu đáo mở cửa xe cho cô ta, đưa tay che trần xe lại, sợ cô ta đụng đầu phải.

Tuy người đàn ông rất cẩn thận săn sóc nhưng Nhật Kinh Lê Sa vẫn thấy rất chướng mắt, cô ta rất cảm ơn những người này, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện khác.

Chồng chưa cưới của cô ta rõ ràng là em trai của hoàng đế.

Lúc ăn cơm, nhân viên phục vụ mang một đĩa bánh ngọt lên, bảo đây là một món quà nhỏ của nhà hàng.

Lúc cô ta ăn thì đụng phải một thứ gì đó cưng cứng, ra là một cái hộp.

Cô ta mở hộp ra, không ngờ bên trong là một chiếc nhẫn.

"Cái này..."

Nhật Kinh Lê Sa kinh ngạc không thôi.

"Lê Sa, gả cho anh đi, từ lần đầu tiên gặp nhau là anh đã yêu em rồi, mẹ của anh cũng rất thích em, em gả cho anh có được không?"

Chu Phong Huy quỳ xuống, thái độ thành khẩn, những người xung quanh đang hô hào, cổ vũ cô ta đồng ý.

"Chu Phong Huy, anh mau đứng lên, chúng ta không hợp nhau đâu. Tôi chỉ tôn kính anh như anh trai. Tôi ở nhờ nhà anh vài hôm, sau này tôi cũng sẽ trả thù lao cho anh."

"Lê Sa, chẳng lẽ em không hiểu tấm lòng anh dành cho em ư?"

"Anh, anh mau đứng lên."

Nhật Kinh Lê Sa muốn kéo anh ta đứng lên, nhưng vừa đứng dậy là cô ta cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Chu Phong Huy nhân cơ hội bước lên phía trước, ôm cô ta vào lồng ngực mình, thuận thế đeo nhẫn vào ngón vô danh của cô ta.

"Anh..."

Nhật Kinh Lê Sa trừng to mắt, cô ta nhìn thấy phía sau chiếc mắt kính đen là đôi mắt tràn ngập sự đắc ý.

Lúc này cô ta mới hiểu ra, kinh nghiệm sống của mình không nhiều, cô ta đã gặp phải một con sói đội lốt cừu.

Trong lòng cô ta rất gấp gáp, nhưng thân thể lại chẳng có chút sức nào, cuống họng yếu đuối, muốn hét cũng hét không được.

"Bạn gái của tôi rất vui vẻ, cô ấy đã đồng ý cầu hôn của tôi rồi, nhưng cô ấy uống nhiều quá, hơi say rồi, tôi muốn dẫn cô ấy đi về. Cám ơn mọi người nhiều!"

Chu Phong Huy giả vờ nói lời cảm ơn, như vậy thì trong mắt người ngoài là cô ta tự nguyện, cho dù lúc chuyện này bị lộ ra thì Chu Phong Huy cũng có cái cớ để phủ nhận.

Nhật Kinh Lê Sa nhanh chóng cắn răng, cô ta giãy dụa không ngừng nhưng lại không thoát khỏi cái ôm của anh ta được.

Chu Phong Huy vội vã ôm cô ta lên phòng trên, dáng vẻ anh ta như đang rất gấp vậy.

Cô ta cũng cảm nhận được sự thay đổi bên trong cơ thể mình, đó là khô nóng khó nhịn.

Không ổn rồi, đây không đơn giản chỉ là thuốc mê, bên trong còn bỏ thêm thứ khác nữa.

Chẳng lẽ sự trong sạch của mình lại mất trong tay một tên bỉ ổi như thế sao?

Cô ta không đòi hỏi cao sang như bà ngoại, nhất định phải tìm được tình yêu đích thực của đời mình, nhưng cũng không thể rơi vào tay tên giả vờ lịch sự như thế được!

Chu Phong Huy mở cửa, vội vàng ném cô ta lên giường, anh ta nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi.

Anh ta âm thầm xoa tay, bắt đầu cởi quần áo, cởi xong nhanh chóng nhào lên người Nhật Kinh Lê Sa.

Cô ta chỉ cảm thấy rất mắc ói.

Lúc anh ta nhào qua đây, cô ta thấy rất ghê tởm!

Ngay khoảnh khắc cô ta tuyệt vọng, thậm chí là nghĩ tới cái chết thù không ngờ lại có người đạp cửa.

Sau đó, người đàn ông đang nằm sấp kia bị người ta túm mạnh xuống đất.

Cô ta nhìn thấy một người đàn ông, do ngược sáng nên bóng dáng người đó trở nên cao lớn vô cùng.

Phó Thanh Viên thẳng tay dẫm đạp người ở dưới đất, nhìn bộ dạng nam nữ không ưa của anh ta, ngay cả vợ chưa cưới của điện hạ mà anh ta cũng dám hãm hại!

"Anh là ai, sao anh dám đánh tôi hả, như thế là phạm pháp đấy..."

Chu Phong Huy tức giận nói, nhưng khi nhìn thấy khí thế trên người Phó Thanh Viên thì giọng nói nhỏ dần.

"Cứu tôi!"

Nhật Kinh Lê Sa bước xuống giường, cô ta căng thẳng nắm lấy góc áo của Phó Thanh Viên, khổ sở nhìn cậu ta.

"Trói lại rồi dẫn đi."

Phó Thanh Viên thấy cô ta có vấn đề, quần áo lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Đôi mắt cô ta mơ màng nhìn cậu ta, long lanh như có nước.

Cậu ta chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, đầu óc ngu ngơ.

Mình...mình có thể giúp gì được chứ?

"Tôi...tôi phải làm sao?"

"Tôi...tôi bị bỏ thuốc, rất là khó chịu, giúp tôi, giúp tôi với..."

Cô chớp đôi mắt mê người, nói.

Phó Thanh Viên nghe vậy thì trái tim run rẩy, phản ứng đầu tiên là cố gắng đẩy Nhật Kinh Lê Sa ra, sau đó cậu ta quay lưng, nghiêm túc nói: "Cô Nhật Kinh, tôi không phải là người như vậy, tôi sẽ không làm chuyện này đâu, cô đừng ép tôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play