"Chúc mừng cái gì?"

Cố Thành Trung nhíu chặt mày, đột nhiên trái tim đập thình thịch.

Anh lập tức sải bước tiến lên, tay túm chặt cổ áo của bác sĩ.

"Anh Cố, vợ của anh đang mang thai, kết quả kiểm tra máu và nước tiểu đều rất tốt, có vẻ như đứa trẻ đã được khoảng hai tuần rồi!"

Đây vốn là chuyện vui, nhưng sắc mặt của Cố Thành Trung trong nháy mắt trở nên âm trầm, nhìn Hứa Trúc Linh vô cùng phức tạp.

Anh không hề tỏ ra vui vẻ chút nào, đã vậy còn ném bác sĩ ra ngoài.

"Nhốt ông ta lại, không cho phép ông ta rời khỏi biệt thự nửa bước."

Bác sĩ nghe nói như vậy, trong lòng run lên, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Hứa Trúc Linh.

Chẳng lẽ đứa trẻ này không phải là của Cố Thành Trung hay sao?

Hứa Trúc Linh cảm nhận được ánh mắt của bác sĩ, trong nháy mắt da đầu tê dại.

Ánh mắt chất vấn này là sao đây?

Khi cô nghe được kết quả này, trong lòng không còn chút tức giận nào, tất cả những sự tủi thân vừa nãy cũng biến mất không thấy đâu.

Cô vô cùng xúc động muốn ôm lấy Cố Thành Trung, nói với anh rằng hai người họ lại có con rồi.

Là con của hai người họ, trên người chảy dòng máu của hai người bọn họ.

Mặc dù bọn họ coi Cố Hy con của mình, nhưng mà trong lòng của cô thực ra vẫn có chút không thoải mái.

Cố Thành Trung cũng không còn trẻ nữa, khi những người khác bằng tuổi anh thì con cái đều đã đầy đủ, thậm chí mấy đứa nhỏ còn có thể giúp đỡ việc trong nhà rồi.

Họ vốn định giấu xuất thân của Cố Hy ai ngờ lại bị ầm ĩ xôn xao một trận.

Mọi người đều bàn luận ở sau lưng Cố Thành Trung, nói anh giúp người ta nuôi con trai, còn nuôi nó thật tốt.

Còn nói rằng tự anh không thể sinh con, dù sao thì cũng có rất nhiều lời khó nghe.

Cô biết Cố Thành Trung không quan tâm chuyện Cố Hy có phải con ruột của anh hay không, chỉ hy vọng cô được bình an.

Nhưng nếu được thì cô thực sự rất muốn sinh con cho anh!

Cô còn nghĩ là chắc hẳn anh sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà bây giờ vẻ mặt anh lại vô cùng nghiêm túc, có vẻ như anh không hy vọng đứa trẻ này sẽ xuất hiện.

"Cố Thành Trung... Sao nhìn anh có vẻ không được vui vậy?"

Cô không dám đến gần, lúc này nhìn anh thật sự rất đáng sợ.

Ánh mắt sâu thẳm, tỏa ra khi thế nặng nề, vô cùng kỳ lạ.

Ánh mắt anh nhìn cô cực kỳ âm u, bên trong hình như chứa đựng rất nhiều thứ.

Hoàn toàn là một Cố Thành Trung vô cùng xa lạ.

Anh giống như là một con thú, muốn gầm thét nhưng mà lại phải kiềm chế lại.

Anh thống khổ, ngột ngạt, không có chút hạnh phúc nào cả. Kiếm Hiệp Hay

Anh không muốn đứa trẻ này sao?

"Trúc Linh, emi về phòng trước đi."

"Nhưng mà..."

" Người đâu, mau đưa mợ chủ về phòng."

Anh chưa đợi đến lúc Hứa Trúc Linh đến gần thì đã xoay người, để lại cho cô một bóng lưng dứt khoát.

CẢ người Hứa Trúc Linh cảm thấy sửng sốt, chỉ có thể đứng im một chỗ.

Cửa sổ vẫn còn mở để cho gió lạnh thổi vào, khiến cho cô phải run cầm cập vì lạnh.

Gió xuân lành lạnh, cô giống như là vừa bị ngã vào trong hầm băng vậy.

Lạnh, thật sự rất lạnh lẽo.

Hứa Trúc Linh bị đưa trở về phòng ngủ, không lâu sau nhà bếp đã mang đồ bổ vừa được chuẩn bị lên.

Cô vốn không muốn ăn, nhưng vì người giúp việc nói, cô có thể không cần bồi bổ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho đứa trẻ này.

Vậy nên cô rồi mới cố gắng ăn một chút.

Cô ngồi trong phòng ngủ cả một buổi chiều.

Đêm đã khuya, mãi đến khi đồng hồ chỉ đến mười một giờ thì cô mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Đêm nay Hứa Trúc Linh ngủ cũng không ngon giấc, liên tục mơ thấy ác mộng, buổi sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì đầu đổ đầy mồ hôi.

Phản ứng đầu tiên của cô sau khi tỉnh dậy là sờ qua méo giường, phát hiện vẫn trống trơn như cũ, chăn gối đều lạnh, chứng minh tối hôm qua căn bản là anh đã không trở lại.

Vậy mà Cố Thành Trung lại cả một đêm không về, vậy thì hôm qua anh ngủ ở đâu?

Trong nháy mắt cô cảm thấy tức giận, trước kia hai người cũng từng tranh cãi, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng ầm ĩ lớn chuyện như vậy.

Cố Thành Trung rốt cuộc bị làm sao vậy?

Trái tim cô đập thình thịch, không cả kịp đi dép mà chạy đi tìm Cố Thành Trung.

Cô vừa mở cửa ra thì vừa hay ở bên ngoài Cố Thành Trung cũng đang đang đẩy cửa vào.

Khi cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.

Cô há hốc mồm, rõ ràng trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngay khi nhìn thấy anh thì lại không thể nói ra bất cứ câu nào.

Ánh mắt đột nhiên đỏ lên, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Cố Thành Trung bê mâm đồ ăn sáng vô cùng phong phú trên tay.

Hôm qua vừa nhận kết quả kiểm tra là đang mang thai, hôm nay tất cra mọi thứ đều được nấu theo công thức dành cho phụ nữ mang thai.

Chế độ dinh dưỡng bổ sung mỗi tháng đều khác nhau.

Anh vội vàng bỏ đồ ăn xuống, kéo cô đi đến mép giường ngồi xuống, ôm thật chặt cô vào trong lồng ngực.

"Không có chuyện gì đâu, là anh sai rồi, ngày hôm qua anh không nên mắng em như vậy. Em cứ đánh anh đi, đánh đến khi nào hết giận thì thôi! Bây giờ em là phụ nữ mang thai rồi, không thể tức giận được."

"Tối hôm qua anh còn không về, anh đã đi đâu, tại sao lại không về nhà ngủ."

Cô càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt rơi như mưa.

"Anh cũng không đi đâu cả mà chỉ ở lại phong làm việc thôi. Em đang mang thai, đã có vết xe đổ lần trước nên lần này anh chắc chắn sẽ cẩn thận. Cho nên sau khi suy nghĩ rất nhiều, hôm nay cũng có thể xem như đã giải quyết ổn thỏa. Còn em thì chỉ cần ngoan ngoãn làm hoàng hậu của anh, anh sẽ phục vụ em thật chu đáo."

"Bữa ăn sáng là anh tự mình làm. Sau này ba bữa ăn của em, trà bánh hay đồ ăn vặt, tất cả sẽ đều do anh nấu. Em chỉ cần cử động miệng, nhai nhai một chút rồi nuốt là được rồi."

Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy, nhìn sang bữa ăn sáng.

Trứng luộc hình trái tim, sữa bò, cháo tổ yến còn có cả trái cây nữa.

Nhìn anh hao tâm tổn trí như vậy, cô cũng không muốn so đo những chuyện trước đó nữa.

Chỉ là cô cảm thấy rất tò mò, anh suy nghĩ cả một đêm như vậy rốt cuộc là giải quyết phiền phức ấy như thế nào.

Cả công ty Nhật Kinh và Phó Minh Nam đều không dễ đối phó, rốt cuộc là anh đã nghĩ ra biện pháp hoàn hảo nào?

"Anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn chứ? Anh có chắc chắn là sẽ đánh bại được công ty Nhật Kinh không? Còn Phó Minh Nam thì sao? Mặc dù ông ta cũng đã phải chịu tổn thất nặng nề, nhưng mà chúng ta cũng không thể xem thường được. Ông ta rất hèn hạ, anh thử nhìn những gì mà ông ta làm với vợ của mình đi còn cả con ruột của ông ta nữa. Người này quả thật là điên mà, ông ta không phải là người nữa rồi."

"Ông ta có thể nghĩ ra bất cứ thủ đoạn tàn nhẫn nào, bên cạnh ông ta còn có Tạ Quế Anh đã bị tẩy nào, đều rất phiền phức."

"Đúng vậy, đều rất phiền phức."

Cố Thành Trung âm trầm nhắc lại, nhưng mà ngay lập tức vẻ mặt đã khôi phục sự bình thản trước kia.

Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng anh ôn tồn nói: "Trúc Linh, anh đã có tính toán rồi. Em không nên nhúng tay vào chuyện này. Bây giờ em đang mang thai, mọi chuyện cứ để anh lo, em chỉ cần nghỉ ngơi cho thật khỏe thôi."

"Thật là, đứa bé này đến không đúng lúc rồi, hết lần này tới lần khác lại đến vào giai đoạn quan trọng này. Chúng ta mỗi lần đều làm tốt các biện pháp tránh thai mà, tại sao lại vẫn dính chứ?"

"Đúng vậy, mỗi lần chúng ta đều làm tốt các biện pháp tránh thai. Hay là lần mang thai này của em, đứa trẻ này đặc biệt đến để nhắc nhở anh điều gì sao."

"Nhắc nhở anh cái gì chứ?"

Hứa Trúc Linh nhíu mày nhìn anh, sao cô lại có cảm giác chỉ sau một đêm không gặp anh mà anh nói chuyện lại kỳ quái có cảm giác tâm linh như vậy chứ.

Cố Thành Trung mím môi không nói, ôm cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Trong gương, cô nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh, khó mà che giấu được sự mệt mỏi.

Chắc chắn là anh đã không ngủ cả một đêm hôm qua, suy nghĩ những chuyện này đều rất tốn công tốn sức, đã vậy buổi sáng còn phải làm bữa sáng, khẳng định là rất mệt mỏi.

Lúc cô ăn cơm, cố ý muốn anh giúp cô, hai người cùng nhau giải quyết bữa sáng.

Vốn dĩ Cố Thành Trung còn chuyện phải xử lý, nhưng mà Hứa Trúc Linh lại kéo anh đi nghỉ ngơi.

Anh cũng không phải là thần tiên, một đêm không ngủ lại còn muốn đi làm việc, đây là không muốn tiếp tục sống nữa sao?

Cô bây giờ là phụ nữ có thai, cô là lớn nhất, tất cả mọi chuyện Cố Thành Trung đều phải nghe theo cô.

Au khi anh tắm xong, thay áo choàng tắm, rồi chui vào trong chiếc chăn ấm áp của Hứa Trúc Linh.

Ôm cô gái mềm mại này trong ngực, trong nháy mắt tất cả những mệt nhọc của đêm qua đều tan biến.

Dáng người của cô rất nhỏ bé, mềm mại như một đứa trẻ con vậy.

Cơ thể như vậy không thể chịu nổi gió thổi mưa rơi, cũng không chịu nổi quyền đấm cước đá, thậm chí ngay cả sợ hãi cũng không chịu được.

Cô chính là một cô gái nhỏ, giống như một em bé vậy.

Dù cho cô có một trái tim mạnh mẽ thì sao chứ, từ đầu đến cuối cô đều không có khả năng bảo vệ bản thân, chỉ có thể dựa vào anh.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

"Trúc Linh, lần này anh chắc chắn sẽ không để cho em phải chịu bất cứ thương tổn nào cả."

" Được thôi, em tin anh!"

Cô rúc vào trong lồng ngực của anh mà không nhìn thấy ánh mắt hung ác thoáng qua trong đôi mắt của anh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play