"Tôi biết rõ thực lực của công ty Nhật Kinh, cũng quá rõ thủ đoạn của bọn họ, cho nên căn bản là hai người không thể nào thắng được!"
"Tôi tin tưởng anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ không để cho tôi phải thất vọng."
"Hình như cô đang quá tin tưởng vào chồng mình rồi thì phải!" Ông Nhật Kinh cười nói, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy nghi ngờ.
Làm sao mà một người đơn độc chiến đấu lại có thể chiến thắng được một đội quân hàng nghìn binh sĩ hùng mạnh được cơ chứ?
Hơn nữa sau lưng Cố Thành Trung còn có một đám người chỉ sợ chuyện chưa đủ lớn, trực chờ xem náo nhiệt, chỉ cần Cố Thành Trung lộ ra bất cứ khuyết điểm nào thì những người mà anh cố gắng bảo vệ kia sẽ ngay lập tức đâm cho anh một nhát dao.
Ông ta đã nhìn thấy quá nhiều người lòng dạ nham hiểm, cặp vợ chồng trẻ này vẫn còn quá trẻ tuổi.
Ông Nhật Kinh còn muốn nói thêm gì đó nhưng lúc này người bên dưới đi đến báo cáo nói rằng nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong.
Hứa Trúc Linh đứng lên nói: "Vậy thì tôi xin phép đi xuống để chuẩn bị cho ông một vài món ăn."
"Đúng là cô gái nhỏ cứng đầu không chịu nghe khuyên bảo."
Ông Nhật Kinh lắc đầu, cũng không nói gì thêm nữa. Chỉ sợ rằng dù có nói thêm thì cũng không thay đổi được gì cả, cô đã quyết tâm đi theo Cố Thành Trung, khăng khăng làm theo ý mình.
Trong khi Hứa Trúc Linh nấu ăn, Cố Thành Trung vội vã chạy tới, ông ta cũng không ngăn cản mà để cho anh tự do đi vào.
Tên nhóc này cũng không dẫn theo người đến, một người một ngựa, không sợ hãi chút nào.
"Trúc Linh đâu rồi?"
"Đi thôi, đi theo tôi ra sân sau xem thử."
Ông Nhật Kinh đưa anh đi tới sân sau, cửa vừa mở ra khắp phòng đều là máu.
Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, khiến cho người ta dạ dày cồn cào buồn nôn.
Cố Thành Trung nhíu chặt hai hàng lông mày, trong chớp mắt ngây người như phỗng.
Ngay lập tức anh kịp phản ứng, túm lấy cổ áo của Ông Nhật Kinh, trợn mắt nhìn.
"Người đâu rồi?"
"Xác của cô ấy sao? Hình như là đã đem cho chó ăn rồi. Người trẻ tuổi đúng là làm việc nhanh nhạy, chỉ một lúc vậy mà đã xử lý xong xuôi mọi chuyện rồi."
"Tôi sẽ giết chết ông!"
Trong nháy mắt, dường như Cố Thành Trung mất đi lý trí, anh chỉ muốn giết chết tất cả những người trong phòng, sau đó đi tìm cô.
Đào sâu ba tấc đất, dù là người hay quỷ thì cũng phải tìm được cô.
Anh giơ nắm đấm lên, dồn hết sức mạnh của bản thân, vào lúc nắm đấm chuẩn bị giáng xuống, giọng nói của Ông Nhật Kinh bình thản truyền đến.
"Cậu còn chưa ngồi lên chức vụ chủ tịch của thương hội, nếu cậu đánh tôi thì cậu cảm thấy cậu còn có cơ hội tranh đoạt quyền làm chủ kinh tế sao?"
"Nếu đã đưa ra quyết định chắc hẳn là cậu đã nghĩ tới hậu quả rồi. Trước khi chết tất cả những điều mà vợ của cậu nghĩ đều là cậu, nhưng mà cậu lại chưa từng nghĩ đến cô ấy."
"Ông im miệng cho tôi, Trúc Linh rốt cuộc đang ở đâu!" Cố Thành Trung vành mắt như sắp nứt ra, hai mắt đỏ rực, con ngươi dao động mãnh liệt.
Nhìn qua cả người đều vô cùng dữ tợn, giống như là một con thú trên bờ vực sụp đổ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên lên.
Anh không tin Nhật Kinh sẽ giết Hứa Trúc Linh trắng trợn như vậy, nếu như đối phương cố ý không chịu thả người, vậy thì hắn cũng không cần phải quan tâm quá nhiều như vậy!
"Nếu như Hứa Trúc Linh chết thì đấy cũng là do cậu tự tay giết chết cô ấy."
"Ông..."
Nhật Kinh mỗi một câu nói ra đều giống như những lưỡi dao sắc bén, cắm thật sâu vào tim của anh.
Trong khi hai người còn đang giằng co với nhau, Hứa Trúc Linh đã làm xong mấy món ăn, đi ra ngoài tìm Ông Nhật Kinh.
Sau khi nghe thấy tiếng động ở sân sau, hình như là tiếng của Cố Thành Trung, cô vội vàng chạy tới.
"Cố Thành Trung!"
Cô vội vàng tiến lên, tách hai người ra.
"Anh đang làm gì vậy chứ? Ông ấy là hội trưởng, anh lại ra tay đánh ông ấy như vậy, anh còn muốn nhậm chức hay không? Còn nữa, ông ấy đã lớn tuổi rồi, Anh đấm vào đầu ông ấy như vậy thì ông ấy còn có thể sống tiếp được sao?"
"Ông ta nói em chết rồi." Cố Thành Trung ôm thật chặt cô vào trong lòng, sự căng thẳng khi nãy cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Dù cho em đã thực sự chết đi thì anh lại càng phải tỉnh táo hơn mới đúng!" Hứa Trúc Linh gằn từng chữ.
Lời này của cô khiến cho hai người đàn ông đang đứng đó đều thoáng khiếp sợ, nhất là Ông Nhật Kinh, ánh mắt nhìn về phía Hứa Trúc Linh có chút phức tạp.
Cô còn nhỏ tuổi mà sao tính tình lại có thể cứng rắn như vậy?
Cố Thành Trung nghe cô nói như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh cắn chặt răng, đôi môi mím chặt lại thành một đường thẳng.
Phải một lúc sau, anh mới cất giọng: "Đi, chúng ta về nhà thôi!"
Anh kéo Hứa Trúc Linh rời đi, vệ sĩ muốn ngăn hai người, lại bị Ông Nhật Kinh ngăn cản.
Ông ta thở dài, lắc đầu bất lực: "Tôi cho là đối phó với cô sẽ tốn ít công sức hơn, có thể dễ dàng phá vỡ hàng phòng ngự của cô. Nhưng không ngờ rằng người dễ dàng dao động lại là Cố Thành Trung. Cô mới thực sự khó dao động."
Ông ta nhìn thức ăn mà Hứa Trúc Linh chuẩn bị, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, nhưng khi thức ăn được gắp vào trong miệng lại chỉ thấy đắng.
Cố Thành Trung kéo Hứa Trúc Linh quay về, dọc theo đường đi không nói một lời nào cả, sau khi về đến nhà thì nhốt mình ở trong phòng làm việc, dù cô có gõ cửa như thế nào cũng không chịu mở.
Cô gấp gáp như ngồi trên chảo lửa, chỉ sợ anh đã phải chịu đả kích, thật sự là quá khác thường.
Cuối cùng cô cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể để cho người làm mang thang đến, leo lên cửa sổ tầng hai.
Cô gõ cửa sổ phòng làm việc rốt cuộc người đàn ông đang ngồi trầm tư trên ghế cũng có phản ứng. Lập tức đi tới.
Cô như vậy cũng quá nguy hiểm rồi!
"Mau vào đây đi!"
"Được rồi, nhưng mà anh mau mở cửa sổ ra đi!"
Cô không nhịn được cúi đầu liếc nhìn, từ trước đến nay chưa từng cảm thấy hoa mắt chóng mặt như vậy.
Cô không hề sợ độ cao, nhưng đứng trên thang nhìn từ trên cao xuống vẫn rất sợ hãi.
Cửa sổ được mở ra, Cố Thành Trung giúp cô leo vào.
Cô chật vật từ trên cái thang trèo được lên bệ cửa sổ.
Không ngờ bị trượt chân khiến cho cô đạp quay trở lại. Cả người cô cũng lắc lư từ trái sang phải.
Ngay lập tức Cố Thành Trung ôm lấy eo thon của cô, kịp thời kéo cô vào bên trong phòng.
Hai người song song ngã nhào trên đất, Hứa Trúc Linh hoàn toàn nằm đè lên trên người Cố Thành Trung, không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, chỉ bị dọa sợ.
"Em không sao chứ, em đè lên anh như vậy có làm anh bị thương không?"
"Sao em lại liều lĩnh như vậy? Em cứ liều lĩnh như vậy thì làm sao anh có thể yên tâm để em một mình được cơ chứ? Người đâu, mau gọi bác sĩ tới!"
Từ trước đến nay giọng của anh chưa từng nặng nề như vậy, cô bị dọa cho sợ mà trong lòng cũng run lên.
Từ đó tới giờ anh cũng chưa từng mắng cô như thế.
Cô biết mình không đúng, nhưng mà cũng chỉ là hai tầng mà thôi, ai mà biết được sẽ thành ra như vậy cơ chứ?
Cô bị dọa sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh, sâu trong lòng cũng cảm thấy tủi thân.
Dù cho cô có thật sự làm sai thì anh cũng đâu thể mắng cô như vậy chứ? Có chuyện gì mà không thể từ từ khuyên bảo sao?
Cô bị chọc tức nên cũng không nói gì cacr, trước khi bác sĩ tới, hai người vẫn tiếp tục giằng co với nhau.
Không lâu sau, bác sĩ đã đi đến phòng làm việc, vừa bước vào bên trong liền cảm nhận được bầu không khí u ám.
Bầu không khí này thật sự rất kỳ lạ!
ần tước tới đây, anh Trung và mợ chủ Cố không phải vẫn rất hòa hợp, đỏ mặt cũng chưa từng có, sao lần này lại nghiêm trọng như thế này?
Mợ chủ Cố lại đang ở một bên len lén lau nước mắt, anh Trung rõ ràng nhìn thấy động tác nhỏ của cô, ánh mắt lưỡng lự, rõ ràng là muốn đến giúp đỡ, nhưng lại kiềm chế.
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Bác sĩ gia đình thấp thỏm bất an tiến lên hỏi: "Xin hỏi là anh Trung, hay là mợ chủ Cố cần kiểm tra?"
"Cô ấy! Lúc nào cũng liều lĩnh như vậy chỉ khiến cho người khác lo lắng, mau qua làm kiểm tra toàn thân cho cô ấy đi, ngay cả cọng tóc móng tay cũng phải kiểm tra thật kỹ cho tôi, trong hôm nay phải có kết quả."
"Được Được Được!" Bác sĩ len lén lau mồ hôi, vội vàng làm việc, mà Hứa Trúc Linh cũng không phản kháng.
Ngay lập tức đã lấy được mẫu, đưa cho bệnh viện, hơn một giờ sau số liệu đã được gửi đến cho bác sĩ.
Sau khi bác sĩ nhìn thấy báo cáo kết quả, vô cùng kích động nói: "Chúc mừng... Thật sự chúc mừng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT