Phó Minh Nam vừa nghe thấy vậy thì liền nghi ngờ hỏi: “Chỗ con có người sao? Lại còn là phụ nữ nữa?”
“Người giúp việc.”
Phó Thiết Ảnh bình tĩnh nói.
“À, hóa ra là như vậy, tối nay qua đây đi, bố chờ con ở biệt thự BaDe.”
“Vâng, thưa bố.”
Phó Thiết Ảnh cúp điện thoại, sau đó nhìn cô nhóc đang ngủ say trên giường bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Khoảnh khắc ấy, trái tim của anh ta thắt chặt lại, tưởng như chỉ cần một ngọn gió hay một ngọn cỏ nào có lướt qua cũng đủ để làm đứt dây đàn đang căng cứng.
Phó Thiết Ảnh từ một người không có kế hoạch cho tương lai, sống thêm một ngày nữa cũng cảm thấy phiền phức.
Nhưng hiện giờ lại muốn thận trọng tính toán từng li từng tí một.
Anh ta không biết thích và yêu là gì.
Anh ta chỉ biết rằng anh ta không muốn cô ấy chết, cũng không muốn để cho cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Lại càng không muốn để cô ấy rời xa mình.
Châu Vũ ngủ rất lâu, mãi đến tận đêm khuya mới chậm rãi tỉnh lại, nên bụng cô ấy đã bắt đầu đói cồn cào.
Cô ấy đi xuống lầu tìm đồ ăn nhưng lại làm cho mấy người giúp việc đang gật gà gật gù tỉnh ngủ, thế là bỗng chốc cả căn nhà sáng bừng lên, tất cả mọi người đều trở nên bận rộn.
Có người tiến đến thu dọn bàn ăn, đặt bát đũa lên bàn, có người đi vào phòng bếp nấu ăn, lại có người chuẩn bị quần áo mang đến tận tay cho Châu Vũ, tất cả mọi người đều thận trọng, cẩn thận từng li từng tí.
Mọi người cúi đầu thật thấp, trên mặt mỗi người đều để lộ ra biểu cảm sợ hãi, hoảng hốt.
Châu Vũ biết bọn họ không sợ cô ấy, mà là sợ Phó Thiết Ảnh, những người này đều sống dưới áp bức của anh ta trong thời gian dài, cô ấy dám khẳng định những ngày tháng đó đối với bọn họ mà nói đều vô cùng tối tăm mịt mù.
Rõ ràng có rất nhiều người ở đây nhưng lại không có một chút tiếng động nào.
Ngay cả đi đứng cũng hết sức nhẹ nhàng, tay chân làm việc cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Không ai nói chuyện với ai, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Châu Vũ bước đi không cẩn thận nên vấp vào thảm trải sàn dưới chân, cô ấy còn chưa kịp kêu đau thì đã thấy một cô gái quỳ sụp xuống, liên tục dập đầu xuống đất, rồi run rẩy nói: “Xin lỗi cô Vũ, là tôi làm việc không cẩn thận, cầu xin cô... cầu xin cô khoan hồng.”
Mà những người khác cũng nhìn cô ấy với ánh mắt đồng cảm nhưng lại không có một ai dám đứng ra nói chuyện.
Thái độ này của bọn họ làm cho Châu Vũ cũng căng thẳng theo, trong thời buổi hiện nay xã hội được pháp luật cai trị, mọi người đều bình đẳng, cũng chẳng phải thuộc thời kỳ cổ đại phong kiến mà phân chia tầng lớp này nọ.
Bọn họ nhận tiền làm việc, làm không tốt thì từ chức chứ sao phải đến mức giống như ký giấy bán thân vào nhà giàu làm nô lệ thế này.
“Cô căng thẳng quá rồi...”
Châu Vũ tự đứng dậy, vừa định đưa tay đỡ cô gái kia thì ngay lúc này lại có thêm một người xuất hiện, sắc mặt cậu ta tối sầm lại, lạnh lẽo như băng.
“Các người bị mù sao? Còn không mau lôi cô ta cút xuống dưới, làm việc không cẩn thận, đến việc đơn giản như trải thảm cũng không làm được hại cô Vũ vấp phải. Chẳng lẽ các người định chờ đại ca về giải quyết sao? Muốn chịu phạt chung với cô ta sao?”
Châu Vũ nghe thấy vậy thì nhìn về phía người đó, âu phục giày da, thân thể cường tráng khỏe mạnh.
Cô ấy chưa từng nhìn thấy người này nhưng nhìn cách cậu ta ra lệnh cho người giúp việc thì có thể thấy địa vị của người này trong nhà cũng không nhỏ.
Những người còn lại chuẩn bị đưa cô gái đó xuống dưới, mà cô gái lúc này lòng như đã nguội lạnh, không tiếp tục cầu xin mọi người cứu giúp nữa.
Thấy vậy, Châu Vũ liền vội vàng nói: “Các anh định làm gì vậy? Cô ấy sẽ ra sao?”
“Cô ta làm việc không cẩn thận nên không thể tiếp tục hầu hạ ở nhà trên nữa. Bây giờ phải xuống nhà dưới cắt cỏ dọn tuyết và chăm sóc cho con chó ngao Tây Tạng của đại ca thôi. Nếu như không cẩn thận bị nó cắn phải thì cũng chỉ có thể tự mình cầu nguyện thôi.”
“Trời đất, các người còn chút tính người không vậy?” Châu Vũ vừa nghe đã sợ đến ngây cả người, một cô gái nhỏ nhắn, nhìn có vẻ không hơn kém mình bao nhiêu tuổi mà đã phải làm việc nặng nhọc như vậy cũng thôi đi, giờ lại còn bắt cô ấy chăm sóc con chó hung dữ kia! Châu Vũ dám chắc chắn con chó kia cũng xấu tính y hệt Phó Thiết Ảnh, là một con chó xấu xa. Hơn nữa, cô ấy đã từng nghe nói chó ngao Tây Tạng là giống chó cực kỳ hung dữ.
Để một cô gái đi hầu hạ nó có khác gì đến tự đưa mình đến làm thức ăn cho chó đâu?
“Khoan đã, các anh dừng tay lại!”
“Cô Vũ nói dừng lại, mau dừng tay lại!”
“Cái đó, anh kia... tôi có chút tiếng nói nào ở đây không? Tôi có thể sai bảo những người này chứ?”
“Có thể, thậm chí ngay cả tôi cũng vậy. Tôi tên Nhạc Tư, là đàn em của đại ca và cũng là đàn em của cô, cô có thể tùy ý sai bảo tôi.”
Châu Vũ nghe cậu ta nói vậy thì không kìm được thở phào một hơi rồi nói: “Tôi không sao hết, không phải do thảm trải sàn, là tự tôi đi đứng không cẩn thận nên mới vấp phải. Để cô ấy ở lại đây chăm sóc cho tôi, các anh không được đưa cô ấy đi đâu hết, nghe rõ chưa?”
“Vâng, chúng tôi đều nghe theo lời của cô Vũ.”
Châu Vũ thấy bọn họ thả người ra thì mới dám thở phào một hơi.
Cô ấy kéo người đứng sát vào bên cạnh, an ủi cảm xúc của cô gái đó.
Vốn dĩ đói đến nuột cả người, bây giờ lại ầm ĩ một hồi nên đột nhiên lại cảm thấy chả còn chút khẩu vị nào.
Tất cả mọi người đều đứng ở một bên cung kính nhìn Châu Vũ ăn cơm, làm cho cô ấy cứ cảm thấy kỳ quặc thế nào.
Thế là cô ấy liền cho những người khác lui xuống, chỉ để một mình Nhạc Tư ở lại.
“À thì, Phó Thiết Ảnh đâu rồi?”
Châu Vũ cầm đũa chọc vào bát cơm, giả vờ như vô tình hỏi.
“Đại ca đi gặp ông chủ rồi, có lẽ phải đến khuya mới về, cô Vũ ăn cơm xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, như vậy mới tốt cho sức khỏe.”
“Đồ tồi nhỏ đến gặp đồ tồi lớn! Trong nhà lại còn nuôi thêm một con chó tồi, một tên đàn em tồi, một căn nhà quỷ quái, quả đúng là vô cùng hợp nhau.”
Châu Vũ không kìm được lẩm bẩm nói.
Nhạc Tư đứng gần nên cho dù cô ấy nói rất nhỏ nhưng cậu ta vẫn có thể nghe được một chút, thấy cô ấy nói vậy thì chỉ biết trố mắt đứng nhìn.
Cô ấy nói cậu ta và chó thì không sao, như thế mà lại dám nói đại ca là đồ tồi nhỏ...
Một cô gái trẻ lại dám mắng ông chú hơn 30 tuổi là đồ tồi nhỏ...
Sao cứ cảm thấy cảnh tượng này có gì đó kỳ quái thế nhỉ?
Nhạc Tư không khỏi xoa xoa đầu mũi, có phải là cô Vũ có chút hiểu lầm với từ “nhỏ” này không?
“Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp anh?”
“Vì đại ca thích ở một mình nên trước giờ đều không giữ người ở bên mình.”
“Thế anh ta không sợ bị kẻ thù truy sát sao? Bên cạnh cũng không giữ lại mấy người để bảo vệ.”
“Đại ca rất mạnh nên người khác đều phải kiêng dè, bọn họ sẽ không tự tìm cái chết đâu.”
“Xời, mạnh cái gì mà mạnh, người như anh ta sớm muộn gì cũng bị đám người miền Bắc giết chết!” Châu Vũ vừa nghĩ đến tính khí xấu xa của Phó Thiết Ảnh thì liền không kìm được mà nói xấu.
Nhạc Tư nghe thấy vậy thì run lên, biểu thị rằng cậu ta có mười cái đầu thì cũng không dám chọc giận đại ca nhà mình.
“Đúng rồi, tại sao mấy người đó lại sợ anh ta, anh ta ở nhà cũng hung dữ và tàn bạo như vậy sao? Bọn họ đều được mời đến đây để làm việc, nhưng tại sao tôi cứ cảm thấy họ giống như nô lệ vậy?”
“Mấy người đó đều nhận thù lao cao chót vót từ đại ca để vào căn nhà, trừ khi chết bị người ta vứt ra ngoài chứ tuyệt đối không thể đứng thẳng người đi khỏi đây được.”
“Trời ạ, đây là cái điều khoản quái quỷ gì vậy? Không có chút nhân đạo như vậy sao?”
“Cô Vũ, đại ca chưa từng ép buộc ai ký giấy bán thân, tất cả đều là bọn họ tự nguyện ký đó.”
“Gì cơ?” Châu Vũ không khỏi kinh ngạc, lại còn có người chỉ cần tiền mà vứt bỏ mạng sống sao?
“Mấy người đó đều không chống lại được cám dỗ của đồng tiền, số tiền mà đại ca trả cho họ dù có nai lưng kiếm ăn mấy đời cũng không thể kiếm được. Mà việc bọn họ cần làm là tận tâm tận lực với đại ca, chỉ trung thành với một mình anh ấy, vì anh ấy mà sống. Cô Vũ, cô vẫn còn rất ngây thơ, cô không thể biết được lòng người có bao nhiêu hiểm ác, nhưng tôi và đại ca đã từng gặp quá nhiều thứ dơ bẩn trong xã hội này rồi.”
“Những người ở đây có kẻ liều mạng, không còn đường trốn chạy nên đến đây ký giấy bán thân. Cho dù trước đây cậu ta có từng là tội phạm giết người hàng loạt thì khi đến đây cũng phải ngoan ngoãn phục tùng. Có lẽ cô sẽ cảm thấy đây là điều kiện quá quắt nhưng đây vốn không phải nơi tạo điều kiện để bọn họ nhanh chóng đạt được tâm nguyện. Ở đây bọn họ chỉ có thể lánh nạn, có thể nhận được tiền, hy sinh bản thân mình và cũng có thể làm cho người thân được hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
“Sở dĩ bọn họ sợ đại ca như vậy là vì không theo phép tắc thì không thể thành quy tắc được, trong số đó có kẻ ác thì đại ca chính là thủ lĩnh của những kẻ độc ác. Từ giây phút này trở đi, bọn họ không chỉ sợ đại ca mà còn sợ cả cô Vũ nữa, bởi vì cô cũng có thể quyết định sống chết của bọn họ.”
“Tôi... tôi cũng có thể sao?”
Châu Vũ mơ hồ chỉ vào mình, cô ấy không biết rốt cuộc Phó Thiết Ảnh đã đưa mình đến nơi nào.
Ở đây... Phó Thiết Ảnh chính là vua, anh ta nói một là một, nói hai là hai, mọi người chỉ dám oán hận chứ không dám nói ra, tận tâm tận lực phục vụ anh ta.
Mà cô ấy hình như lại trở thành vợ của vua, cô ấy cũng có thể sai bảo bọn họ.
Điều này hoàn toàn đi ngược với những gì cô ấy đã được học.
Rốt cuộc Phó Thiết Ảnh đang sống trong thế giới như thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT