Phó Thiết Ảnh hơi cụp mắt xuống, che giấu sự trầm lặng nằm sâu trong ánh mắt.
Bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt lạ thường.
“Nhạc Tư, cậu đi theo tôi mấy năm rồi?”
“Tính từ khi đại ca mua em ở chợ đen về đến nay đã là tám năm rồi.”
“Vậy cậu có hiểu tôi không?”
Nhạc Tư nghe anh ta nói vậy thì im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới khẽ lắc đầu nhưng lại nghi hoặc gật gật đầu.
“Trong mắt em, đại ca là một người có sức mạnh vô địch, không ai có thể đánh bại anh. Dường như đại ca không hề có một điểm yếu nào, vì từ trước đến giờ anh đều rất nhẫn tâm, sát phạt quyết đoán. Tuy anh đi theo ông Nam, nghe ông ta sai khiến nhưng có nhiều lúc ông Nam cũng phải nhượng bộ anh mấy phần, hơn nữa ông ta cũng rất kiêng dè sức mạnh của anh. Đại ca đã từng bị nhốt trong trường đấu vật, trong đó còn có mấy con bò tót điên cuồng lao vào tấn công anh.”
“Ba ngày sau, trên người anh toàn là máu, từ trong trường đấu bước ra ngoài, mà mấy con bò tót đó đều đã bị anh giết chết, không những chết mà còn chết rất thảm. Đại ca là người nếu không đạt được mục đích thì sẽ tuyệt đối không buông tay, vì thế ngay cả ông Nam cũng không dám tùy tiện đắc tội với anh.”
“Em đi theo đại ca khá lâu rồi nhưng cũng không dám nói một tiếng hiểu anh vì tâm tư của đại ca thực sự quá sâu, em không đoán được, cũng không dám đoán mò vì tính tình của anh rất thất thường. Em biết càng nhiều sẽ càng dễ gặp nguy hiểm. Bởi vì... đối với đại ca mà nói thì em cũng chỉ là một tên đàn em được việc mà trong tay anh lại không thiếu những người như vậy, bất cứ lúc nào cũng có người thay thế vị trí của em. Vì thế nên em không dám đoán mò suy nghĩ nghĩ của anh, em chỉ biết rằng mình cần phải cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ mà đại ca giao phó, dù chết cũng không lùi bước.”
“Nhưng gần đây... em cảm thấy hình như đại ca đã dịu dàng hơn trước rất nhiều, cũng buông lỏng việc quản lý giới xã hội đen rồi. Trước đây, tuy rằng đại ca luôn thấy những việc vặt vãnh này rất phiền phức nhưng ít nhiều cũng sẽ ngó qua một chút, còn hiện giờ... anh lại có thể tin tưởng giao toàn bộ mọi việc cho em giải quyết.”
“Nhưng hình như hôm nay em lại biết được một bí mật động trời của anh rồi, đại ca... anh muốn giết em để giết khẩu sao?”
Nhạc Tư đi theo Phó Thiết Ảnh biết bao năm nay nhưng chưa từng thấy anh ta để tâm đến một người phụ nữ nào như vậy.
Biết được càng nhiều thì cái chết càng có thể gõ cửa bất cứ lúc nào.
Cậu ta run rẩy đứng đó nhìn Phó Thiết Ảnh, nói không sợ chết là giả nhưng nếu như được chết trong tay anh ta thì Nhạc Tư cũng không sẽ không oán hận nửa lời, dù sao cậu ta cũng từng bị nhốt trong trường đấu vật lộn với đám dã thú tàn bạo, làm trò tiêu khiển cho đám người giàu có.
Hiện giờ có thể nhặt được cái mạng này để sống tiếp đã là điều không dễ dàng gì rồi, cho nên cậu ta không dám ôm hận quá nhiều.
“Nhạc Tư, tại sao cậu lại không thể trở thành thân tín của tôi?”
“Không phải em không làm được mà là đại ca chưa từng tin tưởng ai, anh chỉ tin vào bản thân mình. Vì đại ca không dám giao điểm yếu của mình cho bất kỳ người nào, thực ra... anh cũng thấy sợ hãi, anh sợ sẽ bị thân tín của mình đâm một nhát sau lưng, vì thế nên anh kiêng dè mọi thứ.”
“Nếu đã như vậy, cậu cũng biết quan hệ của tôi và Châu Vũ rồi thì tự mình giải quyết đi.”
Phó Thiết Ảnh lạnh nhạt nói, đàn em đã theo anh ta mấy năm nay cũng chỉ như con chó con mèo không đáng nhắc tới, trực tiếp bảo cậu ta tự mình giải quyết.
Anh ta vứt con dao cắt trái cây lên bàn, đôi mắt phượng đẹp đẽ nhưng lại mang theo sự lạnh lùng bạc bẽo, trong ánh mắt còn xoẹt qua một tia rét lạnh.
Nhạc Tư nhìn con dao cắt trái cây trên bàn bằng ánh mắt phức tạp, tuy cậu ta chưa từng được sống nhưng tín ngưỡng mà cậu ta luôn tin tưởng chính là nếu có một ngày đại ca yêu cầu cậu ta đi chết thì cậu ta cũng sẽ không dám sống sót.
Nhạc Tư vẫn còn nhớ khi đó trên người cậu ta toàn là máu, chỉ còn chút hơi tàn nằm co ro trong lồng tự sinh tự diệt.
Phó Thiết Ảnh nhìn thấy cậu ta liền nói: “Tôi mua!”
“Tôi sẽ chữa trị vết thương cho cậu, sau này cậu đi theo làm đàn em của tôi. Tôi bảo cậu sống thì cậu tuyệt đối không được chết. Tôi bảo cậu chết thì cậu nhất định không được sống sót, đã hiểu chưa?”
“Tôi chỉ thích những người có giá trị với tôi, còn những người vô dụng thì không nên xuất hiện trong tầm mắt của tôi.”
Nhạc Tư nhìn sâu vào ánh mắt của Phó Thiết Ảnh, sau đó dứt khoát cầm con dao cắt trái cây lên, cậu ta nhắm mắt thật chặt, không hề do dự đâm thẳng vào lồng ngực của mình.
Chỉ là dao vẫn còn chưa dính chút máu thịt nào thì đã phát ra một tiếng xoẹt, máu tươi hơi trào ra ngoài.
Nhưng...
Con dao chỉ mới cắm vào được mấy milimet thì đã bị Phó Thiết Ảnh chặn lại.
Anh ta dùng tay không nắm chặt lưỡi dao, ngăn không để con dao cắm vào sâu hơn rồi nói: “Từ giờ trở đi, cậu chính là thân tín của tôi.”
“Đại ca?”
Vào thời khắc này, cậu ta cũng quên cả đau đớn, kinh ngạc nhìn Phó Thiết Ảnh chằm chằm, cậu ta không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Thân tín...
Cậu ta trở thành thân tín của đại ca rồi, đây rốt cuộc là niềm vinh hạnh lớn đến như thế nào chứ?
“Đứng dậy đi, cậu qua cửa rồi.”
Phó Thiết Ảnh nhàn nhạt nói rồi tùy tiện băng bó lại vết thương trên tay mình.
Có lẽ anh ta cũng nên học theo cô nhóc kia, nên thử tin tưởng một người xem sao.
Tuy không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng anh ta đã dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình như vậy là đủ rồi.
Nếu có một ngày Nhạc Tư phản bội anh ta thì sau này anh ta sẽ không tin tưởng bất cứ một người cộng sự nào nữa.
Và nếu có một ngày Châu Vũ phản bội anh ta thì sau này anh ta cũng sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ một người phụ nữ nào nữa.
“Cảm ơn anh, đại ca.”
Nhạc Tư hết sức vui mừng, ngay cả vết thương còn đang ứa máu ở ngực cũng không thèm để ý đến, không ngừng cúi đầu cảm ơn Phó Thiết Ảnh.
Tính nô dịch đã thấm vào tận xương cốt của Nhạc Tư, vì dù sao thì kể từ khi cậu ta bắt đầu ghi nhớ được mọi việc thì đã bị đưa đến đoàn xiếc thú, cùng ăn cùng ngủ cùng luyện tập với đám khỉ trong đó.
Sau này sinh ra tính vũ phu bạo lực nên bị đưa đến trường đấu vật.
Nếu như cậu ta muốn sống sót thì chỉ có thể giết chết những con bò tót to khỏe hơn mình gấp mấy phần.
Nhưng cũng thường hay bị sừng bò tót húc đến mức máu me đầm đìa, suýt nữa bỏ mạng trên trường đấu.
Đợi vết thương khỏi rồi thì lại tham gia một trận đấu khác.
Dáng người Nhạc Tư cường tráng nên được nhiều phú bà bao nuôi nhưng cũng bị đám đàn ông chơi đùa.
Nhưng cậu ta vẫn cố chấp muốn sống tiếp.
Và cũng chính điều này mới khiến cho Phó Thiết Ảnh chú ý đến.
Nhạc Tư đã từng khát khao được chết nhưng khi nhận ra mình mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến người khác phải kiêng dè thì cậu ta lại bắt đầu muốn sống một cách tử tế.
Sau đó sẽ từ từ giày vò tất cả những người đã từng ức hiếp mình cho đến chết.
Lúc Phó Thiết Ảnh gặp Nhạc Tư thì mặt mũi của cậu ta đã bầm dập hết cả, máu me đầm đìa, trên dưới cơ thể phải có đến mấy vết thương đang ứa máu.
Nhân viên quản lý ở trường đấu vật còn đang nghĩ xem mang cậu ta chôn sống ở đâu thì hợp lý nhưng cậu ta vẫn cố chấp sống sót, cố gắng hít thở, sống chết bịt chặt lấy miệng vết thương đang chảy máu trên người.
“Cứu tôi... tôi không muốn chết...”
Nhạc Tư không ngừng lẩm bẩm, đau đến mức như vậy rồi những vẫn chưa mất đi ý thức, mong ngóng được cứu, tha thiết được sống tiếp.
Lúc đó Phó Thiết Ảnh cũng chỉ là người qua đường, thấy cậu ta cố chấp không chịu bỏ cuộc thì liền cảm thấy trên người cậu ta có hình bóng của mình, cả hai đều đang nỗ lực để sống sót.
Anh ta vẫn luôn làm cái bóng của người khác mà Nhạc Tư thì đang là món đồ chơi cho người ta chơi đùa.
Hai người bọn họ rất giống nhau.
Nhưng Phó Thiết Ảnh chưa từng tin tưởng bất kỳ ai nên mặc dù Nhạc Tư đã đi theo mình bao năm nay những anh ta cũng không để cho đàn em biết quá nhiều chuyện.
Hiện giờ Phó Thiết Ảnh muốn giao cho cậu ta một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là bảo vệ Châu Vũ.
“Nhạc Tư, cậu bảo vệ Châu Vũ cho tốt, cậu có thể chết nhưng cô ấy thì không!”
“Em hiểu, trừ khi bước qua xác của em nếu không đừng hòng động vào một cọng tóc của cô Vũ. Kể cả như thế thì em cũng sẽ buộc thuốc nổ vào người, tuyệt đối không để cho kẻ làm tổn thương cô Vũ sống sót rời khỏi!”
“Được, lần này tôi tin cậu!”
Phó Thiết Ảnh đỡ Nhạc Tư đứng dậy, ngay lúc này thì chuông điện thoại của anh ta vang lên.
Anh ta nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, nhíu mày thật chặt, không khỏi cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn chậm rãi ấn nghe điện thoại.
“Bố.”
Phó Thiết Ảnh bình tĩnh nhẹ nhàng nói ra một chữ này nhưng bàn tay lại lặng lẽ nắm chặt lại.
“Hắc Ảnh, mấy ngày nay bố không liên lạc với con mà cũng chẳng thấy con đến tìm bố, có phải là quên mất người bố này rồi phải không?” Phó Minh Nam cười nói nhưng không hiểu sao nụ cười của ông ta lại có vẻ âm u khác thường.
“Là do con không tốt, gần đây tập trung đối phó với Cố Thành Trung nên có chút sơ suất.”
“Không sao, con không đến gặp bố thì bố sẽ chủ động đến tìm con, độc trong người Hứa Trúc Linh ra sao rồi? Diên đã mở miệng hỏi thuốc giải ở chỗ bố rồi, hơn nữa còn đồng ý với bố một điều kiện không tồi, cậu ta muốn con bảo đảm an toàn cho Hứa Trúc Linh, cho nên con tuyệt đối không được bốc đồng làm hại cô ta đâu.”
“Con nhớ rồi.”
Đúng lúc này thì cô nhóc trên giường như đang mơ thấy chuyện gì đó chẳng lành nên khẽ thút thít một tiếng.
Âm thanh truyền vào điện thoại làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt kỳ lạ.
Mà tim của Phó Thiết Ảnh lúc này cũng căng thẳng thắt chặt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT