“Tại sao anh lại về cùng em?”
“Bảo vệ an toàn cho em.” Hắc Ảnh nghiêm túc nói, dáng vẻ giống như coi Châu Vũ như bảo vật của quốc gia cần anh ta ở bên cạnh bảo vệ, không rời đi nửa bước.
“Không được, anh sẽ dọa bọn họ sợ mất! Không được, không được!”
Nhỡ bố của cô ấy có lỡ lời nói gì đó không hợp tình hợp lý, Hắc Ảnh nghe xong tức giận, định xắn tay áo lên đánh nhau thì phải làm thế nào?
Thực sự quá nguy hiểm, cô ấy không muốn nhìn thấy máu trong nhà mình đâu!
Hơn nữa, Châu Vũ chưa từng đưa con trai về nhà, từ trước đến nay bố mẹ của cô ấy cũng chỉ có ấn tượng với một người con trai duy nhất là Dương Việt, bây giờ quay đi quẩn lại đưa một người con trai khác về nhà, chắc chắn bố mẹ cô ấy sẽ nghĩ con gái mình ở bên ngoài kết giao bạn bè bừa bãi.
Cô ấy vội vàng xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.
“Em đang từ chối tôi sao?”
Hắc Ảnh hơi híp mắt lại, sắc mặt tối sầm lại nhìn Châu Vũ chằm chằm.
Đầu lông mày sắc bén mang theo hơi thở lạnh lẽo và nguy hiểm ghé sát vào mặt cô.
Châu Vũ bị dáng vẻ âm trầm này của anh ta dọa sợ đến mức rụt cổ lại, vội vàng trốn vào trong chăn.
Lạnh quá đi!
“Tôi rất khó từ chối đó.”
Hắc Ảnh tiếp tục nói.
“Không phải em không muốn...” Tuy đúng là cô không muốn thật nhưng cũng không thể nói toạc ra như vậy được. Anh ta thiếu sự thông minh, nhưng cô ấy tuyệt đối không thể. “Chủ yếu là em sợ anh sẽ làm cho bọn họ cảm thấy sợ, bây giờ về nhà, lúc anh tự giới thiệu bản thân mình là đại ca xã hội đen cho họ nghe trong khi bố mẹ em đều là giáo viên thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào chứ? Với lại... em cũng chưa từng đưa con trai về nhà, anh... anh về nhà cùng em, lúc đó em phải giới thiệu anh là gì?”
“Bạn trai.”
Hắc Ảnh nói thẳng, không chần chừ một chút nào.
“Hả...”
Cô ấy suýt chút nữa thì bị chính nước miếng của mình nghẹn chết. .
Truyện Full“Không phải em nói là chúng ta đang yêu nhau sao? Vậy thì chúng ta là bạn trai bạn gái của nhau rồi. Chẳng phải bạn gái đưa bạn trai về nhà ra mắt bố mẹ là một chuyện rất bình thường sao?”
“Chúng ta... chúng ta là giả mà, em chỉ muốn dạy anh cách yêu đương thôi, chúng ta không phải yêu nhau thật!”
“Bắt đầu từ bây giờ trở đi, mối quan hệ giữa chúng ta là thật, ai dám nói chúng ta không phải một đôi thì tôi sẽ cắt lưỡi, sau đó nhổ sạch răng của anh ta đi.”
Châu Vũ nghe thấy vậy thì sợ đến mức da đầu tê rần rần, trong đầu cũng tự tưởng tượng ra cảnh tra tấn đẫm máu mà anh ta đang nói đến.
Cái tên xấu xa này, có thể đừng nói đến mấy chuyện máu me đầm đìa như vậy được không?
“Chính... chính là tại cái cách anh nói chuyện chắc chắn sẽ làm cho bố mẹ em sợ chết khiếp! Coi như anh ác, tôi không về nữa, được rồi chứ?”
“Trong mắt em, tôi là một kẻ xấu xa và nhỏ nhen như vậy sao? Chẳng phải em đã bảo tôi phải làm chính mình, không cần làm cái bóng của người khác nữa sao? Nhưng khi tôi muốn làm chính mình thì em làm gì? Em đối xử với tôi như vậy à?”
“Em...”
Châu Vũ nhất thời không nói được lời nào, cô ấy thế mà không tìm được câu nào để phản bác lại lời anh ta nói.
Cô ấy nhìn vào đôi mắt phượng sâu thẳm của anh, thế mà lại có thể nhìn thấy một tia bi thương thoáng qua.
Cho dù chỉ là thoáng qua nhưng nó cũng đã bị cô ấy bắt gặp được rồi.
Đáng lẽ trái tim của anh ta phải là một thứ lì lợm, cứng rắn, không gì có thể xâm phạm được mới đúng.
Nhưng giờ đây, nó lại đang bi thương, buồn bã sao?
Trái tim của Châu Vũ cũng run lên, thế mà cô ấy lại thấy trong lòng vô cùng buồn bã.
Đúng vậy, là cô ấy khuyên anh ta làm chính mình, làm một Hắc Ảnh có một không ai trên thế giới này.
Một Hắc Ảnh thật sự có tính cách nhạt nhẽo, anh ta giống như một đứa trẻ mới được đi học vậy.
Con đường của anh ta còn rất dài, Châu Vũ không có tư cách phủ nhận, cũng không có tư cách đả kích anh ta.
Châu Vũ liền thấy mềm lòng, bất lực nói: “Đưa anh về cũng được, nhưng… nhưng anh nhất định phải thay đổi cái tính cách xấu xa của anh cho em. Anh không được phép nói bậy, cũng không được nói đến mấy việc máu me gớm ghiếc như cắt lưỡi, rút răng. Còn nữa, nhất định phải che giấu thân phận đại ca xã hội đen của anh thật kỹ, đồng thời phải cố gắng thể hiện cho bố mẹ em thấy anh là một người rất hiền lành. Đã hiểu chưa?”
“Được, tôi hứa với em.”
“Ngoéo tay!”
Châu Vũ đưa ngón út ra.
Hắc Ảnh nhìn thấy vậy thì nhíu mày lại.
Anh ta đã từng nhìn thấy mấy đứa bé ở ngoài đường cũng ngoéo tay nhau như vậy, nhưng thật ra anh thấy trò trẻ con này chẳng có chút ý nghĩa nào hết.
Thế mà lại vẫn có người tin cái này sao? Có biết bao người trước mặt nói một kiểu nhưng sau lưng lại một kiểu khác, từ trước đến giờ, anh ta chưa từng tin tưởng lời hứa của bất kỳ ai, anh ta chỉ tin vào hành động của mình.
Hắc Ảnh khịt mũi khinh thường, nói: “Vừa ấu trĩ vừa vô dụng, lỡ tôi nuốt lời thì em lấy cái này ra để tranh cãi với tôi à?”
“Em hỏi là anh có ngoéo tay không? Không làm thì bỏ đi! Em không đưa anh đi cùng nữa!”
Châu Vũ bực bội nói, anh ta kì kèo với ai mà nói nhiều thế không biết?
Chẳng lẽ cô ấy lại không biết trò trẻ con này vô dụng sao? Nhưng dù là chuyện gì đi chăng nữa thì cũng phải có cảm giác nghi thức chứ!
Hắc Ảnh càng nhíu chặt mày hơn nữa, nhưng lại thấy hình như Châu Vũ sắp giận thật rồi nên anh ta đành bất lực đưa tay ra.
Ngón tay… hơi cứng lại cũng vì anh ta cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.
Châu Vũ vừa ngoéo tay, vừa lẩm bẩm: “Ngoéo tay giữ lời hứa, một trăm năm cũng không được thay đổi, ai thay đổi thì người đó chính là con rùa khốn nạn.”
“Được rồi, ngoéo tay đóng dấu.”
Hai ngón tay cái ấn chặt vào nhau, Châu Vũ nở nụ cười rực rỡ, hai mắt vui vẻ híp lại.
Trái tim của Hắc Ảnh cũng lựa theo nụ cười rạng rỡ của cô ấy mà trở nên dịu dàng hơn.
Rõ ràng biết rằng đây chỉ là một trò trẻ con ấu trĩ, rõ ràng bản thân anh ta không thích.
Nhưng… nhưng lại vẫn ngoan ngoan nghe lời cô ấy cũng bởi vì anh thích nhìn thấy nụ cười đó.
Châu Vũ thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện, đến sáng ngày hôm sau thì lên xe về nhà họ Chu.
Cô ấy đã gọi điện báo tin mình sẽ về nhà từ tối hôm trước, hơn nữa còn đưa bạn về cùng.
Xe vừa dừng trước cửa nhà thì trong lòng Châu Vũ liền cảm thấy vô cùng căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn bình thường.
Lần đầu tiên cô đưa bạn trai về nhà nên không biết bố mẹ của cô sẽ có phản ứng như thế nào nữa.
Vừa bước xuống xe, Hắc Ảnh đã đi tới nắm tay cô ấy làm cho Châu Vũ giật mình rụt tay lại.
“Anh làm cái gì thế?”
“Giữa bạn trai bạn gái với nhau chẳng lẽ không được nắm tay sao?”
“Em còn chưa nói với bố mẹ tôi chuyện chúng ta là người yêu đâu. Em chỉ nói là hôm nay đưa một người bạn về nhà ăn cơm thôi. Anh đừng động chân động tay, lỡ để người khác nhìn thấy thì không tốt đâu.”
“Chuyện này không cần phải nói thêm nữa.”
Nói rồi liền cố chấp nắm lấy tay Châu Vũ, anh ta nắm rất chặt tựa như không cho cô ấy cơ hội để rút ra vậy.
Châu Vũ bị Hắc Ảnh kéo vào trong nhà, mà bố Châu và mẹ Châu cũng đã chuẩn bị mọi thứ xong từ sớm.
Lúc đầu bố Châu và mẹ Châu còn tưởng rằng người Châu Vũ đưa về nhà là một cô gái xấp xỉ tuổi cô ấy, kết quả…
Kết quả lại thấy một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt, hơn nữa bọn họ còn cảm thấy khuôn mặt này rất quen mắt, rất giống với người thường xuyên xuất hiện trên tivi.
Bố Chu kinh ngạc, còn mẹ Châu vội vàng nghiêng người tiến lên phía trước kéo tay của con gái về bên mình, nhưng Hắc Ảnh nắm tay Châu Vũ rất chặt làm cho mẹ Châu không thể kéo cô ấy về được.
“Anh bỏ ra, mẹ em đang kéo em kìa.”
“À…”
Hắc Ảnh nhàn nhạt nói, sau đó thả lỏng tay ra.
“Con gái, con đang làm cái gì vậy? Đây chẳng phải cậu Trung hay sao? Người ta là người có gia đình rồi mà con lại ở đây kéo tay kéo chân với cậu ấy như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Cậu Trung, tôi không quan tâm hai người có quan hệ gì, nhưng chúng tôi chỉ là những người muốn an phận thủ thường, không dám làm ra bất cứ chuyện gì quá quắt nên vẫn mong cậu giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho con gái của tôi!” Bố Châu là hiệu trưởng của một trường đại học nên bất kể là ăn nói hay cư xử đều rất chu toàn, thấy cảnh tượng trước mắt cũng không tỏ ra tức giận mà vẫn duy trì thái độ khiêm nhường, lịch sự nói.
“Bố mẹ, hai người hiểu lầm rồi, anh ta không phải Cố Thành Trung mà là…”
Đột nhiên Châu Vũ cũng quên mất tên của Hắc Ảnh, từ trước đến nay vẫn quen gọi anh ta là Hắc Ảnh nên dần dần cũng quên luôn tên thật của anh ta.
“Bác trai bác gái, cháu là Phó Thiết Ảnh. Cháu và Cố Thành Trung cũng có chút quan hệ huyết thống nên mới giống nhau như vậy, nhưng cháu không phải anh ta. Lần đầu gặp mặt mong hai bác bỏ quá cho. Đây là quà gặp mặt của cháu.”
Anh ta không hiểu cách đối nhân xử thế bởi vì chưa từng có một ai đó cần anh ta tâng bốc lấy lòng, ngay cả Phó Minh Nam cũng không xứng để anh ta làm như vậy.
Nhưng hiện giờ anh ta tình nguyện vì Châu Vũ mà sẵn sàng thức trắng một đêm để cân nhắc xem lần đầu tiên đến thăm nhà bạn gái cần phải mang theo những gì.
Anh ta đã sai người chuẩn bị thuốc bổ, tổ yến, đồ trang điểm tốt nhất, loại rượu ngon nhất và cả những món đồ cổ quý giá nhất. Em trai của Châu Vũ mới mười mấy tuổi, đúng độ tuổi ham chơi nhất nên anh ta cũng chuẩn bị các loại máy chơi game cao cấp mang đến làm quà.
“Quan hệ huyết thống? Cậu và cậu Trung là anh em sao?”