Bất chợt cả căn phòng giám sát chìm vào một bầu không khí im ắng chết chóc lạ thường.

Rõ ràng trong phòng có bật điều hòa, nhưng sao anh ta lại chẳng thể cảm nhận được một chút hơi ấm nào.

Ngay tại lúc này, tên đàn em nói: “Đại ca... em đã chọn cho anh mấy bộ quần áo mà anh cần đây rồi...”

Còn chưa kịp nói xong thì Hắc Ảnh đã đưa mắt liếc cậu ta một cái, ngay tức khắc liền làm cho cậu ta cảm nhận được tà khí bức người.

Cậu ta vội cúi đầu, cả người run lẩy bẩy.

Hắc Ảnh bước những bước lớn áp sát về phía tên đàn em, hai tay túm chặt lấy cổ cậu ta, dần dần siết chặt.

“Đại ca... em... em làm sai chuyện gì rồi sao?”

“Đại ca... em cầu xin anh tha cho em, cầu xin anh!”

“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ giết cậu sao?”

Hắc Ảnh lạnh lùng nói.

Tên đàn em im lặng, cậu ta không dám trả lời.

“Nói!”

Hắc Ảnh tức giận gầm lên, dáng vẻ vô cùng hung ác.

“Vâng... em sợ anh sẽ giết em, mạng sống của tất cả chúng em đều nằm trong tay đại ca, đại ca muốn giết ai thì giết, chúng em... chúng em không dám oán giận nửa lời.”

“Các cậu dám oán giận nhưng không dám nói ra, các cậu sợ tôi, không phải sao?”

Anh ta híp mắt, giọng nói lạnh lùng bức người.

Ở trong mắt bọn họ, anh ta là một người vui buồn thất thường, tình cách nhạt nhẽo, giết người không ghê tay.

Bọn họ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, thấp thỏm bất an.

Tất cả bọn họ đều sợ hãi chứ không phải là sự khuất phục từ tận đáy lòng.

Chẳng trách.

Chẳng trách trong lòng cô ấy, anh ta là một người xấu xa đến vậy.

Anh ta chính là một tên quái thai, mọi thói hư tật xấu của con người đều hiện lên rõ mồn một trên người anh ta.

Ngay từ khi nhỏ, anh ta đã bị Phó Minh Nam nuôi dưỡng để trở thành một cỗ máy giết người, ông ta chỉ dạy anh ta khả năng giết người, rèn luyện tính cách độc đoán, hung ác mà từ trước đến nay chưa từng dạy anh cách làm một con người.

Anh ta không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng không biết nên làm thế nào để quay đầu.

Anh ta chỉ biết rằng, chỉ cần trở thành người có quyền có thế thì có thể khống chế mọi thứ của người khác, có thể trở thành người thống trị.

Ngoại trừ Phó Minh Nam ra thì anh ta chưa từng nếm trải mùi vị thất bại trong tay người khác, cho dù đó có là Cố Thành Trung thì anh ta cũng chưa từng ngó tới.

Nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy mình thất bại rồi, thất bại vì một người phụ nữ!

Đáng chết!

Đột nhiên anh ta buông tay ra, tên đàn em lập tức sợ hãi ngồi phịch xuống đất.

“Cút!”

Tên đàn em nghe thấy vậy liền vội vội vàng vàng bò ra ngoài.

Sau đó anh ta lại lẳng lặng nhìn về phía màn hình giám sát, mặc dù nhìn thấy cô ấy và Hứa Trúc Linh đang nói cười vui vẻ nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy nụ cười của cô ấy chưa đựng sự gượng ép và khó xử.

Sự vui vẻ của cô ấy không phải là thật lòng.

Hứa Trúc Linh và Châu Vũ nói những chuyện xảy ra ở trong nhà hàng, nói về những vị khách tính tình cổ quái và cả những chuyện thú vị ở trong bếp.

Châu Vũ không kìm được mong muốn trong lòng, cô ấy nói: “Em muốn đi làm quá, cũng muốn được đi học, lại càng muốn được về thăm nhà một chút.”

“Đợi em khỏe lại rồi muốn đi đâu cũng được.”

.”..” Châu Vũ nghe thấy vậy thì im lặng, mãi hồi lâu mới nặng nề gật đầu. Cô ấy cũng không muốn chết, nhưng hiện giờ cô ấy đã không thể nắm giữ sự sống và cái chết của chính mình được nữa rồi.

Ông trời có muốn giữ cô ấy ở lại hay không, cô ấy cũng đều sẽ không hối hận.

Nếu như phải sống tiếp thì thật sự cô ấy cũng không biết phải đối mặt với Hắc Ảnh thế nào.

Chính vào lúc này thì cửa phòng bị mở ra, lần này là Hắc Ảnh đi vào.

Trong nháy mắt, Châu Vũ liền cảm thấy rất căng thẳng, cô ấy vội nói: “Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ...”

“Đừng căng thẳng thế, tôi chỉ muốn mang cho em ít trái cây thôi.”

Anh ta nhàn nhạt nói, trong đôi mắt phượng hơi híp lại kia có ẩn giấu một nỗi thống khổ thấu tâm can.

Từng lời mà cô ấy nói ra lúc trước như một cái gai sắc nhọn, hung hăng đâm vào trái tim của anh ta.

Bây giờ gai trên người đã không còn nữa nhưng vẫn lưu lại những lỗ hổng trên da, lúc nào cũng đang rỉ máu.

Anh ta vừa lại gần, Châu Vũ liền cảm thấy sự lạ thường.

Anh ta thay quần áo rồi!

Bên ngoài khoác áo kaki, bên trong phối với một chiếc áo len cao cổ màu xám nhạt, trông đẹp trai và phong độ hơn hẳn so với vẻ thiếu sức sống trước đây.

“Anh... anh đổi phong cách ăn mặc rồi à?”

Châu Vũ vô cùng kinh ngạc hỏi.

“Không đẹp sao?” Hắc Ảnh hỏi ngược lại.

“Khá đẹp đó, đẹp hơn trước đây nhiều.”

Cô ấy cười nói.

“Thử xem có ngọt không?”

Anh ta đưa một miếng xoài đã cắt nhỏ cho Châu Vũ nhưng cô cô ấy lại ra hiệu anh ta đưa trái cây cho Hứa Trúc Linh.

Ở chỗ của cô ấy thì có tận mấy miếng, còn Hứa Trúc Linh thì lại không có một miếng trái cây nào, anh ta định tiếp khách kiểu gì đấy?

“Bảo chồng cô ta tự đi mua đi! Người đâu, đưa cô ta về.”

“Anh đừng làm hại chị ấy!”

“Em cứ sống khỏe mạnh thì cô ta cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Trước khi Hứa Trúc Linh rời đi còn quay lại nhìn hai người bọn họ một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Mỗi lần Hắc Ảnh đưa miếng trái cây đến thì khóe miệng của cô ấy đều khẽ nhếch lên.

Cho dù vừa rồi mới nói xấu Hắc Ảnh nhiều như vậy, nói anh ta đủ loại tính cách xấu xa.

Nhưng khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy anh ta thì tình yêu đã dạt dào trong ánh mắt, ánh mắt là thứ không thể lừa dối con người.

Làm cho cô đột nhiên nhớ tới một câu nói rất nổi tiếng ở trên mạng trước kia.

Anh ta có bao nhiêu khuyết điểm?

Rất nhiều, nhiều như những ngôi sao trên trời vậy, nhiều đến mức không thể đếm hết được.

Vậy còn ưu điểm của anh ta thì sao?

Chỉ có một ưu điểm duy nhất, có một không hai như mặt trời vậy.

Nếu như khuyết điểm của anh ta đã nhiều đến mức không thể đếm được còn ưu điểm thì lại ít đến đáng thương, vậy thì tại sao bạn lại vẫn kiên trì yêu anh ta, không chịu từ bỏ, không chịu rời xa chứ? . Truyện Đô Thị

Bởi vì...

Mặt trời vừa xuất hiện thì ánh sao liền bị lu mờ và biến mất.

Có thể anh ta có rất nhiều khuyết điểm, nhưng chỉ cần một ưu điểm duy nhất đó là anh ta có thể chạm được đến trái tim của tôi là đủ rồi.

Thích một người làm gì có nhiều đạo lý đến vậy, chẳng qua là cứ hành động theo trái tim mà thôi.

Ở độ tuổi này của Châu Vũ, tình yêu là một thứ rất đẹp đẽ, dù yêu hay hận cũng đều rất lãng mạn. Nếu nhất định phải giữ lý trí tỉnh táo ở độ tuổi này thì liệu rằng trong cuộc đời có lúc nào là mơ hồ chứ?

Chẳng phải lúc đầu cô cũng mang theo sự mơ hồ đến bên Cố Thành Trung hay sao?

Cô vừa ra khỏi bệnh viện chưa được bao lâu thì Cố Thành Trung đã tìm đến, anh vội vàng mở cửa xe rồi ôm cô thật chặt.

“Em không sao là được rồi.”

Anh lẩm bẩm, nhắc đi nhắc lại câu này.

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, thế mà lại phát hiện cả người anh đều ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này đang là mùa đông, thời tiết lạnh cắt da cắt thịt mà anh lại đổ mồ hôi nhiều như vậy.

Anh vẫn còn đang thở hổn hà hổn hển, có lẽ vì gấp rút chạy đến nên hơi thở vẫn chưa ổn định lại được, Hứa Trúc Linh thấy anh vất vả đi tìm cô như vậy thì không khỏi đau lòng.

Rõ ràng là Hắc Ảnh đã nói sẽ đưa cô trở về nguyên vẹn nhưng anh vẫn sốt sắng lật tung khắp nơi lên để tìm cô.

Anh không tin tưởng bất cứ ai, trừ khi chính mắt anh nhìn thấy cô vẫn còn khỏe mạnh đứng trước mặt.

Quả thật, tình yêu là một thứ không bao giờ biết nói lý lẽ.

“Em vẫn ở đây, em vẫn rất ổn mà.”

Cô nhẹ nhàng nói.

“Thế thì tốt, thế thì tốt...”

Anh không ngừng nhắc đi nhắc lại ba từ đó.

Đối với anh mà nói, chỉ cần cô khỏe mạnh thì mọi việc đều ổn.

“Cố Thành Trung... nếu như có một ngày em không còn nữa thì anh có phát điên không?”

“Sẽ.”

“Vậy em có thể tưởng tượng được Hắc Ảnh mà phát điên lên thì sẽ là một chuyện đáng sợ như thế nào rồi, anh ta đáng sợ hơn anh nhiều, bây giờ anh ta vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình, nhưng nếu như một ngày nào đó Châu Vũ không còn nữa thì tất cả tình cảm của anh ta đều sẽ thức tỉnh, đến lúc đó anh ta sẽ như thế nào thì thực sự không ai có thể nói trước được!”

Hứa Trúc Linh yếu ớt nói.

“Hắc Ảnh và Châu Vũ sao?”

Cố Thành Trung nghe cô nói vậy thì nhíu mày thật chặt, anh thấy có chút ngạc nhiên.

“Thôi bỏ đi, em không quản được chuyện của bọn họ, chúng ta về nhà thôi, Cố Hy còn đang ở nhà chờ chúng ta nữa đó.”

“Chúng ta không lo chuyện của người khác nữa, chỉ lo chuyện của chúng ta thôi, đi, chúng ta về nhà.”

Cố Thành Trung nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, kiên định nói.

Mà ở bệnh viện lúc này...

Châu Vũ vừa ăn không ít trái cây, cô ấy nhìn sắc mặt của Hắc Ảnh ôn hòa, xem ra tâm trạng của anh ta cũng không tồi.

Thế là cô ấy không kìm được, nói: “À... em không muốn nằm viện nữa, em muốn về nhà.”

“Được.”

“Hả?” Anh ta dễ nói chuyện thế sao? “Em muốn về nhà của em.”

“Được.”

“Thật sao?”

Cô ấy vừa nghe xong thì không khỏi kích động, hai mắt sáng bừng lên, trực tiếp xông tới bám lấy cổ của Hắc Ảnh, sau đó còn không kìm được hôn lên má anh ta hai cái.

“Ừ, tôi về cùng em.”

“Gì cơ?” Châu Vũ liền im lặng, hai mắt mở to, không thể tin được nhìn anh ta.

Anh ta... đang đùa sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play