Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Hắc Ảnh đáng sợ như thế.

Châu Vũ cảm thấy như có một luồng khí lạnh, xộc thẳng một đường từ dưới chân lên đến tận đỉnh đầu, lạnh đến mức khiến toàn thân run lẩy bẩy.

Anh ta quả đúng là ma quỷ, anh ta không chịu nói đạo lý, lúc nào cũng chỉ hành động theo những gì mình cho là đúng.

Không có một ai có thể nói chuyện mặc cả với anh ta vì lúc nào anh ta cũng cảm thấy mình là đúng nhất, mình sẽ không bao giờ sai.

Đúng là một hòn đá cứng đầu!

Cô ấy vừa tức vừa lo lắng nhưng bản thân hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác.

Lúc còn sống còn có thể dạy anh ta đạo lý làm người nhưng lỡ như cô ấy chết đi rồi thì cho dù Hắc Ảnh làm những việc điên cuồng gì, thì lúc đó cô ấy cũng không ở bên cạnh để ngăn cản anh ta được nữa rồi.

“Anh... Anh muốn làm tôi tức chết sao?”

Châu Vũ tức đến mức mặt mũi đỏ bừng cả lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta bằng ánh mắt vô cùng oán hận.

“Bây giờ em mà chết vậy thì tôi cũng có thể bắt tay vào làm luôn.”

“Anh...”

Cô ấy không còn cách nào phản bác lại, cuối cùng cũng chỉ đành hậm hực quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn anh ta nữa.

Mà Hắc Ảnh lúc này cũng tỏ ra rất bình thản, anh ta ung dung đi ra bàn lấy hộp thuốc y tế rồi quay lại xử lý vết thương giúp cô ấy.

Động tác rất thuần thục, xem ra anh ta đã không ít lần phải tự chữa trị vết thương cho chính mình.

Châu Vũ muốn giãy giụa nhưng dưới sự bá đạo và ngang ngược của anh ta thì sự vùng vẫy của cô ấy cũng chẳng đáng là bao.

Tạ Quế Anh chưa điều chế được thuốc giải nhưng anh ta đã tạo ra loại thuốc có thể làm thuyên giảm tình trạng bệnh của Châu Vũ, ít nhất cũng có thể giúp cô ấy kéo dài thêm một chút thời gian nữa.

Châu Vũ uống thuốc xong, cảm giác tinh thần cũng chuyển biến tốt hơn rất nhiều rồi.

Vốn dĩ cô ấy có thể xuất viện nhưng Hắc Ảnh lại không đồng ý, khăng khăng cố chấp bắt cô ấy ở lại đây điều dưỡng sức khỏe.

Châu Vũ từ miền Bắc trở về, thời tiết ở Đà Nẵng cũng lạnh hơn rất nhiều rồi nhưng so với miền Bắc ở nơi rất xa kia thì quả thực vẫn kém xa.

Nhưng có một điều mà Châu Vũ không thể ngờ được rằng, thế mà Hắc Ảnh lại đưa cả Hứa Trúc Linh đến đây.

Nói đúng hơn thì là anh ta bắt cóc cô đưa đến đây.

Ghê gớm thật đó! Đến cả góc tường nhà Cố Thành Trung mà anh ta cũng dám đào!

Hắc Ảnh ấn Hứa Trúc Linh ngồi ngay ngắn trên ghế sau đó lạnh lùng nói: “Cô ấy bị bệnh rồi, cô ở đây nói chuyện cùng cô ấy, nếu như cô ấy không cười thì tôi sẽ xử lý cô.”

“Hắc Ảnh, anh đừng quá trớn như thế! Đàn ông không được đánh phụ nữ!”

“Thế thì được thôi, tôi đi tìm phụ nữ đánh cô ta, như vậy là được rồi chứ gì?”

Hắc Ảnh không vui nói, ngay lúc này cuộc gọi ở đầu dây bên kia đã có người bắt máy.

Cuộc điện thoại này là do anh ta chủ động gọi cho Cố Thành Trung.

“Đúng vậy, không sai, vợ của anh đang ở chỗ của tôi. Đừng căng thẳng thế, cũng đừng lãng phí công sức đi tìm tôi làm gì, khoảng tầm hai tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ tự giác đưa vợ anh trở về. Động tác của anh yên tĩnh một chút cho tôi, tôi không muốn làm cho sự việc trở nên quá ầm ĩ đâu nên anh đừng có nháo nhào lên ở Đà Nẵng, nếu không thì anh thực sự sẽ không được gặp vợ anh nữa đâu.”

“Tôi không thích nói chuyện với anh, cút được bao xa thì cút đi cho tôi, sau hai giờ đồng hồ nữa tôi nhất định sẽ đưa cô ta nguyên vẹn trở về nhà hàng.”

Nói xong liền nóng nảy cúp điện thoại luôn.

Sau đó anh ta liền hung hăng nhìn Hứa Trúc Linh đe dọa, ý tứ rất rõ ràng, tức là nếu như cô không thể dỗ dành Châu Vũ trở nên vui vẻ thì những ngày tháng sau này của cô cũng sẽ không được thoải mái.

“Nói chuyện vui vẻ.”

Nói rồi liền quay người rời đi.

Tất cả mọi việc anh ta làm ở Đà Nẵng đều là bí mật thực hiện, anh ta không muốn để cho Phó Minh Nam biết được hành động của mình.

Thật ra Hắc Ảnh cũng không nhất thiết phải đề phòng Phó Minh Nam, nhưng... anh ta cảm thấy chuyện lần này nhất định phải giấu giếm cẩn thận một chút.

Anh ta thì không sao cả nhưng chỉ sợ Phó Minh Nam sẽ động chạm đến Châu Vũ mà thôi.

Cửa phòng được đóng lại, Hứa Trúc Linh ngồi trên ghế khóc không được mà cười cũng chẳng xong, còn Châu Vũ thì liên tục xin lỗi cô.

“Chị Trúc Linh... em, em xin lỗi chị, lúc anh ta bắt chị tới đây có làm chị bị thương không?”

“Anh ta không làm chị bị thương.” Hứa Trúc Linh lắc đầu, cô nhớ lại dáng vẻ hung hăng dữ tợn của Hắc Ảnh lúc anh ta đứng chặn cô ở trước cửa, không nói một lời nào đã xông tới bịt miệng cô lại.

Lúc đó cô còn tưởng rằng mình xong đời rồi nhưng không ngờ rằng anh ta bắt cô lại chỉ để đưa cô đến đây nói chuyện với Châu Vũ.

“Châu Vũ, sao em lại ngốc thế? Nếu như em đã lấy được thuốc giải thì tại sao lại không tự uống? Em đưa thuốc giải cho chị rồi, còn em thì phải làm sao?” Cô quay sang nói đến vấn đề chính.

“Em không sao...”

“Cái gì gọi là em không sao chứ?”

“Chị Trúc Linh, chị vì em nên mới bị trúng độc, nếu như chị chết rồi thì cả đời này em cũng không thể yên lòng sống tiếp được. Chị đã kết hôn rồi, có chồng cũng có cả con nữa, còn em thì không có gì cả, nếu nhất định phải chết thì người đó cũng nên là em mới phải.”

“Mạng sống của mỗi người đều là vô giá, không thể so sánh với nhau được. Nếu như em còn sống thì chắc chắn trong tương lai cũng sẽ có những thứ như vậy, em quá kích động rồi đó. Hắc Ảnh có thuốc giải không?”

“Có ạ... Cho nên chị đừng tự trách mình nữa, chị nhìn anh ta xem... chẳng phải anh ta cũng rất thương em đó sao?”

Châu Vũ sợ Hứa Trúc Linh sẽ buồn bã nên vội vàng tìm cách nói dối cô.

Hứa Trúc Linh nghĩ một hồi thấy cũng đúng, quả thực là Hắc Ảnh rất để ý đến Châu Vũ, nếu không cũng sẽ không đặc biệt bắt cóc cô mang tới đây chỉ vì muốn tìm người nói chuyện với cô ấy.

Cô bất giác thở phào một hơi rồi nói: “Thế thì em phải nhanh chóng khỏe lại nhé, em là bà chủ nhỏ ở nhà hàng của chị đó, mấy ngày cuối năm này chúng ta còn phải chia chác tiền lãi nữa.”

“Tất nhiên rồi, em còn chưa học được tay nghề của chị Trúc Linh thì còn lâu mới cam tâm!”

Bầu không khí cứng nhắc, nặng nề trong phòng bệnh cũng dần dần dịu lại, hai người cũng bắt đầu nói chuyện vui vẻ hơn.

Nhưng hai người bọn họ sẽ không thể nào ngờ được rằng, tất cả mọi việc trong phòng bệnh đều nằm trong lòng bàn tay của Hắc Ảnh.

Anh ta đeo tai nghe, nghe lén cuộc nói chuyện của hai người, nhìn chằm chằm vào nụ cười đã lâu không thấy của Châu Vũ trong màn hình, nụ cười của cô ấy giống như một đóa hoa sơn chi mềm mại đẹp mê người.

Vẻ mặt nặng nề của cũng dần được thả lỏng, ấn đường giãn ra, ngay cả khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.

Cuối cùng thì... cô ấy cũng chịu cười rồi.

Ở trong phòng bệnh, Hứa Trúc Linh đang ngồi gọt cho cô ấy một quả táo, lại nhìn thấy trên bàn có một bó hoa tươi liền nói: “Bó hoa hồng xanh này không tồi đó, đây cũng là do Hắc Ảnh chuẩn bị sao?”

“Vâng, mỗi ngày một bó, anh ta nói bầu không khí trong phòng bệnh trầm lặng quá nên muốn thêm chút màu sắc. Em thấy ấy à, thứ cần thay đổi nhất không phải là hoa tươi mà là quần áo của anh ta thì đúng hơn, lúc nào cũng mặc âu phục đen rồi áo bành tô đen, nhìn anh ta như vậy mới làm cho không khí trầm lặng ấy, ai đó không biết còn tưởng em chết rồi nên anh ta phải về chịu tang em đấy.”

Hắc Ảnh ngồi trước màn hình, nghe thấy vậy liền cúi đầu nhìn áo bành tô của mình, ấn đường vừa mới hơi giãn ra lại tiếp tục nhíu chặt lại.

Quả đúng là màu đen không được may mắn cho lắm!

Thế là anh ta lập tức nhắn tin cho cấp dưới, nói với bọn họ bây giờ ngay lập tức mang mấy bộ quần áo khác đến đây, ngoại trừ màu đen ra thì tất cả những màu sắc còn lại đều được.

Tin nhắn vừa mới được gửi đi, Hắc Ảnh nghĩ ngợi một chút rồi lại gửi tiếp thêm một tin nữa.

“Màu trắng cũng không được!”

Màu trắng cũng giống như đang đi chịu tang nên anh ta cũng không mặc màu trắng!

Bên này Hắc Ảnh vừa mới ra lệnh cho đàn em xong thì Châu Vũ ở bên kia vẫn còn đang tiếp tục nói xấu anh ta.

“Tính tình của Hắc Ảnh cực kỳ cực kỳ xấu xa, em thực sự đã rất cố gắng để làm cho anh ta thay đổi nhưng cho dù em cố gắng đến mấy thì anh ta vẫn bướng bỉnh không chịu nghe. Tính khí xấu xa, sắc mặt lại càng xấu hơn nữa, cứ như là người khác nợ anh ta một đống tiền vậy, bạo lực, thô lỗ, kể cả con gái mà anh ta cũng không chịu đối xử dịu dàng hơn một chút nào!”

“Rõ ràng là giống y hệt anh Trung nhưng tại sao lại không làm cho người khác yêu thích như anh ấy chứ? Em thấy rõ ràng anh ta vẫn là một người man di trong xã hội nguyên thủy, đến tận bây giờ vẫn chưa tiến hóa thành công.”

“Hơn nữa tuổi tác cũng không còn nhỏ, 33 tuổi rồi, thời kỳ mãn kinh cũng sắp đuổi đến trước rồi! Mọi người đều nói ba tuổi là một thế hệ, em với anh ta căn bản cách nhau cả một Thái Bình Dương đó được không hả? Suy nghĩ không đồng điệu, tốn cả sức lực khai thông!”

“Còn gì nữa không?”

Hứa Trúc Linh nhướng mày, mỉm cười dịu dàng nhìn cô ấy.

Tuy Châu Vũ không ngừng nói xấu anh ta nhưng cảm giác yêu một người là thứ không ai có thể che giấu được.

Lúc cô ấy nói về Hắc Ảnh với vẻ chăm chú thì ánh mắt như đang phát sáng, sáng lấp lánh lạ thường.

Thậm chí còn làm cho Hứa Trúc Linh được nhìn thấy bản thân mình trước đây, lúc đầu khi cô yêu Cố Thành Trung say đắm, chẳng lẽ cũng mang dáng vẻ như thế này sao?

Cái gì mà cách biệt tuổi tác, cái gì mà tính tình cổ quái, tướng mạo có vấn đề...

Trước đây luôn cảm thấy đó là khoảng cách, muốn vượt qua khoảng cách đó là điều rất gian nan nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần trái tim của hai người ở bên nhau thì cho dù là núi cao biển lớn gì cũng có thể dễ dàng san bằng.

“Còn gì nữa sao? Thế thì nhiều lắm, để em uống một chút nước cho nhuận giọng đã rồi em sẽ nói chị nghe tất cả những khuyết điểm của anh ta!”

Cô ấy bưng cốc nước uống một ngụm lớn.

Sau đó lại thấy Hứa Trúc Linh đang cười thì không khỏi hoài nghi.

“Chị Trúc Linh, chị đang cười gì vậy? Chị đừng nghĩ em đang nói ngoa, anh ta thực sự là như vậy đó!”

“Chị không cười anh ta, chị đang cười em đó.”

“Chị cười em cái gì?” Châu Vũ càng nghe càng mơ hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play