Hắc Ảnh thấy cô tỉnh lại, sải bước tiến lên, vòng tay gắt gao ôm chặt cô ấy vào lòng.
Bàn tay xuyên qua mái tóc đen dày của cô ấy, giữ chặt lấy sau gáy cô ấy.
Khuôn cằm của anh ta tỳ nhẹ lên trán cô ấy, cứ dùng lực ôm mãi như vậy.
Không có bất kỳ lời nào, chỉ có sự ấm áp.
Vòng tay của anh ta rất ấm, cách một lớp quần áo vẫn có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ.
Còn hơi thở của cô ấy lại rất yếu ớt.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi……”
Anh ta một lần rồi lại một lần, không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
Châu Vũ nghe thấy mà có chút buồn bực, người đàn ông cao cao tại thượng như anh ta, thế mà lại thấp giọng nói xin lỗi với mình, còn nói rất nhiều lần như vậy.
Trong tình yêu không có đúng sai, anh ta không làm gì sai cả... là cô ấy, đã yêu một người không nên yêu, cho nên đã định trước sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Cuối cùng anh cũng quay lại, có phải không?”
Cô ấy nhắm mắt lại, tận hưởng hơi thở trong vòng tay anh ta.
“Em là đồ ngốc, thật sự đợi mãi ở đó vậy sao, sao lại ngu ngốc như vậy?”
“Cũng không phải ngày đầu tiên anh quen biết em, chuyện em đã quyết định, mười con trâu cũng không thể kéo lại được.”
“Em…”
Hắc Ảnh muốn nói gì đó, nhưng lời đến cổ họng thì bị mắc kẹt, một chữ cũng không thể thốt ra được.
“Lần sau, tôi sẽ không tranh cãi với em nữa, bất cứ chuyện gì, tôi cũng đều xin lỗi trước, tôi sẽ bước về phía em trước.”
“Đây… đây mới đúng là dáng vẻ một người bạn trai nên có, cuối cùng em cũng dạy được anh rồi.”
“Dạy được rồi, sau đó thì sao? Sau đó chết trong vòng tay của tôi sao? Thuốc giải tôi đưa cho em đâu!”
Anh siết chặt hai vai cô, tách hai người ra.
Đôi mắt phượng của anh ta có hơi đáng sợ, ánh sáng thâm thúy bên trong dường như có khả năng giết người.
Cô ấy có hơi cắn rứt cụp mắt xuống, cuối cùng cũng bị phát hiện rồi.
“Em có biết mình đã hôn mê hai ngày rồi không?”
“Hai ngày? Vậy thời gian em tỉnh táo, có phải càng ít hơn không? Trời ạ, em vẫn còn rất nhiều vẫn chưa làm!”
Trái tim cô run lên, lập tức vén chăn muốn bước xuống, nhưng lại bị Hắc Ảnh dùng lực siết chặt lấy cổ tay.
“Tôi hỏi em, thuốc giải đâu?”
Châu Vũ có hơi đau, khó chịu chau mày.
“Câu trả lời… không phải anh đã đoán ra được rồi sao? Có cần em nói với anh không?”
“Tôi muốn biết nguyên nhân? Chỉ có một viên thuốc giải, em lại đem cho Hứa Trúc Linh? Có phải Cố Thành Trung ép em không? Nếu như Tạ Quế Anh không cứu được em, tôi sẽ giết Hứa Trúc Linh, để em uống máu của cô ta, tôi không tin như vậy không thể thuyên giảm độc tính của em!”
“Hắc Ảnh!”
Châu Vũ nghe thấy lời nói tàn nhẫn này, tức đến giận run cả người.
“Không có ai ép em cả, em cam tâm tình nguyện cho cô ấy. Lúc đó em đi tìm anh, chính là vì muốn cứu cô ấy! Cô ấy vì em mới biến thành như vậy, cô ấy không đáng chết. Người đáng phải chết đi chính là em, em chết rồi, thì không cần phải tiếp tục đau đớn vì thích anh như thế này. Chính vì em sắp chết, cho nên em mới không hận anh nữa, em không muốn những ngày cuối cùng của mình, phải sống trong hận thù nữa!”
“Em cầu xin anh, đừng làm tổn thương chị Trúc Linh nữa, được không?”
“Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy. Tất cả mọi người đều muốn sống, đều sợ chết, nhưng rõ ràng em có thể sống tiếp, nhưng lại muốn chết thay cô ta, vì sao?”
“Hắc Ảnh, có vài thứ, còn quan trọng hơn cả sự sống, chính là bảo vệ những người mình yêu thương.”
“Hứa Trúc Linh quan trọng với em như vậy sao?”
“Chị ấy đối với em rất tốt, giống như người nhà vậy. Hơn nữa, nếu như không phải em, chị ấy sẽ không xảy ra chuyện, em không thể vì sợ chết, mà tước đi hạnh phúc cả đời của chị ấy. Hắc Ảnh, nếu như em hôn mê rồi, anh… anh cứ hỏa táng em đi, gửi tro cốt của em về cho ba mẹ có được không? Để em lá rụng về côi, đừng đi đến bước tro cốt không có chốn về.”
“Châu Vũ!”
Hai chữ này, gần như bị nghiền ra từ giữa kẽ răng, mang theo ý lạnh đáng sợ đến tận xương.
Hắc Ảnh không thể nào hiểu được cảm giác không màng sống chết của cô ấy, anh ta cảm thấy bất kỳ ai cũng không xứng khiến anh ta từ bỏ cuộc sống của mình.
Anh ta sống không dễ dàng gì, lúc trước chỉ một hai muốn chết đi, nhưng lại không thể chết được.
Vậy anh ta muốn làm một tai họa, loại tai họa ngàn năm.
Bây giờ anh ta không muốn chết nữa, anh ta muốn sống thật lâu, muốn chậm rãi tiến những kẻ đáng chết kia đi xuống suối vàng.
Anh ta nỗ lực như vậy để được sống, nhưng cô gái nhỏ mới mười tám tuổi trước mặt lại coi nhẹ chuyện sống chết, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Rốt cuộc sao lại như vậy, là ai sai?
Được sống không tốt sao?
Chẳng phải cô ấy nói còn sống thì sẽ còn hy vọng thoát khỏi tất cả mọi thứ sao?
“Tôi sẽ cứu em!”
Lời này, dứt khoát mạnh mẽ, từng từ kiên định.
“Cứu cách nào?”
“Tạ Quế Anh sẽ điều chế thuốc giải.”
“Vừa nãy em đã nghe thấy rồi, chị ấy nói rất khó, nếu như không điều chế được thì sao?”
“Cô ta làm không được, tôi sẽ một đao chém chết cô ta, sau đó bắt Hứa Trúc Linh đến đây làm thuốc giải…”
“Đủ rồi! Nếu anh còn làm như vậy, bây giờ em sẽ chết ngay trước mặt anh!”
Cô ấy đập vỡ tấm kính trên chiếc bàn cạnh giường.
Mảnh kính vỡ đâm vào lòng bàn tay cô ấy, máu tươi lập tức chảy ra, rơi lên tấm ga trải giường trắng tinh, giống như hoa mận mùa đông, cực kỳ chói mắt.
Cô ấy không bận tâm đến vết thương, dùng đầu nhọn miếng kính vỡ chĩa vào cổ mình, chỉ cần dùng một chút lực là có thể bắn tung tóe máu ngay tại chỗ.
Trong mắt anh ta hiện rõ vẻ bối rối, và cả… đau đớn.
“Tôi là vì tốt cho em, vì sao em lại đối xử với tôi như vậy! Tôi đã làm sai cái gì, em nói tôi nghe!”
Câu cuối cùng gần như một tiếng gầm thét đau đớn, khiến người ta không khỏi kinh sợ.
“Hắc Ảnh, em cứu Hứa Trúc Linh, là vì em không muốn gánh tội ác trên lưng. Anh đã hại nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh không sợ sao? Bọn họ có ai tội ác tày trời, là kẻ đáng chết? Ai mà không có cha mẹ vợ con? Anh có thể đối xử tàn độc với bất cứ ai, nhưng… đừng vì em mà làm vậy, em không gánh vác nổi!”
“Em không giết người khác, nhưng người ta vì em mà chết. Em có khác gì một kẻ giết người đâu, em không khác gì anh cả! Thay vì đau khổ cả một đời, sống trong ác mộng, chi bằng em ra đi trong sạch thanh thản. Tay anh bẩn, nhưng đừng khiến tay em cũng dính đầy máu tươi! Cho dù, không phải em đưNgọc Diệp cho anh, nhưng mà anh lại vì em mà cầm dao!”
“Hắc Ảnh, rốt cuộc anh có hiểu không! Anh có thể cứu em, nhưng không thể làm tổn thương bất cứ ai. Bằng không, em sẽ tự kết liễu cuộc đời mình ngay bây giờ!”
“Đường… đường đường chính chính… thực sự quan trọng như vậy sao? Còn … quan trọng hơn cả mạng sống sao?”
Giọng anh ta hơi run rẩy.
“Đúng, có một số thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống.”
“Được, tôi đường đường chính chính cứu em, không liên lụy bất cứ ai, cho dù là Tạ Quế Anh.”
Châu Vũ nghe thấy lời này, cuối cùng thở phào một hơi.
Hắc Ảnh duỗi tay ra, nắm lấy mảnh gương vỡ trong lòng bàn tay cô ấy, kéo nó ra.
“Hắc…”
Cô còn chưa kịp nói hết những lời quan tâm, bên tai liền truyền đến một âm thanh lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Nhưng mà, đến khi em chết rồi, em chẳng biết gì nữa hết, tôi sẽ bắt Tạ Quế Anh và Hứa Trúc Linh chết cùng với em.”
“Anh…” Châu Vũ lập tức sốt ruột: “Sao anh lại cứng đầu như vậy?”
“Em còn sống, cảm thấy có tội. Em chết rồi, thì không còn biết chuyện gì xảy ra nữa. Nếu em không muốn con đường đầu thai của mình nhuốm đầy máu tươi, thì sống thật tốt cho ông đây.”
“Ông đây không phải đang thương lượng với em, mà là ra lệnh. Em còn sống, tôi sẽ không động đến bọn họ. Nếu em chết rồi, tôi sẽ bắt bọn họ phải chôn chung. Em có lý lẽ của em, tôi có nguyên tắc sinh tồn của tôi.”
“Lý lẽ của em bảo em không thể sống tiếp, nhưng lý lẽ của tôi, lại có thể giúp tôi sống rất lâu, không bị ức hiếp. Tôi có thể tuân theo nguyên tắc của em, đợi em chết rồi, vậy lúc đó tôi sẽ tuân theo nguyên tắc của tôi.”
Những lời này, từng câu từng chữ, không hề chứa đựng một chút cảm xúc, như thể được vọng ta hầm băng địa ngục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT