Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1373 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1087. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Lâm Thanh Huyền cảm thấy không khí càng lúc càng ít, não thiếu dưỡng khí nên ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ. Ký ức hơn 20 năm qua của cô ta hiện lên trước mắt.
Ở còn ở cô nhi viện, Lâm Thanh Huyền nhỏ bé, gầy gò nên suốt ngày bị bắt nạt.
Ở đó đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi. Từ khi sinh ra, trong người cô ta đã có hạt giống của những điều đáng sợ. Cô ta muốn phản kháng nhưng lại càng bị đánh nhiều hơn.
Không có ai giúp đỡ cô ta, hộ sĩ trong cô nhi viện lúc nào cũng chỉ một mắt nhắm một mắt mở cho qua chuyện.
Đến cuối cùng khi không chịu được nữa, cô ta dùng bút chì đâm rách bụng của một đứa con trai.
Thằng bé đó nằm trên đất kêu gào đau đớn, đó là một đứa bé cao to gấp đôi Lâm Thanh Huyền.
Cũng vì chuyện này mà cô ta bị đuổi ra khỏi cô nhi viện.
Cô ta tự trách mình không biết kiên nhẫn nên bây giờ mới không có nhà để về.
Nhưng cái ngày phải rời khỏi cô nhi viện, cô ta lại gặp được cậu chủ.
Người đó đeo mặt nạ, hình như đó là mặt nạ của con cáo tinh trong phim hoạt hình.
Đôi mắt đó nhỏ, dài và hình như phát sáng lấp lánh. Chính người đó đã đưa tay ra với Lâm Thanh Huyền.
“Nghe nói cô rất khá, cô đánh lại được một đứa con trai hơn cô rất nhiều. Tôi thấy rất ngưỡng mộ cô, trên người cô có một sự tàn nhẫn hiếm thấy, hay cô đi theo chúng tôi đi.”
Nghe được câu này, trái tim Lâm Thanh Huyền hơi run rẩy. Cô ta đưa tay ra nhưng lại sợ hãi rụt tay về.
“Tôi… tôi thường xuyên không được ăn no, tôi rất gầy cũng không có sức, nhưng tôi sẽ cố gắng làm việc cho cậu. Tôi… tôi có thể ăn ít một chút nhưng cầu xin cậu đừng đánh tôi.”
Lâm Thanh Huyền bị đánh nhiều quá nên sợ, so với chuyện lưu lạc nay đây mai đó, đói khát rách rưới, cô ta càng sợ bị người khác thượng cẳng tay hạ cẳng chân đánh đập và bắt nạt.
Bọn chúng tè và nhổ nước bọt lên người cô ta, Lâm Thanh Huyền không có một ngày nào được sạch sẽ.
Cô ta sợ…
Cô ta có quá nhiều nỗi sợ.
Nhưng cậu bé đeo mặt nạ kia nghe Lâm Thanh Huyền nói như vậy xong lại mỉm cười
Tiếng cười đó vô cùng dễ nghe cô ta chưa từng được nghe âm thanh của một nhạc cụ cao cấp nào đó nhưng đã từng nghe tiếng chim hót, giọng nói của cậu bé này cũng hay như vậy.
“Tôi có thể cho cô nơi để ở, một ngày ba bữa và cô còn có thể đi học. Chỉ cần cô muốn thì cho dù đó là sao trên trời tôi cũng lấy xuống cho cô. Đương nhiên cô cũng phải báo đáp lại tôi.”
“Cậu muốn…cái gì?”
Cô ta gầy như que củi, khuôn mặt nhem nhuốc bẩn thỉu nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, đầy vẻ mong chờ và hy vọng.
Lâm Thanh Huyền hi vọng người này sẽ đưa cô ta về nhà rồi để cô làm gì cũng được.
Người đó cũng không nói nhiều, chỉ cầm tay cô ta và dẫn về nhà.
Lâm Thanh Huyền có nơi để ở, có thể ăn no và còn có thể đi học, có đồ dùng mới.
Nhưng cô ta không có nhà.
Càng lớn hơn cô ta càng hiểu rõ điều này nên cũng chưa từng mơ ước cao sang.
Ngay từ đầu cô ta đã cảm thấy cậu chủ ở trên đỉnh cao, cô ta không thể với tới. Bản thân giống như một nha hoàn ở thời cổ đại, chỉ có thể làm theo mệnh lệnh chứ chưa từng dám mơ ước xa xôi.
Lâm Thanh Huyền tưởng rằng cả đời này mình chỉ yêu một người, nhưng rồi cô ta lại nảy sinh tình cảm với đối tượng mà mình thực hiện nhiệm vụ.
Hai mươi năm trước qua, cuộc đời cô ta đều là màu xám. Cho dù Hắc Ảnh xuất hiện nhưng cũng không thể xóa bỏ được hết ám ảnh tâm lý trong lòng cô ta.
Lâm Thanh Huyền nghĩ rằng không ai có thể làm được điều đó, nhưng khi cô ta và Khương Anh Tùng ở bên nhau, cô ta đã nhìn thấy ánh sáng của bình minh chiếu sáng thế giới của mình.
Mỗi buổi sáng tỉnh lại, nhìn thấy người đàn ông đang nằm bên cạnh, cô ta chỉ sợ đây là một giấc mơ.
Nếu như đây thật sự là một giấc mơ, cô ta tình nguyện cả đời này cũng không tỉnh lại.
Hai năm đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của cô ta.
Cậu chủ không tìm tới cô ta khiến cô ta quên mất thân phận của mình. Mãi cho tới trước khi Hắc Ảnh xuất hiện.
Lâm Thanh Huyền biết giấc mộng không kéo dài được nữa.
Chết trong tay của Khương Anh Tùng có lẽ là kết cục tốt nhất dành cho cô ta rồi.
Quãng thời gian hơn 20 năm trên cuộc đời của cô ta trôi nhanh như gió bay, cảnh tượng cuối cùng đã trở nên rõ ràng.
Khương Anh Tùng ôm đứa bé đứng bên cửa sổ, ánh nắng dịu dàng chiếu lên người bọn họ.
Khoảnh khắc đó giống như là vĩnh hằng.
Khóe miệng Lâm Thanh Huyền không khỏi cong lên.
Kết cục như vậy cũng có vẻ khá tốt, Khương Anh Tùng cũng dễ ăn nói với Cố Thành Trung, anh không cần phải tiến thoái lưỡng nan, đắn đo suy nghĩ nữa.
Nhưng người của Lâm Thanh Huyền lại bị Khương Thanh Tùng đẩy mạnh ra.
Đau đớn, khiến cô ta tỉnh táo hơn…
Lâm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn Khương Anh Tùng trân trân: Sao anh… anh không giết tôi?”
“Tội lỗi của cô nhiều như vậy, để cho cô chết như thế không phải là quá dễ dàng cho cô sao? Tôi phải giữ cô lại bên cạnh để từ từ giày vò cô?”
“Khương Anh Tùng, anh không nỡ giết tôi đúng không?”
Hai tay Lâm Thanh Huyền bám chặt lấy ga giường, nói gằn từng chữ.
Khương Anh Tùng nghe được câu này, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay ghim sâu vào trong da thịt.
Vì quá tức giận nên gân xanh trên mu bàn tay anh ta nổi hết lên, những khớp xương cũng kêu lên lục cục.
Sắc mặt anh ta vì kìm chế mà trở nên đỏ au, nhưng anh ta vẫn cố nhẫn nại.
Lâm Thanh Huyền tiếp tục kích thích anh ta.
“Khương Anh Tùng, anh chỉ đang kiếm cớ cho sự mềm lòng của mình thôi. Anh yêu một người không yêu anh, khiến tất cả tình cảm của anh đều đổ xuống sông xuống biển. Anh giả vờ tức giận như vậy nhưng thực ra là không đành lòng giết tôi đúng không?”
“Đừng nói những lời dễ nghe như vậy, cái gì mà giữ lại bên cạnh để giày vò tôi, là anh không đành lòng đúng không?”
“Câm mồm!”
Khương Anh Tùng tức giận, một nắm đấm đấm sang.
Luồng gió xoẹt qua gò má Lâm Thanh Huyền, cảm giác rất đau… nhưng Khương Anh Tùng lại đấm lên bức tường đằng sau cô ta.
Lớp tường màu trắng bên ngoài không ngừng rơi xuống, có cả máu trong đó.
Tim của Lâm Thanh Huyền giống như bị kim châm.
“Khương Anh Tùng…”
“Cô câm mồm đi, tôi không muốn nghe cô nói một chữ nào.”
Khương Anh Tùng quay người định bỏ đi thì nghe thấy tiếng gào thét tức giận của Lâm Thanh Huyền: “Đó là bởi vì những gì tôi nói đều là sự thật nên anh mới không dám nghe.”
Anh ta không phản bác được gì câu này.
Đúng vậy, những gì cô nói đều là sự thật vậy nên anh ta càng căm ghét mình hơn.
Không tự khó dễ được bản thân cũng như người khác thì làm sao có thể lừa mình dối người?
Anh ta cố tình giả vờ tức giận, biến mình thành ma quỷ nhưng tất cả những lớp ngụy trang đó đều tan tành trước mặt Lâm Thanh Huyền, cô không để lại cho anh bất cứ phòng bị và thể diện nào.
Anh ta còn có thể làm gì nữa?
Bị chọc điên rồi ra tay giết người sao?
Anh ta…
Không làm được điều đó.
Rõ ràng anh ta căm hận người phụ nữ này, vô cùng hận Lâm Thanh Huyền nhưng lại không đành lòng động tới một sợi tóc của cô.
Vết tát in trên mặt cô vẫn còn chưa tan hết, nó vẫn còn đỏ ửng nên càng làm nổi bật làn da trắng mịn.
Anh ta thậm chí còn cảm thấy buồn bực vì lúc đó đã quá xúc động, ra tay đánh cô.
Phụ nữ không phải để đánh, cho dù người phụ nữ đó có xấu xa đến đâu huống hồ gì đây còn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ta.
Khương Anh Tùng nhìn cô chăm chăm, ánh mắt nhìn cô ta hiện lên một tia nhìn khác lạ.
Anh ta im lặng vài giây rồi mới quay đầu đi thẳng.
“Anh đừng đi, anh là đồ hèn hạ…”
Lâm Thanh Huyền kêu gào ầm ĩ, nước mắt rơi xuống lã chã.
Nhưng không thể ngăn được bước chân của Khương Anh Tùng.
Anh ta không tiếp tục trốn trong thư phòng nữa mà đi đến nhà họ Cố.
Cố Trúc Linh nhìn thấy sắc mặt anh ta vô cùng tệ, cả người lắc lư qua lại như sắp ngã. Giống như chỉ cần có một trận gió thổi qua là cả người anh ta có thể ngã dúi dụi.
Nhìn thấy vết máu trên quần áo Khương Anh Tùng, cô giật mình sợ hãi, vội vã gọi bác sĩ gia đình tới.
Vết thương của Khương Anh Tùng vì để lâu không được điều trị nên đã hơi thối rữa. Lúc phải khoét thịt thối, cô đứng ở ngoài nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Khương Anh Tùng dùng thuốc tê nên vẫn cảm nhận được một chút đau đớn, cảm giác đó đúng là không dễ chịu chút nào.
“Anh Trung… lần này tôi có việc tới tìm anh.”
Khương Anh Tùng cắn chặt răng và nói.
“Cậu nói đi, cho dù là chuyện gì tôi cũng đồng ý với cậu.”
Cố Thành Trung bình thản nói, nếu như anh dự liệu không sai thì Khương Anh Tùng nhất định tới cầu xin cho Lâm Thanh Huyền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT