Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1372 ứng với truyện
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1086. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Anh ta mím chặt đôi môi mỏng, ý thức được mình rất có thể đã thất thố, lập tức nói: “Công ty còn có chuyện, tôi phải đi trước.”
“Được, vậy trên đường anh chú ý an toàn.”
Cô nhìn thoáng qua sắc mặt vô cùng khó coi của anh ta, thậm chí còn tái nhợt đi rất nhiều, giống như bị hút hết máu vậy.
Cô khẽ nhướng mày vẫn luôn cảm thấy hiện tại Cố Thành Trung đã thay đổi nhiều chỗ nhưng cụ thể như thế nào cô cũng không nói rõ được.
Cô cảm thấy hơi thở của anh ta rõ ràng là rất quen thuộc, nhưng đôi khi lại cảm thấy được rất lạnh lẽo, nó giống như một loại vũ khí không chịu được cân nhắc cảm thấy như sắp đâm xuyên qua.
Cô thật sự không thể hiểu cũng không muốn nghĩ sâu xa về điều đó nữa.
Hắc Ảnh đứng ở cửa rất lâu, nhìn thật sâu vào cánh cửa đóng chặt, một tay môn ngực.
Vì sao…lại đau như vậy?.
Truyện Ngôn TìnhAnh ta hung hăng liếc mắt một cái, thời điểm xoay người lại quyết tuyệt đến đáng sợ.
Anh ta đi tới bãi đỗ xe, vừa mới mở cửa xe đã thấy một người ngồi ở ghế phó lái.
Phó Minh Tước liếc mắt, nở một nụ cười đầy ẩn ý với anh ta.
“Kỳ hạn ba ngày đã tới rồi em trai tốt của tôi.”
“Anh trai cũng đúng giờ thật.”
Anh ta bình tĩnh ngồi lên xe, lái xe đi ra ngoài.
Hai người đi tới bờ biển, gió đông nổi lên, tóc ngắn bị thổi rối tung lên, tay áo tung bay.
Nơi này trống trai không có một bóng người.
Anh ta hít một hơi không khí mát lạnh nói: “Anh rất tò mò về bộ mặt thật của tôi sao?"
“Cậu có thể giả dạng Cố Thành Trung giống như vậy, cậu cũng thật là giỏi, thật sự là tôi càng ngày càng hiếu kỳ! Giữ lời hứa của cậu đi.”
“Được.”
Hắc Ảnh từng bước tới gần, cách anh ta khoảnh một nước liền ngừng lại.
Hai tay anh ta dừng lại ở trên mặt chậm rãi cởi bộ lớp mặt nạ che mặt ra.
Đôi mắt Phó Minh Tước trừng lớn, đồng tử không ngừng co rút lại, nhất thời khiếp sợ không nói ra lời.
Thật lâu sau anh ta mới tìm lại được âm thanh run nhè nhẹ của chính mình.
“Tại sao… tại sao có thể như thế này chứ? Tại sao cậu lại cố bộ dạng như thế này chứ.
Hắc Ảnh nghe vậy, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng, hơi chế giễu.
“Tôi thế này, anh ngạc nhiên sao? Đây là chính là cha nuôi bồi dưỡng tôi."
“Khó trách…khó trách lại như thế.”
Trong nháy mắt Phó Minh Tước đã hiểu được tất cả, vì sao anh ta vĩnh viễn ở phía sau, vì sao anh ta luôn nhận được sự ưu ái của Phó Minh Nam, thì ra là như vậy.
“Anh trai nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi thì cũng hiểu được kế hoạch của cha nuôi. Nếu anh dám ở giữa gây khó dễ, phá hủy kế hoạch của chúng tôi thì cẩn thận cháu gái bảo bối của tôi bị mất mạng đó.”
“Yên tâm đi, tôi cũng không nể tình nhà họ Cố đâu, người mà cậu muốn giết cũng là người mà tôi vô cùng muốn cô ta chết. Tôi chỉ có một yêu cầu, cam đoan rằng Hứa Trúc Linh còn sống cũng không có yêu cầu gì khác. Anh và em chung sống hòa bình, hắc đạo là của cậu, nhà họ Phó cũng là của cậu, bao gồm cả tập đoàn Cố Linh cũng sẽ là của cậu. Cậu chính là người chiến thắng cuối cùng. "
“Tôi chịu thua.”
Phó Minh Tước nói từng chữ một, giọng điệu thong thả, trầm thấp mang theo hơi thở kỳ lạ.
Hắc Ảnh liếm liếm môi, lộ ra nụ cười tà ác, giống như hồ ly tinh bày mưu tính kế.
Giờ phút này Phó Minh Tước mới phân biệt rành mạch được anh ta với Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung là thương nhân cũng có nhiều nguyên tắc cũng những điểm mấu chốt.
Thủ đoạn của anh quyết đoán tàn nhẫn khiến cho người ta theo không kịp, và Cố Thiện Linh cũng là một kỳ tài trong giới kinh doanh.
Vận dụng quy luật đặc biệt của tiền tệ giúp Khải đặc Lincoln kiếm được nhiều của cải.
Một người quản lý thiên tài có thể xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáp nhập hai tập đoàn trở thành nhân vật số một Đà Nẵng.
Nhưng Cố Thiện Linh bởi vì tình yêu đánh đã mất đi tham vọng của mình.
Nhưng Cố Thành Trung lại không như vậy, anh lo cho gia đình, mang theo trách nhiệm quá lớn với tập đoàn Cố Linh, muốn bảo vệ mỗi người.
Cho nên trên vai anh gánh quá nhiều trách nhiệm.
Thương nhân được gọi là gian thương không tim không phổi thì sẽ sống thoải mái, cũng sẽ sống lâu hơn một chút.
Nhưng Cố Thành Trung lại dùng thực lực của bản thân, cố gắng cho mỗi người được mãn nguyện.
Cho nên Cố Thành Trung mỗi khi làm việc đều phải rất cẩn thận, nhìn trước ngó sau, coi trọng mọi người, cuối cùng mới xét đến bản thân.
Anh đối với mình chỉ có một yêu cầu là còn sống.
Dù phải chịu tổn thương lớn chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Nhưng mà người khác phải bình an không có tổn thương gì.
Nhưng mà Hắc Ảnh lại không như vậy, chuyện mà Hắc Ảnh làm đều là hại người lợi mình, người khác sống hay chết không có quan hệ gì với anh ta, anh ta chính là một bản sao hoàn hảo của Phó Minh Nam.
Vì lợi ích của bản thân mình mà tính kế với mọi người, chỉ để cuộc sống của mình được tốt đẹp.
Anh ta chính là người Phó Minh Nam tận tay dạy dỗ, tính cách giống nhau, chẳng trách anh ta còn được Phó Minh Nam coi trọng hơn cả con ruột của mình.
Bây giờ anh ta đã biết tất cả những gì nên biết, anh ta cũng không cần cùng Hắc Ảnh đứng nói chuyện với nhau trong gió lạnh nữa.
Anh ta xoay người rời đi, trước khi bước được hai bước, anh ta chợt nghĩ ra một điều thú vị.
Anh ta dừng lại, quay người lại nhìn Hắc Ảnh, nghiền ngẫm nói: "Hắc Ảnh, nửa đời này cậu đều đi bắt chước người khác, làm thế thân của người khác, nhớ quá khứ và sở thích của người khác, cậu có còn nhớ rõ quá khứ của chính mình, có nhớ sở thích của chính mình không?”
“Cậu có biết mình thích ăn cái gì, uống cái gì, thích một cô gái như thế nào, thích kiểu trang trí gì? Mỗi ngày cậu đều sống cuộc sống của người khác, người khác thích ăn cái gì phải ăn cái đó, cậu không có suy nghĩ gì cho mình hay sao..”
“Câm miệng.”
Hắc Ảnh đứng bên bờ biển, đưa lưng về phía anh ta, gió lạnh thổi bay quần áo anh ta.
Bất thình lình âm thanh sắc bén lạnh ghê người truyền đến, mang theo sát khí âm u.
Phó Minh Tước vô thức sờ sờ mũi của mình, cười nói: "Hóa ra chọc tức cậu lại đơn giản như vậy. Đây là chính cậu đúng không? Tức giận, sát khí, thù oán,...mới là con người thật của cậu, ích kỷ đến đáng sợ, tâm địa rắn rết, khó trách cậu phải đeo mặt nạ để sống, bởi vì một người tối tăm và đáng sợ như cậu căn bản không thể sinh sống dưới ánh nắng mặt trời được."
“Cậu là người bị xã hội ruồng bỏ, bị bố mẹ vứt bỏ, cậu a là cô nhi không ai muốn. Cho dù Phó Minh Nam nhận nuôi cậu nhưng hoàn toàn không có quan tâm yêu thương cậu, từ đầu đến cuối cậu cũng chỉ là một quân cờ thôi. Cậu cô độc, quay lại không có ai, cậu có biết tình yêu là cái gì, tình thân, tình bạn là cái gì không?”"
“Có người nào thật sự thích làn da của cậu không, thật sự muốn ôm cậu cho cậu ấm áp và quan tâm hay không? Cậu có thể đường đường chính chính làm chuyện gì hay không? Cậu không thể, cậu a chính là con gián trong bóng tối không thể ra ngoài ánh sáng.”
Phó Minh Tước nói một cách ác độc và gay gắt, nhưng lại nói trúng tim đen.
Mỗi lời nói đều giống như một cái gai nhọn hung hăng đâm vào trái tim anh ta, ngay lập tức trái tim liền rỉ máu và máu me đầm đìa.
Phó Minh Tước nhìn bóng dáng anh ta, cao ngất thẳng tắp, cũng vô cùng cứng ngắc.
Hai tay anh ta đặt ở eo không ngừng nắm chặt lại, siết chặt nắm tay.
Anh ta hài lòng nhìn thành quả, lời nói của anh ta giống như hạt giống, phân bón là sự không cam lòng, tức giận của Hắc Ảnh, chỉ cần tưới không ngừng sẽ dần dần lớn lên.
“Phó Thiết Ảnh, cậu thật sự rất hợp với cái tên này, những gì cậu sao chép luôn là cuộc sống của người khác, không có một cuộc sống của riêng mình. Mỗi người cậu tiếp xúc sẽ không yêu thích bộ dáng thật của cậu.."
Trước khi anh ta nói xong Hắc Ảnh rốt cuộc cũng bạo phát.
Lời nói của Phó Minh Tước giống như phơi bày vết thương ở nơi sâu nhất trong lòng anh ta ra, một lần nữa xé rách nó ra, mang máu thịt đầm đìa bày ra trong không khí còn xát muối nên đó.
Tốc độ của Hắc Ảnh rất nhanh xoay người bước vọt lên, nhắm ngay huyệt Thái Dương của Phó Minh Tước hung hăng đấm lên đó.