Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1369 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1083. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Anh ta không phải bác sĩ nên ở lại đây cũng không làm được gì, ngược lại còn dễ dàng bị bại lộ hành tung của mình.
Anh ta vốn nên quay đầu bước đi nhưng hai chân vẫn đứng yên bất động.
Cuối cùng anh ta không biết phải làm gì, thở dài một hơi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không nên coi cô ấy là một người phụ nữ, chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi. Cũng không trách được anh ta lại thấy áy náy với cô ấy, anh ta không mềm lòng với cô ấy mà nếu như cô ấy chết thì trên người anh ta lại phải gánh quá nhiều tội lỗi.”
“Chỉ như vậy thôi, không hơn.”
Anh ta giống như đang an ủi chính mình, không ngừng tẩy não.
Anh ta tiến lên đắp lại cái chăn giúp cô ấy.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt trên trán cô ấy, cái trán nóng rực dọa người làm cho anh ta phải hung hăng nhíu mày.
Giờ phút này cả người Châu Vũ nóng rực giống như cả người bị đặt trong lò lửa vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể tan ra.
Cô ấy khó chịu muốn chết, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò trên người cô ấy, nhất là phần đầu như đang muốn nứt toác ra.
Ngay tại thời điểm cô ấy đang đau đớn muốn chết không nghĩ tới trên trán lại truyền tới cảm giác lạnh lẽo, băng giá.
Giống như có một khe nước suối trong lành, mát mẻ rót vào trong cơ thể cô ấy, cả người cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều, độ nóng cũng giảm xuống không ít.
Cô ấy vội vàng bắt lấy, mười ngón tay cố gắng siết chặt.
Hắc Ảnh nhìn thấy động tác của cô ấy giống như một người bị đắm chìm ngoài biển khơi bắt được cây gỗ cứu mạng mình.
Dùng sức như vậy, luyến tiếc không muốn buông tay.
Anh ta bất đắc dĩ nhíu mày, lúc này cũng không có thô bạo bỏ ra mà đưa tay vuốt ve đầu của cô ấy, trấn an cảm xúc của cô ấy.
“Sinh bệnh mà thôi không cần sợ hãi, chắc chắn cô sẽ không có việc đâu.”
“Ngoan, đừng giãy dụa nữa, hiện tại cô đang truyền nước.”
Trong lời nói của anh ta như có ma lực, Châu Vũ thật sự yên lặng không giãy dụa nữa.
Cô ấy không giãy dụa nữa, mồ hôi trên trán cũng giảm đi rất nhiều.
Cô ấy vẫn mơ hồ không tỉnh lại nhưng ý thức cũng dần dần trở về.
Cô ấy chỉ nhớ tối hôm qua lúc cô ấy ghé vào bên giường ngủ thì bụng lại truyền đến đau đớn, cô ấy ngã trên mặt đắt, lăn lộn đau đớn.
Cô ấy đối diện với cửa sổ nhìn thấy trên đó xuất hiện một điểm đỏ.
Lập tức trong mắt cô thấy một viên đạn càng lúc càng lớn trực tiếp ghim vào đầu Dương Việt.
Máu tươi văng khắp nơi.
Máu tươi ấm nóng bắn lên khuôn mặt cô ấy, cô ấy muốn đứng lên cứu người nhưng căn bản là không đứng dậy được, cô ấy cũng đau đớn muốn chết.
Cô ấy chỉ có thể liều mạng tạo ra tạp âm gọi người nhà họ Dương tới.
Mọi người vây quanh bên người Dương Việt, sốt vội hoảng loạn đưa anh ấy đi ra ngoài, mà cô ấy là do người giúp việc phát hiện ra rồi gọi 115.
Cô ấy không giận người nhà họ Dương bỏ mặc cô ấy mà chỉ quan tâm đến sống chết của Dương Việt thôi.
Cô ấy không muốn Dương Việt chết, cô ấy còn có nhiều điều chưa kịp nói cho anh ấy, cô ấy còn hy vọng anh ấy sớm tỉnh lại.
Cô ấy nghĩ đến cảnh tưởng tối hôm qua cả người lại run rẩy.
Cô ấy cảm nhận được bên cạnh có người, ở gần gần cô ấy, còn đang nắm tay cô ấy nữa.
Hơi thở rất quen thuộc giống như trong trí nhớ của cô ấy.
Cô ấy muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại không như bình thường làm thế nào cũng không mở ra được.
Cuối cùng miễn cưỡng lắm mới mở ra một khe hở, cô ấy nhìn thấy người bên cạnh.
Hình dáng mơ hồ mang theo khẩu trang và mũ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt
Ánh mắt này….tối đen sâu thẳm, liếc mắt một cái không thể nhìn tới cuối, giống như một đầm nước u tối.
Đây…đây là ánh mắt của Dương Việt…
“Dương….Dương Việt…”
Cô ấy gian nan mở miệng nói vài câu, sức cùng lực kiệt âm thanh nhỏ đến đáng thương.
Hắc Ảnh căn bản không nghe rõ cô ấy nói cái gì.
Anh ta cúi thấp người xuống đưa lỗ tai lại gần muốn nghe xem cô ấy nói cái gì.
Lỗ tai dán sát vào đôi môi đỏ mọng của cô ấy, cảm nhận được hô hấp ấm nóng của cô ấy.
“Dương…Dương Việt….”
Lúc này thì anh ta đã nghe được rất rõ cô ấy gọi tên của kẻ rác rưởi kia, làm cho anh ta cảm thấy tức giận vô cớ.
Hận không thể đào tên rác rưởi kia từ trong đất ra, quật xác hàng trăm lần.
Ngay tại lúc anh muốn dứt ra rời đi không ngờ tới bên tai lại truyền đến âm thanh.
“Em thích anh….em cũng thích anh, em đồng ý làm bạn gái của anh…”
Lời này giống như một viên đá đột nhiên lao vào hồ nước trong lòng anh, lập tức tạo thành một vùng biển bão tố, gợn sóng vô tận.
Hắc Ảnh nhìn cô gái trước mặt, cô ấy còn tràn ngập đau khổ, nói ra từng câu đều có vẻ phải cố gắng nói ra, nhưng cô vẫn cố nói ra từng chữ từng chữ một.
Anh muốn nói cái gì nhưng không nghĩ tới bến ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, anh nhíu mày rút tay ra.
“Đừng đi… đừng rời đi mà…”
Tay cô ấy dừng lại giữa không trung giống như muốn nắm lấy cái gì đó.
Hắc Ảnh liếc đôi mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn nhẫn tâm xoay người rời đi.
Cửa phòng mở ra, ngoài cửa là Hứa Trúc Linh và bác sĩ phụ trách.
“Anh…”
Bác sĩ phụ trách kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta, cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Đã thay thuốc xong rồi, tôi đi kho hàng nhìn xem có gì mới hay không..”
Dứt lời anh ta bình tĩnh rời đi từ đầu đến cuối đều không nhìn Hứa Trúc Linh lần nào.
Bác sĩ già nghe thấy như thế lại ngây ngẩn cả người.
Thay thuốc? Thay thuốc gì, không phải nửa tiếng sau mới phải thay thuốc hay sao?
Bác sĩ này còn chưa kịp hỏi ra thì Hắc Ảnh đã đi xa rồi.
Vị bác sĩ già đi vào trong kiểm tra thấy không có gì khác thường nên cũng không truy cứu chuyện này nữa.
“Cô Hứa?”
Bác sĩ già gọi tên cô nhưng cô lại ngẩn người.
Cô cứ cảm thấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng lúc này quen quen, hình như cô đã gặp qua ở đâu đó nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra, đầu lại hơi đâu.
“Cô Linh? Cô không sao chứ?”
Vị bác sĩ già tăng thêm âm lượng lúc này cô mới phục hồi tinh thần.
“Tôi, tôi không sao? Châu Vũ có ổn không?”
“Tôi vừa mới kiểm tra qua, sốt cũng đã có dấu hiệu lui rồi, theo dõi thêm vài giờ nữa, chỉ cần sốt cao có thể lui thì cô ấy sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Hứa Trúc Linh nghe thế vui mừng thở phào một hơi.
Cô vẫn ở phòng bệnh chăm sóc cho Châu Vũ, lúc chạng vạng Châu Vũ mới từ từ tỉnh lại.
Hôn mê cũng lâu nên đầu vẫn hơi đau.
Cô ấy mở mắt ra, vô thức nhìn lên trần nhà lại nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ tối hôm qua, cô ấy sợ tới mức đột nhiên giật mình, muốn đứng dậy khỏi giường lại bị Hứa Trúc Linh ngăn lại.
“Em muốn đi đâu? Chị ấn chuông để cho bác sĩ đến kiểm tra lại cho em.”
“Chị Trúc Linh, tại sao chị lại ở đây?” Cô ấy vuốt vuốt huyệt Thái Dương, đầu rất đau.
“Em còn hỏi tại sao chị ở đây ư? Nhà họ Dương bây giờ đã loạn hết lên rồi, từ trên xuống dưới nhiều người như vậy thế mà không ai rảnh rỗi để ý tới em. Nếu chị không đến thì em phải làm sao? Chị giúp em giấu diếm không cho bố mẹ em biết, nếu không bố mẹ em sẽ như thế nào?”
“Chị Trúc Linh, cảm ơn chị, chính là… chính là em muốn đi xem.”
Lời của cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị Hứa Trúc Linh cắt ngang.
“Không phải nhìn đâu, người đã không còn nữa, nhà họ Dương đang chuẩn bị tang lễ, em đừng có đến đó.”
Châu Vũ nghe nói như thể trái tim như bị hàng ngàn hàng vạn cái kim hung hăng đâm vào, đâu đến không thở nổi.
Không còn…
Nhẹ nhàng bâng quơ nói ra hai chữ, cuộc sống của một người cứ như vậy mà kết thúc.
Thậm chí cô ấy không tin vào tai mình nữa, cô ấy nghi ngờ tai mình xuất hiện ảo giác rồi.
“Không đúng… em thấy anh ấy tới đây….ngay lúc tôi hôn mê anh ấy đã tới đây, thật sự là anh ấy. Em nhớ rõ hơi thở trên người anh ấy, ánh mắt của anh ấy, sẽ không nhầm đâu.”
“Có thể là em xuất hiện ảo giác, trong lúc em hôn mê xuất hiện giấc mơ trong giấc mơ có anh ta?”
“Em….”
Châu Vũ cũng không thể nói rõ được, bởi vì cô ấy cũng không có cách nào phân biệt được đó rốt cuộc là sự thật hay là cảnh trong mơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT