Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1368 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1082. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

Mọi chuyện giống như Hắc Ảnh dự đoán, những người được phái đi ám sát Dương Việt đêm qua đã bị phát hiện và thất bại.

Lúc thuộc hạ gọi điện cho anh ta thì anh ta vẫn im lặng không lên tiếng.

“Ông chủ… thuộc hạ làm việc không thành, còn…xin trách phạt.”

“Không phải tôi đã nói sao, nếu anh ta không chết thì người chết phải là anh đó.”

“Ông chủ, thuộc hạ….biết sai rồi, xin ông chủ khai ân lần này, tha cho tôi…”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh đau khổ cầu xin, Hắc Ảnh không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy thật là ồn ào.

Anh ta trực tiếp tắt điện thoại không thèm để ý tới nữa.

Anh ta không thích một tên thuộc hạ không làm được việc, nếu đã không làm được thì lấy cái chết để tạ tội đi.

Nhưng thật ra anh ta vẫn mong chờ vào năng lực làm việc của Phó Minh Tước, anh ta biết người của mình không có cách nào để lẻn được vào nhà họ Dương, tất nhiên sẽ khiến cho người nhà họ Dương hoảng sợ.

Như vậy thì phòng thủ của nhà họ Dương sẽ càng chặt chẽ hơn, anh ta thật sự muốn nhìn xem Phó Minh Tước làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ.

Anh ta đợi đến hai giờ sáng thì nhận được điện thoại của Phó Minh Tước nói rằng mọi việc đã thành công, bắn một phát đạn vào đầu Dương Việt đang nằm trên giường bệnh.

Hắc Ảnh nghe được tin tức này vô cùng hài lòng nhếch miệng lên.

Thứ rác rưởi kia rốt cuộc cũng đã chết… như vậy cô ấy cũng sẽ không lãng phí mất năm năm thanh xuân đúng không?

Thời điểm cắt điện thoại anh ta không nhịn được rơi vào suy tư, tại sao anh ta lại vướng bận về Châu Vũ như thế chứ.

Cô ấy có tự nguyện trả giá hay không thì cũng không liên quan gì tới anh ta.

Có thể là bởi vì cái thứ rác rưởi sống dở chết dở đó kìm hãm tình cảm của người khác đối với mình nên anh ta không vui.

Anh ta thích chiếm tiện nghi của người khác nhưng không thích người khác chiếm tiện nghi của mình một chút nào.

Ngày hôm sau anh ta đi tìm Hứa Trúc Linh diễn trò cho chân thực một chút, làm cho Hứa Trúc Linh tin tưởng anh ta, anh ta có cảm giác thành tựu rất lớn.

Nhưng vừa đến nhà hàng Tây lại nhìn thấy Hứa Trúc Linh vội vàng đi ra khỏi cửa, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Cô đâm đầu vào anh ta nói: “Sao anh lại tới đây?”

“Em muốn đi đâu thế?”

“Đi bệnh viện, tối hôm qua nhà họ Dương bị người ta tấn công, Dương Việt đã chết, Châu Vũ bị thương cũng hôn mê rồi, bây giờ còn ở bệnh viện vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.”

“Cái gì?”

Hắc Ảnh nghe nói như thế, nhíu mày lại, giọng nói run nhè nhẹ.

Hứa Trúc Linh một lòng nghĩ đến Châu Vũ nên căn bản không chú ý tới biến hóa vi diệu đó.

Cô không có thời gian nói với anh ta, cô vội vàng đi tới bệnh viện.

“Anh đi tới tập đoàn trước đi, tối nay em sẽ đến tìm anh.”

Cô vội vàng đi tới bãi xe, lấy xe vội chạy tới bệnh viện.

Hắc Ảnh lập tức phái người đi điều tra chuyện này, đêm qua Phó Minh Tước đã bắn hai phát đạn, phát đạn đầu tiên bị trượt, thế nhưng Châu Vũ lại bị trúng đạn, phát đạn thứ hai mới giết chết Dương Việt.

Nhưng mà Phó Minh Tước lại không nói một chữ nào tới chuyện tối hôm qua.

Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Phó Minh Tước.

“Làm sao vậy?”

“Tại sao anh không nói cho tôi biết anh làm người khác bị thương?”

“Tôi làm người khác bị thương?” Mới đầu Phó Minh Tước còn chưa phản ứng lại, nhưng sau khi suy ngẫm lại cười một tiếng: “Rất lâu rồi tôi chưa ra khỏi núi, kỹ xảo cũng nhiều hơn…huống chi tôi làm ai bị thương thì có quan hệ gì với cậu không?"

“Phó Minh Tước, tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa đó của anh. Tại sao anh lại thất bại? Nếu anh muốn giết chết một người thì căn bản cô ấy cũng không sống được đến bây giờ, rõ ràng là anh cố ý.”

Hắc Ảnh u ám nói, giọng điệu rét lạnh.

Bàn tay to lặng lẽ siết chặt lại thành nắm đấm, dồn toàn bộ sức lực vào đó, nếu Phó Minh Tước ở trước mặt nhất định sẽ phải nhận một quyền của anh ta rồi.

Cách điện thoại nhưng Phó Minh Tước vẫn có thể cảm nhận được Hắc Ảnh tức giận, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười giễu cợt.

Lúc anh ta đi ám sát Dương Việt cũng đã điều tra rõ ràng.

Dương Việt đã bị Hắc Ảnh giam giữ từ trước, sau đó anh ta cải trang thành Dương Việt cố ý tới gần Hứa Trúc Linh rồi xuống tay với Châu Vũ.

Sau đó anh ta gây ra chuyện ngoài ý muốn nên muốn giết Dương Việt nhưng Dương Việt lại vẫn sống sót.

Anh ta nhất thời cao hứng muốn thử một chút cho nên một phát bắn trúng bụng Châu Vũ, tuy rằng tính mạng vẫn được bảo toàn nhưng cũng rất nguy hiểm.

Nếu Hắc Ảnh không hề có khúc mắc thì cũng không gọi điện thoại cho anh ta.

Bây giờ nó thật sự là một chuyện bất ngờ.

“Bây giờ cô ấy vẫn còn sống, cậu vẫn có thể liếc mắt nhìn một cái. Thật là xin lỗi, lần sau tôi sẽ không lỡ tay nữa…ba ngày sau tôi sẽ đi tìm cậu, nhớ phải thực hiện đúng lời hứa của cậu đó.”

“Được, tôi chờ anh, Phó Minh Tước.”

Hắc Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói.

Sau khi cắt điện thoại trong lòng anh ta tràn ngập nhớ thương Châu Vũ, cũng không hiểu rốt cuộc là tâm tình mình bị cái gì quấy phá nữa.

Anh ta đuổi Khương Thanh Tùng ra ngoài, lấy ra mặt nạ giống hệt Dương Việt, chần chừ một lúc rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.

Anh ta thay đổi cách ăn mặc, rời khỏi tập đoàn rồi đi đến bệnh viện.

Anh ta thay mặt nạ mang theo khẩu trang, mặc một cái áo dài trắng, thoải mái tự nhiên xuyên qua hành lang bệnh viện.

Cuối cùng cũng đi vào phòng bệnh Châu Vũ đang ở.

Anh ta giả vờ đi vòng quanh phòng, đi trên hành lang và nghe thấy cuộc nói chuyện trong văn phòng.

Hứa Trúc Linh đang ở bên trong hỏi bác sĩ, bác sĩ trầm giọng nói, tình trạng của người bệnh cũng không được khả quan lắm, miệng vết thương bị nhiễm trùng, sốt cao không ngừng. Hiện tại thì miệng vết thương không còn là vấn đề nữa mà là sốt cao liên tục không lùi.

Nếu cứ sốt không lùi như vậy thì cô ấy có thể sẽ biến thành người ngốc.

Hắc Ảnh nghe nói như thế trái tim khẽ run lên.

Anh ta đi vào trong phòng bệnh thì bên trong vẫn trống rỗng, người nhà họ Dương vẫn chưa xuất hiện.

Nhà họ Dương bây giờ đang rối tung lên rồi, vội vàng lo liệu tang lễ cho Dương Việt.

Mà cô gái này không ngại vất vả chăm sóc cái người sống thực vật kia bây giờ còn vì anh ta mà bị bắn, hôn mê nằm ở đây cũng không nhận được một chút quan tâm nào của nhà họ Dương.

Anh ta không nên dặn dò Phó Minh Tước giết một người mà phải giết hết người nhà họ Dương.

Trong lòng anh ta tràn ngập thù hận, giống như một hạt giống điên cuồng bén rễ và nảy mầm rồi cuối cùng mọc thành một cây cao chót vót.

Hai bàn tay nắm chặt, khớp xương trắng bệch, trên mu bàn tay nổi gân xanh giống như rễ cây cổ thụ, đan xen vào nhau, trông rất đáng sợ.

Anh ta đi về phía Châu Vũ, thân thể cô ấy yếu ớt mỏng manh, được bọc trong một chiếc chăn màu trắng càng lộ ra vẻ mỏng manh, yếu ớt của cô ấy.

Khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng, nóng đến đáng sợ.

Trán cô ấy lấm tấm những giọt mồ hôi, từng giọt từng giọt làm ướt hết tóc và gối đầu.

Hình như cô ấy gặp phải ác mộng nên bàn tay nhỏ bé vung loạn xạ, nếu không phải anh đúng lúc tiến vào nắm chặt lấy tay thì chỉ sợ kim tiêm sẽ bị tuột ra.

Hắc Ảnh lúc trước vẫn còn đầy sát khí, nhưng khi chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô ấy, trái tim anh ta lại bình yên trở lại.

Cả người trở nên vô cùng bình tĩnh.

Anh ta ngây người nhìn người con gái nhỏ bé ở trên giường, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh ta nữa.

Trong nháy mắt anh ta giống như nhập ma rồi.

Theo bản năng anh ta cảm thấy mình nên buông tay, cô ấy rất nguy hiểm... rất nguy hiểm cho anh ta, anh ta không biết mình đang làm cái gì nữa.

Nhưng... ngón tay vừa định rút ra, không ngờ cô ấy lại thật sự dùng sức nắm chặt tay anh ta.

Máu chảy ngược lại ở lỗ kim trên mu bàn tay, thấm hết ra ngoài.

“Đừng đi… đừng rời xa em…”

Cô ấy gian nan phát ra âm thanh, giọng nói yếu ớt làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.

Trái tim sắt đá và lạnh lùng của anh ta dần tan chảy.

Hai chân anh ta như bị đổ chì đứng yên tại chỗ không nhúc nhích được.

Anh ta không đi.

“Dương Việt, đừng đi…”

Nhưng một câu tiếp theo làm cho anh ta cau mày, sắc mặt trong nháy mặt liền thay đổi.

Anh ta không chút do dự hất tay cô ấy ra, khuôn mặt anh ta phủ kín sương lạnh.

“Người cô ấy yêu hoàn toàn không phải là Dương Việt, Dương Việt quả nhiên là một người đàn ông nho nhã, nhưng lòng tốt của cô ấy cũng vô ích thôi. Trên đời làm sao có người phụ nữ ngốc nghếch như cô ấy chứ? Người ta mới chỉ đối tốt với cô ấy một chút cô ấy liền khăng khăng một mực với anh ta? Sao cô ấy lại dễ lừa như thế chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play