Sau khi tang lễ của Tần Nhâm Thành xong xuôi thì Cố Thành Trung mới xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Anh đi đến cục cảnh sát, lấy ra chứng cứ ngoại phạm chứng minh rằng ngày hôm đó anh vắng mặt ở hiện trường, bên phía cảnh sát cũng tuyên bố kết quả với bên ngoài.
Nhưng mà liên quan đến những chuyện cơ mật cho nên cảnh sát cũng không nói rõ ràng là mấy ngày nay Cố Thành Trung đã đi nơi nào, nhưng mà anh đã được họ cho là vô tội và được trả tự do.
Khi Hứa Trúc Linh nhận được tin tức thì lập tức chạy đến tập đoàn nhà họ Cố.
Chỉ mới mấy ngày không thấy anh mà thôi, vậy mà thân hình anh dường như đã ốm đi rất nhiều, sắc mặt anh cũng không được tốt cho lắm.
Anh đang ở phòng làm việc dặn dò Khương Thanh Tùng vài chuyện, mà cô thì không để ý đến sự cản trở của những người khác, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Thư ký bước lên phía trước: "Thưa anh, tôi không ngăn lại được…"
"Đi ra đi."
Cố Thành Trung trầm trầm nói, giọng của anh hơi khàn khàn.
Khương Thanh Tùng cũng hiểu rõ, ôm tập tài liệu đi ra, thậm chí còn tri kỷ đến nổi đóng cửa dùm bọn họ, nhắc nhở những người khác không được phép quấy rầy.
"Sao em lại tới đây, anh còn đang định sau khi giải quyết xong công việc sẽ đi tìm em."
Anh đứng dậy đi ta khỏi chỗ ngồi, đi về phía Hứa Trúc Linh.
Khi đến gần, anh muốn kéo tay cô, nhưng lại không ngờ đến cô đã lạnh lùng hất tay anh ra.
Cả đường đi rất nôn nóng mà đi đến, nhưng mà không hiểu vì sao trong khoảnh khắc nhìn thấy anh vẫn bình an vô sự đứng đó thì cả trái tim cô đều lạnh đi.
Giống như thể đang bị một chậu nước đá dội thẳng từ đầu đến chân vậy.
"Trúc Linh…"
Cố Thành Trung còn chưa kịp nói xong thì Hứa Trúc Linh đã trực tiếp vung tay, hung hăng tát ra một cái tát.
Bạt tay này...hết sức vang dội, âm thanh vang vọng trong phòng làm việc to lớn.
Cố Thành Trung nặng nề nghiêng đầu sang một bên, dấu tay trên mặt nhanh chóng hiện ra với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Trên khoé miệng anh...thậm chí còn tràn ra cả tơ máu.
Anh nhấc tay lên xoa xoa.
Sau khi nhìn thấy những đầu ngón tay của cô ửng hồng, đôi mắt anh tối sầm lại.
Anh nuốt một ngụm nước bọt có máu, nói: "Tay em có đau không?"
Anh không cần hỏi nguyên do, cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại cứ mãi để ý đến chuyện tay cô có bị đau hay không.
Hứa Trúc Linh nghe anh nói như thế thì cả người đều giận đến phát run lên.
“Cố Thành Trung, rốt cuộc thì trong mắt anh em được coi là gì, xảy ra chuyện lớn như vậy, em luôn đi tìm anh, cho dù anh thật sự có chuyện gì đó, không thể xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không thể nào liên lạc được với em, những thứ đó em đều có thể nhịn được. Em biết rõ anh cao cao tại thượng, anh có rất nhiều chuyện cần phải làm, trên người anh mang theo trách nhiệm quá nặng nề, nó luôn luôn đè ép anh. Em cũng cố hết sức không tạo cho anh thêm gánh nặng, nhưng mà em muốn biết an nguy của anh, em là vợ của anh mà, em phải có quyền được biết rõ chứ!"
"Nhưng mà anh đã làm những gì rồi? Anh trở về rồi, cũng không thèm gọi điện thoại cho em một tiếng nào, thậm chí cho dù là nhắn một tin nhắn cũng không có, cũng là em chạy gấp gáp chạy đến đây tìm anh, đến xem một chút xem anh có khoẻ hay không! Cố Thành Trung anh đi đồn cảnh sát để rửa sạch tội danh của mình, anh trở lại Cố Linh xử lý công việc của mấy ngày nay, vậy còn em thì sao? Em ở trong mắt anh được xem là cái gì chứ?"
"Những thứ này đều là trách nhiệm của anh cả, vậy còn em thì không phải sao? Anh đối với bất cứ chuyện gì cũng có trách nhiệm cả, vậy anh phải làm như thế nào để chịu trách nhiệm với cuộc đời em, đây chính là thái độ của anh sao?"
Những lời này, quá mức kích động, giận giữ cực kỳ mà hét lên.
Mặc dù hiệu quả cách âm của bức tường rất tốt, nhưng mà những tiếng rống giận dữ này vẫn truyền được ra bên ngoài,
Thân thể nhỏ gầy của cô không ngừng run rẩy, nhưng mà sống lưng vẫn thẳng tắp, không chịu khuất phục chút nào.
Những ngày này cô đều bị chìm đắm giữa những đau thương và sợ hãi.
Bởi vì Tần Nhâm Thành đã chết rồi, cô lo rằng Quý Thiên Kim cũng sẽ đau thương mà không gượng dậy nổi.
Mục tiêu của đối phương là hướng về phía Cố Thành Trung cho nên mới dẫn đến việc Tần Nhâm Thành vì vậy mà uổng mạng, cái chết của người này không liên quan gì đến cô, có thể là do cô cứ lo sợ bất an, đã sớm đem chuyện của Cố Thành Trung trở thành chuyện của mình, vì vậy cho nên cô mới không thể không để ý đến.
Cô lo rằng việc Cố Thành Trung mất tích như vậy rất có thể là đã gặp chuyện không may, cô rất hay nghĩ ngợi lung tung, luôn luôn nghĩ đến những kết quả không may mắn.
Cô thậm chí còn đã nghĩ đến việc nếu như Cố Thành Trung đã chết thì cô nên làm cái gì bây giờ. Có thể kiên cường được như Quý Thiên Kim hay không.
Thật vất vả cô mới đợi đến lúc anh bình an trở về, vậy mà nguyên nhân cô biết không phải là anh gọi điện thông báo, mà là vì cô nhìn thấy ba một tờ báo.
Cô lái xe một đường đến đây, suýt chút nữa thì vượt luôn đèn đỏ, chính là muốn đến đây để hỏi cho rõ một đáp án.
Đôi con ngươi đen nhánh của cô không hề chớp mắt nhìn anh, trong đôi mắt... mang theo vẻ oán hận.
Vào lúc này, cô không có cách nào để cho mình không oán không hối.
Khi Cố Thành Trung nhìn thấy ánh mắt của cô, trong lòng anh cũng ngập tràn đau đớn.
Anh trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói chuyện: “Noãn Noãn, ngôn ngữ quá nhạt nhẽo nên anh vẫn chưa biết phải làm thế nào để đối mặt với em. Về phần cái chết của Tần Nhâm Thành, anh cũng không biết bắt đầu nói từ đâu nữa."
Mấy ngày này, anh mới biết được một bí mật, nhưng mà điều này càng ít người biết thì càng tốt.
Anh đã có đối sách rồi, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, cần phải cầu thắng trong hiểm cảnh.
"Vì vậy cho nên anh mới lựa chọn trốn tránh, trốn luôn tôi có đúng không?"
Cô không hề nghĩ tới, Cố Thành Trung là người quang minh lỗi lạc như vậy, vậy mà lại lựa chọn việc trốn tránh.
Anh... thấy thẹn trong lòng, cho nên mới phải như vậy, có phải không?
"Phải, cái chết của Tần Nhâm Thành, anh không thể nào trốn tránh trách nhiệm, cho dù anh không phải là hung thủ trực tiếp giết người."
"Được, vậy thì anh cứ trốn tránh cả đời đi, sau này... cho đến chết chúng ta cũng đừng gặp lại nhau nữa."
Trong khoảnh khắc nói ra câu nói sau cùng, trong lòng đau đến sống không bằng chết.
Cô tự hỏi, lời nói tuyệt tình nhất mà cô từng nói ra, chính là ly hôn đi.
Nhưng mà tại thời điểm đó, không cod quá nhiều sợ hãi bởi vì cô biết được mọi chuyện còn có thể vãn hồi.
Nhưng mà lần này thật sự đã không còn cách nào khác rồi.
Anh vậy mà đến cô cũng muốn trốn tránh, chỉ sợ rằng tất cả người của thế giới này đều đã đứng về phía đối lập với anh, mà cô đây thân là vợ của anh, nhất định phải cùng anh kề vai chiến đấu.
Anh có thể trốn tránh những người khác, nhưng mà chỉ riêng đối với một mình cô là anh không được phép trốn.
Cô thất vọng nhìn anh, tùy ý xoay người rời đi, thẳng thắn dứt khoát, quyết không lưu tình.
Nhưng...vẫn chưa kịp bước đi thì bàn tay to lớn của người đàn ông đã kéo cánh tay cô lại, ngăn cản bước chân cô rời đi.
"Anh buông tay ra!"
Cô giận dữ hét to lên
"Không buông."
Những lời này nói ra, chắc như đinh đóng cột.
"Được, vậy thì anh nói đi."
Hứa Trúc Linh trở tay, lại là một cái tát, làm cho bên mặt bên kia của anh cũng trở nên sưng đỏ. Nhưng mà anh vẫn không nhúc nhích, căn bản là không có ý muốn buông ra.
Cô vừa véo vừa đá, chiêu gì cũng đã dùng hết rồi, nhưng mà vẫn không có cách nào.
Cuối cùng, oán khí của cô cũng bị dồn về một chỗ, nhẫn tâm vung chân đá một cái.
Nhưng mà thân thủ của Cố Thành Trung rất lợi hại, thoáng một cái né được, hơn nữa còn chuẩn xác kẹp chân cô ở giữa hai chân không sai chút nào.
Trên mặt anh rốt cuộc thì cũng đã có chút biến hoá, đôi mày chau lại thật lâu sau mới từ từ giãn ra.
"Hứa Trúc Linh, em muốn phế luôn mệnh căn của anh sao?"
"Còn cần chỗ này làm gì nữa? Đến cả vợ anh anh cũng muốn trốn tránh, vậy mà anh còn cần đến thứ đồ chơi này sao? Anh mau buông tôi ra, bằng không...tôi sẽ gọi người đến."
Hứa Trúc Linh trừng mắt nhìn anh, lần đầu tiên trở nên tức giận như vậy.
"Anh tránh mặt em... là vì anh không muốn giữa em bị khó xử khi đứng giữa anh và nhà họ Quý, em không hiểu sao?"
"Vậy thì anh cũng không hiểu sao, từ sau khi quyết định kết hôn với anh thì em đã lựa chọn đứng ở bên cạnh anh, không thể quay về được nữa!"
"Là anh đã cho em một ngôi nhà trước, sau đó em mới nhận lại tổ tông của mình. Em biết rằng mối quan hệ huyết thống là rất quan trọng, nhưng mà bọn họ cũng không phải là người đã sinh ra em và nuôi dưỡng em. Khi em thất vọng và đau đớn nhất, chính anh là người đã ở bên em. Khi nhà họ Hứa bắt nạt em, anh là người đã bảo vệ em. Khi nhà trường mời phụ huynh, thì anh chính là người đã đến. Khi em bị giới truyền thông và người ngoài chất vấn, cũng chính là anh đã bảo vệ em hết lần này đến lần khác! "
"Cố Thành Trung, em đã gặp anh trước, sau đó mới trở về nhà họ Quý!"
"Hơn nữa, về việc này từ trước đến nay em chưa bao giờ hoài nghi, một mực kiên trì không đổi mà tin tưởng anh, anh vì sao mà lại trốn tránh em?"
"Hoặc là anh không trốn, nếu đã chọn trốn, có bản lĩnh thì anh cứ trốn cả đời đi!"
Hứa Trúc Linh nhanh chóng gầm lên, nước mắt... cũng trượt xuống, từng giọt từng giọt, nóng rực vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT