Hứa Trúc Linh gọi điện thoại cho Cố Thành Trung vô số lần, nhưng cả ngày cũng không liên lạc được.

Cảnh sát cũng đang tìm kiếm, Khương Anh Tùng lại càng rối tung rối mù hơn, không ngờ Cố Thành Trung lại liên quan đến vụ án giết người.

Chỉ cần Cố Thành Trung cung cấp chứng cứ ngoại phạm, là có người cố ý vu oan hãm hại, chuyện này đã dễ giải quyết rồi.

Nhưng...Tất cả phương tiện truyền thông bên ngoài đều biết chuyện này, Cố Thành Trung có liên quan đến vụ án giết người.

Việc ly hôn vốn đã làm cho thị trường chứng khoán không ổn định, bây giờ bắt đầu bất ổn thêm một lần nữa.

Quý Thiên Kim tự nhốt mình trong phòng, ước chừng qua cả đêm, tất cả mọi người suốt đêm khó ngủ, ở bên ngoài canh giữ, sợ bên trong xảy ra tình huống gì.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều mang theo quầng thâm mắt. Mà Quý Thiên Kim mở cửa ra, yếu đuối chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ.

“Đem thi thể đi liệm đi.”

Lời này nhẹ nhàng phiêu phiêu, tựa như không có bất kỳ trọng lượng nào.

Nhưng... Có thể trong một thời gian ngắn như vậy, bình tĩnh nói ra những từ này, cần phải có can đảm rất lớn.

Quý Thiên Kim hai mươi năm trước đã trải qua nỗi đau mất con, bây giờ lại trải qua đau đớn mất chồng.

Bà ta vẫn còn chống đỡ được, không gục ngã.

Quý Mặc Nhiên nhìn thấy bà ta như thế, đau lòng muốn chết.

“Em gái, những chuyện hậu sự của em rể hãy để bọn anh giải quyết đi, em thì...Đừng lo nữa.”

“Em không có lo, nhưng em có thể xử lý hậu sự của ông ta. Tốt xấu gì cũng là vợ chồng một thời gian, ông ta tuyệt tình tuyệt ý, bỏ lại em một mình, nhưng em không thể như vậy, em muốn tiễn ông ta một đoạn cuối, cũng coi như... Tiễn đi đoạn tình cảm vợ chồng này của chúng tôi.”

Bà ta nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống, nóng hổ vô cùng.

Thi thể được đưa vào liệm, hỏa táng, và sau đó được tuyên bố là đã chết.

Sau đó là chọn địa chỉ nghĩa trang, sau đó chôn cất, từ đầu đến cuối quá trình Thiên Kim đều tham gia, hơn nữa cũng không khóc.

Tang lễ bắt đầu, khách không ngừng đến viếng, Quý Thiên Kim đều lại đáp lễ, tất cả mọi người đều bày tỏ sự khiếp sợ, bởi vì trên mặt Quý Thiên Kim không có bất kỳ nước mắt nào, thậm chí còn trang điểm rất tinh xảo.

Môi đỏ diễm lệ, xinh đẹp như hoa, một chút cũng không giống quý bà hơn bốn mươi tuổi.

Mọi người âm thầm oán hận, chồng đã chết, bà ta lại ăn mặc đẹp đẽ như vậy, điều này có nghĩa là gì?

Người ngoài không hiểu, nhưng người của nhà họ Quý đều rõ ràng, bà ta muốn dùng hình dáng đẹp nhất, tiễn Tần Nhâm Thành một đoạn cuối cùng.

Tang lễ kéo dài bốn ngày, nhà họ Quý mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Sau cùng, an nghĩ trong đất.

Quý Thiên Kim đứng trước bia mộ thật lâu, nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng, không có nước mắt không có lời nói, chỉ có ánh mắt xa xôi vô cùng.

Một cái nhìn cách biệt ngàn năm, cách núi cách biển, cách biên giới giữa người sống và người chết.

Từ đó trở đi, người trong lòng là người đã chết.

Quý Thiên Kim từ nghĩa trang trở về, về nhà dọn dẹp phòng, có thể thong dong bình tĩnh dọn dẹp tất cả những thứ mà Tần Nhâm Thành đã sử dụng lúc trước, sau đó đóng gói vứt hết vào kho hàng.

Không có đem đi đốt hết, đó là sự nhượng bộ cuối cùng của bà ta.

Bà ta cho rằng mình có thể nhẫn tâm, nhưng sự thật chứng minh, mình còn chưa đủ trình độ không thương không đau.

Lúc dọn dẹp máy tính của Tần Nhâm Thành, bà ta nhịn không được mà mở ra, khởi động thì cần mật khẩu, bà ta nhập sinh nhật của Tần Nhâm Thành, không được.

Sinh nhật của chính mình, cũng không được.

Cuối cùng, cô nhập ngày cưới của họ, vậy mà lại ngay lập tức mở được.

Sau khi bật nguồn, có một lời nhắc nhở.

“Tôi biết ngay mà, bà có thể mở ra, tôi đang chờ bà đó.”

Quý Thiên Kim nhìn thấy những lời này, trong nháy mắt mắt liền đỏ mắt.

Tần Nhâm Thành đoán được mình sẽ bật máy tính, cũng đoán được mình nhất định có thể mở ra.

Tuy rằng đây là một dòng chữ, nhưng bà ta lại có thể nghe rõ giọng nói của Tần Nhâm Thành nói chuyện bên tai.

Không khí tràn ngập hơi thở của ông ta, như thể bà ta chưa bao giờ rời xa ông ta.

Bà ta còn nhớ rõ Hứa Trúc Linh đã nói qua, Phó Minh Tước đã bắt cóc bà ta, là vì để cho Ngọc Diệp trọng sinh.

Bà ta ngay từ đầu cảm thấy Phó Minh Tước bị điên rồi, vậy mà lại có ý nghĩ điên cuồng biến thái như vậy.

Nhưng giờ phút này, bà ta cũng sắp phát điên vì muốn đi tìm con đường trọng sinh.

Muốn ông ta từ chết mà sống lại, cùng mình vượt qua phần đời còn lại.

Máy tính để bàn của Tần Nhâm Thành rất sạch sẽ, chỉ có một máy nghe nhạc.

Cô trực tiếp mở ra, phát hiện một video bên trong.

Mở ra, là bóng dáng của Tần Nhâm Thành, bối cảnh ghi âm là ở trong căn phòng này.

“Thiên Kim, nếu bà thấy video này, vậy chứng minh... Tôi có thể gặp đã gặp bất trắc rồi, hẳn là không còn ở trên đời này nữa.”

Lúc Tần Nhâm Thành nói những lời này, khóe miệng nổi lên một tia chua xót.

Mặc dù ông ta đã sẵn sàng để chống lại bóng tối, ông ta cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho cái chết.

Đây là thứ duy nhất mà ông ta có thể để lại cho Quý Thiên Kim.

“Hung thủ là người hắc đạo, không biết lai lịch ra sao, thủ đoạn hung tàn quyết đoán, bà không nên tiếp cận với anh ta. Khi tôi và Đồ Lan ở chợ đen, là anh em cùng sư môn, cùng nhau học dịch dung thuật. Khi tôi biết anh ta đã gặp rắc khó lường, tôi đã biết rằng cái chết của tôi cũng đã sắp tới rồi. Nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ, tôi muốn chiến đấu, nhưng tôi đã nghĩ ra được kết quả, chắc là thua rồi.”

“Không sao, lúc trước bà đã nói, tôi gia nhập vào chợ đen, chính là người phạm tội, nằm trong khu vực tối tăm nhất của pháp luật làm chuyện xấu, sớm muộn gì cũng có một ngày bị báo ứng. Chỉ tiếc, tôi không thể chết trong tay bà được, mà là chết trong tay người khác. Mỗi ngày tôi sống đều là do động lực của bà. Chỉ là... Nếu tôi biết tôi sẽ trở thành như vậy, lúc đầu tôi chắc sẽ không nên trêu chọc bà!”

“Thiên Kim, điều tôi không yên tâm nhất đó chính là bà đó! Đừng trả thù cho tôi, cũng không nên tức giận với bất cứ ai. Tôi vốn là người không sạch sẽ, đã bước vào con đường này, còn tham lam muốn lập địa thành Phật, có kết cục như vậy một chút cũng không ngoài ý muốn. Đây là báo ứng của tôi, tôi nguyện ý gánh vác, mà tôi nợ bà... Kiếp sau tôi sẽ trả lại cho bà. Cả đời, còn cả đời bà được không?”

“Thiên Kim, Mong rằng, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều là vợ chồng. Mong rằng, cả đời sau này tôi hi vọng sẽ sớm được gặp lại bà. Mong rằng, bà hãy quên tôi đi, sẽ có những người tốt ở phía sau. Mong...”

Cuối cùng, Tần Nhâm Thành không nói nổi nữa, cúi đầu đối mặt với ống kính.

Quý Thiên Kim nhìn máy tính, bụm chặt miệng, nước mắt nóng bỏng từ hai má rơi xuống, làm ướt khe hở ngón tay.

Bà ta sợ mình nhịn không được, liền phát ra tiếng khóc cuồng loạn.

Hai người trong và ngoài máy tính đều trầm mặc, một người còn sống, một người đã sớm chết.

Tần Nhâm Thành trầm mặc thật lâu, cuối cùng chậm rãi ngước mắt lên, hốc mắt đỏ lên, còn kèm theo nước mắt.

“Thiên Kim, tôi yêu bà.”

Rè rè…

Màn hình toàn là màu trắng, đoạn video cũng đã kết thúc.

Quý Thiên Kim liều mạng lắc đầu, cố gắng nghẹn ngào ngăn cản chuyện xảy ra.

“Không được, không được có kiếp sau, đời này ông đã tra tấn tôi đủ rồi. Kiếp sau ông phải làm trâu làm ngựa, vì cành cây ngọn cỏ, tôi cũng không cần ông thành công gì cả, càng không muốn gặp ông. ”

“Ông... Đồ khốn nạn nhà ông, đồ khốn nạn nhà ông... Ông nói xem tôi nên sống phần đời còn lại của cuộc đời mình, phải sống như thế nào đây, hả? Ông nói cho tôi biết, làm sao ông tôi có thể làm tôi quên ông đây? Hai mươi năm không quên, cho tôi thêm hai mươi năm nữa là có thể quên được không? Tôi có thể có bao nhiêu hai mươi năm, tôi là một người phụ nữ, ngày tháng dài đằng đẵng... Tôi còn có thể lãng phí bao nhiêu thời gian nữa đây?”

“Tần Nhâm Thành, người nên giết ông phải là tôi, là tôi đây này!”

Bà ta đấm mạnh vào bàn, cố gắng che giấu nỗi đau tinh thần với nỗi đau của thể xác.

Ngón tay đấm máu tươi đầm đìa, cũng không bằng được vết thương xé rách đáy lòng.

Mong, tôi sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa.

Nếu tôi gặp ông, mong rằng, tôi phải làm cho ông đau khổ.

Nếu thấy ông đau khổ, mong, tôi đi trước ông, để cho ông hối tiếc suốt đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play