Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1325 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1039. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

"Trúc Linh, chuyện này em đừng kích động, anh đi tìm bố nói chuyện."

"Không có tác dụng đâu... Châu Vũ nhất định đã xảy ra chuyện rồi, ông cụ không thể động vào em, nhưng ông ấy sẽ không tha cho Châu Vũ!"

Giọng cô run rẩy, sớm đã rời rạc.

Châu Vũ chỉ là vì mình, mới động đến những chuyện này, nhưng cô lại không bảo vệ được em ấy.

Cố Thành Trung nhíu mày thật sâu, ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc.

Anh bảo Hứa Trúc Linh đừng làm gì khác, anh tự mình đi tìm ông cụ.

Ông cụ trông coi cả đêm, Cố Thành Trung bỏ hết chuyện trong tay xuống, vội vàng đến bệnh viện.

"Con đến rồi à."

Ông cụ không hề cảm thấy bất ngờ đối với sự xuất hiện của anh: "Muốn tìm bố để đòi người à?"

"... "

Cố Thành Trung mím môi, không nói gì.

"Chuyện này không phải do Hứa Trúc Linh làm, mà là nhân viên của cô ấy. Cô gái đó rất dũng cảm, mang theo video camera đến tìm bố, bảo bố đừng trách Hứa Trúc Linh, tất cả đều là lỗi của cô ấy. Người trẻ tuổi đã thật thà như vậy, bố tự nhiên phải giúp cô ta một lần."

"Cô ấy là vô tình sơ xuất mà thôi, bố cũng nên xem những gì mẹ làm ở nhà hàng chứ."

"Đúng vậy, bố đều xem rồi..."

Cố Chí Thanh chậm rãi nói, ánh mắt dịu dàng nhìn vợ mình đang ở trạng thái hôn mê nằm trên giường bệnh.

Một người từng dịu dàng như vậy, nhưng sao bây giờ lại trở nên hống hách kiêu căng nhường ấy?

Ông luôn cho rằng là do ám ảnh mà Phó Minh Nam để lại quá lớn rồi, cho nên tích cách bà ấy mới thay đổi lớn, nhưng bây giờ xem lại, giống như là thay đổi hẳn thành một con người khác vậy.

Rõ ràng là cơ thể giống nhau như đúc, nhưng không thể nào tìm lại cảm giác năm ấy.

Nhưng ông vẫn yêu bà, đến chết cũng không thay lòng.

"Không phải là con bỏ Hứa Trúc Linh rồi à? Sao bây giờ lại đến nói giúp nó?"

"Con..."

"Thành Trung, con là đứa con xuất nhất của bố, cũng là con trai nhỏ nhất của bố. Tâm tư con sâu xa, làm chuyện gì cũng cẩn thận. Bố rất yên tâm về con, cũng chưa từng nghi ngờ. Hi vọng... lần này con đừng làm bố thất vọng, người, bố sẽ không trả lại. Cô ta làm mẹ con bị thương, bố không khiến cô ta vạn kiếp bất phục, là đã rất giữ thể diện rồi."

"Vậy bây giờ cô ấy... còn sống không?"

"Còn sống."

Cố Thành Trung nghe vậy thở ra một hơi, nếu vậy có thể nói lại với Hứa Trúc Linh rồi.

"Bố... có phải đã biết điều gì rồi phải không?"

Anh nhìn thật sâu vào Cố Chí Thanh chậm rãi nói.

"Bố nhiều tuổi rồi, không còn tác dụng gì nữa, người trẻ tuổi các con tự lo đi."

Ông cụ phất tay, không nói gì nữa.

Anh mím môi, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Sau khi Cố Thành Trung rời đi, Tạ Quế Anh đi đến, để ông cụ đi nghĩ, suy cho cùng ông đã trông coi cả đêm rồi.

Tuổi tác lớn rồi, căn bản không chịu nổi.

Tạ Quế Anh dìu ông đến phòng nghỉ ngơi, sau đó tự mình chăm sóc bà cụ.

"Bệnh nhân Úy Như ở phòng vip, đến giờ tiêm rồi."

Đúng lúc này, có một bác sĩ mặc áo blouse trắng đến gần, đeo khẩu trang màu xanh, cúi thấp đầu, giọng trầm hơi khàn.

"Thuốc gì đấy?"

Tạ Quế Anh tiện lời hỏi một cây, vì hôm nay y tá trưởng cũng không nói phải làm kiểm tra gì uống thuốc gì.

Bà cụ vẫn đang tiếp tục truyền nước, trước khi dùng thuốc khác đều phải thông báo trước.

"Tiêm truyền dinh dưỡng, bổ sung thể lực cho bệnh nhân."

Người đó lạnh nhạt nói, nói xong đi đến trước giường bệnh, vén tay áo của bà cụ lên.

"Sao tôi chưa từng thấy anh?”

Tạ Quế Anh chú ý đến anh ta, nhíu mày thật sâu.

Những nhân viên y tế chăm sóc bà chủ đều cố định, người này trông rất lạ mắt.

Cô cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức nắm lấy cổ tay anh ta: "Anh là ai, bảng treo tên bác sĩ của anh đâu?"

"Tạ Quế Anh, tôi đến là để giúp cô, cô quên rồi sao?"

Người đó chậm rãi nâng mắt, trong mắt đều là ý cười hung ác, mang theo sự khát máu.

Do đeo khẩu trang, cô chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt.

Đôi mắt này... cô thế mà lại tìm thấy một tia quen thuộc, nhưng càng nhiều hơn là sự sợ hãi.

Ánh mắt của người này quá đáng sợ!

Tạ Quế Anh lập tức nghĩ đến Phó Minh Nam, chẳng lẽ đây là người mà Phó Minh Nam phái đến tiếp ứng mình?

"Anh...anh là ai?"

"Tôi gọi là Hắc Ảnh, bố nuôi phái tôi tới đây giúp cô. Chỉ cần cô buông tay, tôi liền có thể đưa bà già này về thế giới bên kia!"

"Bố nuôi? Bố nuôi của anh là Phó Minh Nam?"

Giọng nói của Tạ Quế Anh run lên

Hắc Ảnh không nói gì, nhưng mắt híp lại mang theo ý cười, nụ cười này...khiến người khác cảm thấy sau gáy lạnh toát.

Anh ta đây chính là đang thầm thừa nhận!

Tạ Quế Anh nắm chặt tay, không để anh ta xuống tay.

"Tôi không cần biết anh là ai, do ai phái đến, tôi khuyên anh đừng quá đáng! Cả tầng này đều trong phạm vi giám sát của nhà họ Cố, chỉ cần tôi hét lên, anh không trốn thoát được đâu!"

"Vậy cô thì sao? Mỗi ngày cô bỏ thuốc gây ảo giác ở trong hương, khiến người nhà họ Cố tinh thần không rõ ràng, đều trở thành kẻ đần! Chỉ cần cô dám hét, tôi liền dám phá vỡ kế hoạch của cô."

"Anh..."

Tạ Quế Anh không ngờ Phó Minh Nam lại hiểu rõ mình như vậy, rõ ràng mọi thứ cô đều tiến hành một cách bí mật!

"Cô cho rằng bố nuôi tại sao phải giữ cô lại, mà không thay người khác, còn không phải là do nhìn trúng bản lĩnh của cô sao? Không, chủ yếu là nhìn trúng bản lĩnh của mẹ có. Chất gây ảo giác! Lợi dụng chiết xuất hương liệu, khiến người ta trở nên điên loại trong vô hình, lợi hại thật đấy. Nhưng mà cô quá vội vàng rồi, nếu như làm một cách chậm rãi, nhất định sẽ không để lộ nhiều sơ hở như vậy."

"Sơ hở? Tôi... Tôi để lộ sơ hở rồi?"

Tim Tạ Quế Anh đập thình thịch, tròng mắt thu lại hết cỡ, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

Anh ta chỉ cười, cười đến mức khiến cô nổi da gà, khắp người không tự nhiên.

"Anh nói đi chứ!"

Cô vội vã quát.

"Cô thật sự cho rằng người tối hôm đó ngủ cô là Cố Thành Trung sao? Chậc chậc, đúng là người si nằm mộng."

"Anh...lời này của anh có ý gì? Anh rốt cuộc đã biết những gì?"

Lời này đối với Tạ Quế Anh mà nói không khác gì sét đánh, khiến não cô ta cả nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại.

Cả người cô cứng lại, mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Cô cảm thấy Cố Thành Trung đáng sợ, người trước mắt đáng sợ, Phó Minh Nam càng đáng sợ hơn...

Cô tự nhận mình làm không để lộ sơ hở nào, nhưng ở trong mắt Hắc Ảnh lại vụng về như vậy.

Cô không biết mình đã để lộ sơ hở chỗ nào.

"Tôi biết tất cả mọi thứ liên quan đến Cố Thành Trung, không chỉ mắt nhìn thấy, lòng của tôi còn cảm nhận được. Cô và Cố Thành Trung, không hề phát sinh chuyện gì, từ đầu đến cuối anh ta đều đang lừa cô, anh ta đang lợi dụng cô, muốn bố nuôi ra mặt."

"Không... đây không phải sự thật, anh đang lừa tôi!"

Cô cầm lấy bình hoa ở đầu giường, đập mạnh về phía anh ta, nhưng lại bị Hắc Ảnh vững vàng nắm lấy.

"Xuỵt, nhỏ giọng chút, đừng kinh động đến người đang nghỉ ngơi ở bên trong, nếu không cô cũng không sống được đâu."

"Anh, anh không phải là người của Phó Minh Nam, Phó Minh Nam yêu bà chủ sâu đậm như vậy, sao có thể giết bà ấy!"

"Một người phụ nữ không yêu mình, tại sao còn phải giữ lại? Những năm này bố nuôi cách gì cũng đã dùng rồi, nhưng bà ta chưa từng nhìn ông dù chỉ một cái. Bố nuôi mệt rồi, không muốn chơi trò chơi tình yêu này nữa. Ông thấy có quyền lực trong tay, tốt hơn bất cứ thứ gì! Chỉ có kẻ ngốc, mới nói chuyện tình yêu, ví dụ như cô, haha!"

Anh ta cười man rợ, giọng âm u khủng bố, giống như đến từ địa ngục sâu thẳm, khiến cả người cô đều run rẩy.

Hắc Ảnh này, rốt cuộc là người thế nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play