Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1324 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1038. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Hứa Trúc Linh về đến nhà, luôn lo sợ không yên với việc của bệnh viện, chỉ sợ bà cụ sẽ trở thành người thực vật.
Vốn dĩ chuyện này không có người nào biết, nhưng giới truyền thông không biết nghe ngóng được ở đâu, giống như ong vỡ tổ chặn trước cửa nhà hàng và bệnh viện.
Bây giờ chỉ vừa mở tivi, trang web, liền có thể thấy những tin tức bình luận nói mối quan hệ của mình và bà cụ bất hòa, chỉ vì lỡ tay, khiến bà cụ phải nằm viện.
Mẹ chồng con dâu không hợp, đây là những tin tức khiến người ta nói hăng say từ trước đến nay.
Hứa Trúc Linh ngồi trước ti vi, xem phát sóng trực tiếp trên mạng.
Cố Chí Thanh từ bệnh viện đi ra, bị phóng viên vây đến chật kín, lên xe có chút khó khăn.
Những phóng viên đó đều truy hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lời đồn có phải là sự thật không.
"Ngài Cố, cặp vợ chồng lúc trước giống như trẻ sơ sinh không tách rời, bây giờ lại không xuất hiện cùng nhau, người nào có công việc và cuộc sống của người đấy, xin hỏi có phải là tình cảm đã xảy ra vấn đề không?"
"Ông có thể giải thích một chút không, năm đó bà chủ đã qua đời, tại sao bây giờ vẫn còn sống?"
"Quan hệ mẹ chồng nàng dâu không hòa hợp là thật sao? Hứa Trúc Linh sau khi trở thành bà chủ nhà giàu, trở nên hống hách kiêu căng, ở trên đường tát con gái nuôi mà ông nhận nuôi, xin hỏi ông có thái độ như thế nào? Xin hỏi là do Hứa Trúc Linh chủ động khơi mào, hay là lỗi sau của vợ ông?"
Những phóng viên đó hỏi liên tiếp, câu nào cũng khó nghe.
Sắc mặt Cố Chí Thanh xanh mét, cách màn hình mà cô còn cảm nhận được sự tức giận của ông cụ, trong tay nắm cây trượng, dùng sức nắm chặt như vậy, gân xanh đều nổi hết lên.
Lúc phóng viên đang mồm năm miệng mười nói liên tục, ông cụ rốt cuộc có động tĩnh.
Cây trượng nặng nề gõ lên mặt đất, phát ra tiếng vang trầm thấp.
Đám phóng viên lập tức yên tĩnh lại, không dám thở một hơi.
Tức khắc yên lặng như tờ.
Mọi người nhìn nhau, tôi nhìn anh anh nhìn tôi. Bọn họ chỉ thấy Cố Chí Thanh đã già rồi, không còn tham gia vào chuyện của tập đoàn Bình Minh, cho nên đã quên rằng, ông cũng từng là một con sư tử hùng dũng, khiến cho tất cả quyền quý ở Đà Nẵng phải nghiêng mình kính trọng, mang lòng kính nể.
Ông cụ lạnh lùng nhìn đám người, từng lời từng chữ nói: "Các người hình như rất có hứng thú đối với chuyện riêng của nhà họ Cố, nếu đã cảm thấy hứng thú như vậy, thì trực tiếp đến nhà họ Cố đi, tôi sẽ mời mọi người uống trà, nói chuyện."
"Cái này... Cái này nếu như không tiện, vậy thì thôi đi, chúng tôi cũng chỉ là quan tâm bà chủ thôi."
"Không cần, chuyện riêng của nhà tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết ổn thỏa, không cần người ngoài quan tâm. Tránh ra!"
Chỉ hai chữ ngắn gọn, khiến đám phóng viên hai bên đều lùi lại, nhường ra một con đường.
Cố Chí Thanh lạnh mặt, đi thẳng, ai cũng không dám nói nửa lời.
Hứa Trúc Linh xem xong tâm trạng trầm xuống, lặng lẽ tắt ti vi.
Bây giờ đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, nếu cô đi bệnh viện, sẽ khiến trong lòng của Cố Chí Thanh sinh ra oán trách.
Nếu như không đi, lại sẽ bị giới truyền thông chỉ trích.
Mẹ chồng cô thì đang trong cơn nguy kịch, cô không đến thăm, điều này không ổn.
Cô có chút lo lắng, nhìn tách trà trống không, định rót một cốc nước nóng, vừa đứng dậy thì lại thấy đầu váng mắt hoa, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
"Chị Trúc Linh!"
Châu Vũ vội vàng tiến lên, đỡ lấy người của cô: "Chị vẫn ổn chứ?"
"Khụ khụ..." Cô không kiềm được ho hai tiếng: "Tối qua không ngủ được, tinh thần không tốt, chị đi nghỉ ngơi một lát."
"Sắc mặt chị xấu lắm, đến bệnh viện khám đi, em đi cùng chị."
Châu Vũ cố chấp như vậy, còn cô thì cơ thể yếu ớt căn bản không có sức để từ chối.
Xảy ra chuyện như này, sao cô có thể ngủ yên giấc được.
Tối hôm qua cả đêm khó ngủ, sáng nay cũng không ăn gì mấy, bây giờ sao có thể không khó chịu cho được.
Đến bệnh viện, bị cảm nhẹ, còn có hạ huyết áp, thiếu dinh dưỡng.
"Thiếu dinh dưỡng?" Châu Vũ có chút ngạc nhiên, đây không phải là chỉ ngày một ngày hai mà trở nên như vậy, ít nhất cũng phải một tháng rồi.
Hứa Trúc Linh cũng không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy, cân nặng của cô giảm xuống, cô cũng không quá để tâm.
Từ sau khi cô bị Phó Minh Nam bắt đi, khẩu vị không tốt, suy nghĩ quá nhiều.
Không ngờ chỉ ngày một ngày hai, đã trở thành thiếu dinh dưỡng.
"Cô Linh, cô có thể đến phụ khoa xem xem."
"Phụ khoa? Tôi bị sao thế?"
"Cơ thể cô thiếu máu nghiêm trọng, cô đã từng sinh con, tử cung ít nhiều cũng bị tổn thương, nếu còn muốn sinh con thứ hai, thật sự không thể như thế này được nữa."
Bác sĩ nhận ra cô, rất có thiện ý nhắc nhở.
Hứa Trúc Linh nghe xong tâm trạng trầm trọng, lập tức đi lấy số khám ở phụ khoa.
Tình trạng cơ thể rất tệ, nếu muốn có thai thứ hai sẽ rất khó.
Nếu như không điều dưỡng tốt, khí huyết hư tổn thì muộn rồi.
Bác sĩ cũng an ủi, cô vẫn còn trẻ, muốn điều dưỡng trong vòng nửa năm sẽ có chuyển biến tốt. Nhưng nếu vẫn giữ tình trạng như bây giờ, ăn không ngon ngủ không yên, người cứ tiếp tục gầy đi, thật sự rất nguy hiểm.
Hứa Trúc Linh rời khỏi bệnh viện, cả người đều rất yếu.
Cô quay về cửa hàng, ở phòng nghỉ phía sau uống thuốc rồi nằm xuống.
Bởi vì bị bệnh, sau khi uống thuốc rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này rất say, tận đến chập tối thấy đói bụng mới tỉnh dậy.
Cô đã rất lâu rồi không cảm thấy đói bụng như vậy.
Cô đi đến nhà bếp, muốn nấu chút đồ ăn, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thơm.
Trong nồi đang bật chế độ hẹn giờ nấu cháo.
Bên cạnh còn có tờ ghi chú của Châu Vũ.
"Chị Trúc Linh, chị bị ốm dạ dày không tốt, em nấu cho chị chút đồ ăn thanh đạm. Em còn hầm canh, để ở trong hộp giữ nhiệt chị nhớ uống nhé. Em biết dạo này chị không thoải mái, cuộc sống tình cảm một đống hỗn loạn, nhưng lúc chị khai trương nhà hàng, em thấy chị rất kiên cường, cho dù có nhiều chuyện không như ý đi nữa, chị vẫn kiên trì làm những gì mình muốn làm."
"Chị Trúc Linh, chị tuyệt đối không được gục ngã, em vẫn còn muốn theo chân chị đấy!"
Hứa Trúc Linh nhìn tờ ghi chú, lại nhìn cháo ở trong nồi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Được người khác quan tâm ủng hộ một cách vô điều kiện, là một loại hạnh phúc thế nào?
Cô ăn cháo, nước mắt bất giác rơi xuống, bởi vì cảm động.
Trước đây, cô cảm thấy mình chỉ có tình yêu.
Lúc cuộc sống tình cảm của cô xảy ra nguy cơ, cô mới phát hiện, thứ cô có rất nhiều rất nhiều.
Cô vẫn luôn cho rằng, thứ quý giá nhất là tình yêu của Cố Thành Trung, bây giờ cô. mới biết, ngoại trừ tình yêu của Cố Thành Trung, cô còn có những thứ khá
Nhà họ Quý, nhà họ Ngôn, sự quan tâm của người thân.
Sự quan tâm của bạn bè!
Cái gì cô cũng không thiếu, sao còn phải than vãn nữa.
Sự quan tâm của bọn họ, mới là động lực lớn nhất của mình, cũng khiến cô lấy lại dũng khí lần nữa, dũng cảm tiến về phía trước.
Khẩu vị của cô không tốt lắm, nhưng nghĩ đến lời của bác sĩ vẫn cố ăn nhiều hơn một chút.
Buổi tối cô không quay về nhà họ Quý, mà ở trong tiệm nghỉ ngơi, mà ngày thứ hai... Châu Vũ đến muộn, không đi làm!
Hứa Trúc Linh rất thắc mắc, mọi ngày cô ấy đều sẽ đến sớm hơn một tiếng, sao hôm nay lại đến muộn?
Cô gọi điện, không ai bắt máy.
Cô thấy có gì đó không ổn, lập tức liên hệ với bạn cùng phòng của Châu Vũ, bạn cùng phòng nói hôm qua cô ấy không về, tiết học sáng nay cũng không đến.
Cô cảm thấy có gì không đúng, lập tức phái người đi điều tra.
Cuối cùng đã có kết quả...
Châu Vũ hôm qua đã đến nhà họ Cố, trực tiếp tìm ông cụ.
Trong lòng cô lập tức hoảng sợ.
Cô gọi điện cho Cố Thành Trung, nhưng anh lại không biết chuyện này, ông cụ không nói với ai.
Hôm qua ông cụ quay về thu dọn đồ đạc, không để ai đi cùng, những người khác đều ở lại bệnh viện.
Cho nên, ông cụ làm gì Châu Vũ, ai cũng không rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT