Chương 24
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình

Tiêu Dực xoay người lại áp sát y.

Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, nghiêm túc sàng lọc kho tư thế trong đầu một phen, sau đó chủ động nhấc chân quấn lên eo hắn.

"Ngươi, ngươi cũng đừng xấu hổ!", Thẩm Lưu Quang giả bộ bình tĩnh, đem chân quấn hông hắn chặt hơn: "Dù gì tối qua cũng đã làm một lần rồi..."

Tiêu Dực áp vào gần hơn: "Một lần?"

Thẩm Lưu Quang nghe vậy, không tưởng tượng nổi mà mở to hai mắt, một hồi lâu mới nói: "Nửa lần?"
Red: cái đậu má tau cười tau ị

Khó trách mình không có cảm giác gì...

Mặt Dung Vương điện hạ đen lại, không biết vì cái gì mà mình lưu lại ấn tượng như vậy cho người ta.

Thẩm Lưu Quang không nói hai lời, chủ động ra trận: "Sau này, chuyện dùng thể lực này giao cho ta đi."

Tiêu Dực nhìn y, không nói gì.

Thẩm Lưu Quang cho rằng người kia đang xấu hổ liền âm thầm sùng bái chính mình, có chút vênh váo đắc ý muốn chết, buột miệng nói ra: "Để cho ngươi nhìn bản lĩnh của ca ca một chút!"

Tiêu Dực nhíu mi: "Lặp lại lần nữa."

Thẩm Lưu Quang: "Để cho ngươi nếm thử lợi hại của ca ca-----!"

Quần bị lột xuống cái vèo, "xẹt" một tiếng thật vang, sau đó cái đùi chợt lành lạnh. Thẩm Lưu Quang không nghĩ hắn có thể làm vậy, mặt nhanh chóng đỏ lên, những lời muốn nói ra đều nghẹn ở cổ họng.

Tay Tiêu Dực không rời đi: "Nói tiếp."

Không bị đau nhưng mà mắc cỡ muốn rớt nước mắt. Thẩm Lưu Quang nghẹn nửa ngày cũng không nói câu nào. Mặt y đỏ lên, đang giãy dụa định phản kích thì bị người kia dùng một tay đè lại, không động đậy được.

Sức chiến đấu của hai người căn bản là không cùng đẳng cấp. Tiêu Dực áp đến, mập mờ nói: "Hình như béo lên không ít?"

Thẩm Lưu Quang nghe vậy, lập tức không màng đến xấu hổ, cả kinh nói: "Cái gì? Béo?"

"..." Tiêu Dực tỉnh táo đáp: "Không phải, chẳng qua là cảm giác rắn chắc hơn trước."

Thẩm Lưu Quang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. May quá, xem ra không uổng công ăn đùi gà.

Thật ra tiểu gia hỏa đúng là béo lên không ít, cảm xúc trên tay thật tốt, hầu kết Tiêu Dực khẽ động.

Thấy người kia nhìn mình không có ý tốt chút nào, Thẩm Lưu Quang theo bản năng dời mông đi, ngước cổ, lẫm liệt nói: "Quân có thể chết quyết không chịu nhục!!!"

"Ca! Ca ca!! Ta sai rồi!! A a a----!"

Âm thanh cực lớn, tựa hồ cả vương phủ đều nghe được. Cuối cùng vẫn phải kêu "tướng công" rất nhiều lần mới được người kia thả ra.

Nào có thể khi dễ người như vậy? Vừa trải qua một trận hồ nháo, quần áo Thẩm Lưu Quang xộc xệch, hai mắt rưng rưng, ngồi xếp bằng trên giường, cái miệng phồng lên tỏ vẻ tức giận.

"Ngươi còn oan ức?", Tiêu Dực đem người ôm vào ngực, hôn lên khóe miệng y.

Thẩm Lưu Quang càng ủy khuất hơn, cái miệng có thể treo được cái bình dầu luôn rồi.

Chính mình chuẩn bị thời gian dài như vậy, thậm chí khổ cực ăn đùi gà mấy ngày liền, vốn tưởng rằng vạn vô nhất nhất, nào ngờ không hiểu sao lại bị thượng, mình thì cái gì cũng không nhớ. Buổi sáng hôm sau lại còn bị người ta đè xuống đánh mông.

Thẩm Lưu Quang càng nghĩ càng tức, che ngực ho khan hai tiếng, định ho ra mấy lít máu dọa người một chút.

Tiêu Dực nín cười.

Thẩm Lưu Quang trợn mắt nhìn hắn: "Cười cái gì mà cười!"

Thanh âm vang vọng, không có tí dấu hiệu bị người ta làm tí nào, nhưng hết lần này đến lần khác người này một chút nhận thức cũng không có, hắn nói gì y liền tin. Tiêu Dực trong lòng buồn cười nhưng không có ý định nói cho y biết, liền xuống giường đi rót nước.

Thừa dịp hắn không chú ý, Thẩm Lưu Quang uốn tới ẹo lui cơ thể, rất tốt, eo không đau lưng không nhức, mông có rát tí xíu, tổng thể thì không có cảm giác gì, chỉ có chân hơi tê tê.

Nhưng trong sách có nói, phía dưới kia sẽ eo mỏi lưng đau, hành động khó khăn, ăn uống phải kiêng cử, chẳng lẽ mình có thiên phú khác người, hay là...Tiêu Dực không được?

Nghĩ đến đây, Thẩm Lưu Quang không nhịn được liếc mắt kỳ quái nhìn Dung Vương điện hạ.

Tiêu Dực vừa xoay người liền đối diện với ánh mắt quỷ dị tìm tòi nghiên cứu của người kia, ho một tiếng: "Sao vậy?"

"Ừm.", Thẩm Lưu Quang gật gật đầu, khẩn cầu: "Ngươi có thể chia sẻ cho ta một chút chi tiết của tối hôm qua không?"

Tiêu Dực: "..."

Thẩm Lưu Quang suy nghĩ một chút, hỏi: "Ví dụ như, cao dược dùng tốt không? Chúng ta dùng mấy tư thế? Thời gian bao lâu?"

Là người trong cuộc, nhất định phải biết rõ!

Hồi lâu sau, Dung Vương điện hạ đen mặt, tùy ý đem quần áo sạch ném qua, vừa vặn vặn đáp xuống lên đầu y: "An tĩnh một chút."

Thẩm Lưu Quang buồn bực chôn đầu trong đống quần áo nghĩ nhất định là tên ma ốm này không biết dùng cao dược, mỗi một cái tư thế giằng co nửa nén hương, năm bốn ba hai một, qua loa liền kết thúc. Bây giờ bị mình chọc trúng tâm sự nên thẹn quá thành giận đây mà.

Thẩm Lưu Quang dùng sức đem cái đầu nhỏ thò ra khỏi đống quần áo, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, đều là lần đầu tiên cả, sau này nhất định sẽ từ từ nghiên cứu."

Tiêu Dực: "..."

Thẩm Lưu Quang an ủi: "Nếu là ta cũng chưa chắc có thể biểu hiện tốt."

Tiêu Dực bình tĩnh đem ly trà đặt lên bàn.

"Lại nói, năm bốn...", Thẩm Lưu Quang ho khan một cái, đổi phương thức biểu đạt: "Nửa nén hương cũng không dễ dàng."

Ừ thì trong nhận thức của tiểu nhân sâm thì nửa ném hương tương đương với năm bốn ba hai một.
Red: hai người có đánh rơi nhịp nào hông?

Dung Vương điện hạ đen mặt: "Nửa nén hương?"

Nhìn sắc mặt người ta không đúng lắm, Thẩm Lưu Quang lại vội vàng an ủi: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, nửa nén hương là vừa vặn, kéo dài quá thành ra nhàm chán." =]]]]]]]]

Dung Vương điện hạ nhíu mi, cơ hồ là gằn từng câu từng chữ: "Bổn vương nửa nén hương?"

"Dĩ nhiên không phải.", Thẩm Lưu Quang nhanh chóng đổi giọng, đưa ra năm ngón tay: "Vương gia uy vũ như vầy nè, ít nhất hai nén hương!"

Sau đó lén lút trong lòng nói, chúng ta sống lâu như vậy cũng không quan tâm vấn đề thời gian ngắn hay dài.

Thẩm Lưu Quang ngửa đầu lên hôn hôn cằm hắn, quan tâm hỏi: "Ngươi có mệt hay không?"

Tiêu Dực: "Không mệt."

"Không nên cậy mạnh.", Thẩm Lưu Quang ngoắc ngoắc ngón tay: "Mệt thì đến đây nằm cho tốt, ta chăm sóc ngươi."

Tiêu Dực không nói chuyện, trực tiếp đi qua đem người ôm xuống giường.

Thẩm Lưu Quang tùy ý để hắn mặc y phục cho mình: "Thân thể có nơi nào không khỏe không?"

Tiêu Dực: "Không có, cảm ơn."

Tiểu nhân sâm vẫn không yên lòng, khuyên nhủ: "Ngươi không nên cậy mạnh, mệt thì nghỉ ngơi, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi."

Tiêu Dực xấu xa cười: "Ngươi biết thật nhiều."

"Đó là đương nhiên.", Thẩm Lưu Quang dương dương đắc ý nói: "Thực không dám giấu diếm, ta đã làm qua công khóa, có thể kiên trì được ba nén hương."

Tiêu Dực nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng tỏ vẻ mình đã biết.

"Thật ra cũng không có gì đâu." Thẩm Lưu Quang đắc ý hơn, khoe khoang nói: "Ta còn biết hơn mười mấy loại tư thế."

"Ừm." Tiêu Dực cúi đầu, kiên nhẫn mặc quần áo cho người kia: "Đưa tay ra."

Thẩm Lưu Quang giang hai tay, để hắn tùy ý mặc áo cho mình.

"A Dực." Thẩm Lưu Quang ôn nhu nhìn Dung Vương điện hạ, có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nói: "Ngươi đối xử với ta thật tốt."

Tiêu Dực cột chặt đai lưng xong, đưa tay lên nắm lấy mũi y: "Cho nên?"

Thẩm Lưu Quang đỏ mặt: "Cho nên dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ không chê ngươi."

Tiêu Dực nhíu mi: "Dù thế nào đi nữa cụ thể là gì?"

Thẩm Lưu Quang thức thời ngậm chặt miệng.

Tiêu Dực ôm lấy eo y, đem người hướng vào ngực mình: "Chúng ta nói chuyện đàng hoàng nào."

"Ừm." Thẩm Lưu Quang có chút khẩn trương, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Tiêu Dực: "Sắp tới tịch thu hết toàn bộ sách nhỏ của ngươi."

"Dựa vào cái gì?", đây là thức ăn tinh thần!

Tiêu Dực búng trán y: "Ngươi nói sao?"

"Làm gì hung dữ vậy?" Thẩm Lưu Quang che trán, thấp giọng lầm bầm.

Tiêu Dực lại nói: "Cái sợi dây thừng kia co dãn không tồi."

Thẩm Lưu Quang hướng hắn đắc ý nói: "Phải không~"

Tiêu Dực bình tĩnh nói: "Dây ta cũng thu lại, tương lai sẽ có chỗ dùng đến."

Cân nhắc một phen, Tiểu nhân sâm mới đem câu "Dựa vào cái gì" bên miệng nuốt xuống, tránh khỏi người kia, một mình ngồi trên băng ghế nhỏ, phùng má ủ rũ cúi đầu.

"Ngươi lấy bạc đâu ra mua mấy thứ này?", Tiêu Dực nhìn y.

Thẩm Lưu Quang ôm đầu gối, buồn bực nói: "Tiền tích góp cưới vợ."
Chiết phu nhân lại bồi lính*, bây giờ nghĩ một chút liền đau lòng muốn chết.
*đã mất vợ lại còn tổn hại binh lính của mình, ý chỉ tổn hại gấp đôi.

Tiêu Dực hắng giọng: "Hiện giờ tích được bao nhiêu tiền?"

Thẩm Lưu Quang nhăn mặt: "Vốn được ba mươi lượng, mua mấy thứ kia hết hai mươi lượng, giờ còn lại mười lượng."

"Ừm.", Tiêu Dực bình tĩnh nói: "Dư lại mười lượng coi như tiền phòng."

Thẩm Lưu Quang cả giận nói: "Ngươi lại!!"

Tiêu Dực: "Không sai, mười lượng tính ra vẫn ít, vẫn là nể tình chúng ta sớm chiều ở chung lưỡng tình lương duyệt mà xem xét."

Thẩm Lưu Quang cắn răng, sau một lát thỏa hiệp nói: "Nhắm mắt, ta đi lấy bạc ngươi không được nhìn lén!"

Tiêu Dực nhắm mắt lại, đê tiện mà chừa ra một kẽ hở liếc trộm.

Thẩm Lưu Quang tận lực bước chân thật nhẹ, dè dặt đi đến trước ngăn tủ, quay mặt lại thấy Tiêu Dực vẫn đàng hoàng nhắm mắt, lúc này mới yên lòng nhón chân lên lấy một túi tiền nhỏ từ ngăn thứ nhất.

Tiểu nhân sâm phiền muộn đem bạc để trên bàn, giận đùng đùng đếm đủ mười lượng, đếm vài lần, xác định không thiếu một phân mới nói: "Nè!"

Tiêu Dực nhìn trên bàn còn dư lại không bao nhiêu bạc vụn, hắng giọng: "Làm sao còn có?"

"Làm cái gì?", chuông cảnh báo trong lòng Thẩm Lưu Quang reo lên, rất sợ người này lại lừa y: "Còn thừa có tám văn tiền!"

Dung Vương điện hạ cần đang cân nhắc làm thế nào để lừa Tiểu nhân sâm cho nghèo rớt mồng tơi luôn.

"Vốn định để dành ba trăm lượng.", Thẩm Lưu Quang đáng thương đếm đếm tám văn tiền, thấp giọng oán giận: "Dựa vào tốc độ này thì khi nào chúng ta mới thành thân được đây?"

"Cái gì?", Tiêu Dực ngẩn ngơ, nhất thời không kịp phản ứng.

Thẩm Lưu Quang cho là hắn chê sính lễ ít, hung dữ cò kè mặc cả: "Ba trăm lượng là đã quá nhiều!"

Tiêu Dực: "Không phải, bổn vương nói là-----"

Thẩm Lưu Quang ngắt lời hắn: "Mặc dù ngươi có địa vị là Vương gia, nhưng cũng không thể đẩy giá lên trời, tiền ta để dành không dễ dàng chút nào, áp lực lớn lắm!"

Tiêu Dực giơ tay bóp mặt y.

Thẩm Lưu Quang đang suy tính chuyện chung thân đại sự, tránh khỏi bàn tay hắn, trong miệng lẩm bẩm: "Trước mắt còn có tám văn tiền, định đến khi đủ ba trăm lượng thì cưới. Nếu một ngày để dành ba văn tiền, như vậy còn cần-----"

Thời gian ngừng lại có chút lâu, tiểu nhân sâm nhíu mày, nghiêm túc đếm đầu ngón tay.

Dung Vương điện hạ ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh mà ném cho y một túi tiền.

Thẩm Lưu Quang nhìn hắn, không rõ nguyên nhân.

Dung Vương điện hạ nói: "Năm trăm lượng, không cần thối."

Thẩm Lưu Quang cương trực công chính cự tuyệt, nghiêm túc nói: "Tiền cưới vợ phải tự mình tích góp!"

Dung Vương điện hạ: ".."

Tiêu Dực cảm thấy mình có khả năng phải độc thân suốt quãng đời còn lại, vì vậy khuyên nhủ: "Chúng ta thành thân không cần nhiều bạc như vậy, chỉ cần mười lượng là đủ rồi."

"Im miệng." Tiểu nhân sâm chống nạnh, hung dữ hất mặt: "Ngươi xem thường ta hả?"

Tiêu Dực: "..."

Dung Vương điện hạ thầm nhớ lại một chút chỗ y giấu bạc, sau đó quyết định mỗi ngày bất động thanh sắc nhân lúc y không phát hiện sẽ bỏ vào năm lượng bạc, để sớm thành thân một chút.

Hết chương 24

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play