Chương 23.2: Tam chương hợp nhất
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình

Tiểu nhân sâm bị dọa cho ngốc, ngơ ngác nhìn hắn: "Ta khóc cho ngươi xem!"

"Cũng được.", Tiêu Dực tâm tình tốt nhéo nhéo y: "Coi như là tình thú đi."

Thẩm Lưu Quang méo miệng: "Tiêu Dực ngươi khi dễ ta!!"

Dung Vương điện hạ ngồi dậy, bắt đầu từ từ tính sổ với y: "Sợi dây là ai tìm?"

Thẩm Lưu Quang tự biết mình đuối lý, một hồi sau mới phản bác: "Nhưng giờ ta mới là người bị trói mà!"

"Được.", Dung Vương điện hạ không nhanh không chậm nói: "Vậy chúng ta nói cái khác."

Thẩm Lưu Quang ngước mặt, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ngươi cứ nói đi, ta còn có chỗ nào có lỗi với ngươi?"

Dung Vương điện hạ nâng cằm y, nhàn nhạt nói: "Quần áo của bổn vương là bị con mèo hoang nào lột?"

Thẩm Lưu Quang: "..."

Tiêu Dực nhéo quai hàm y, chế nhạo nói: "Nói chuyện, không phải còn nói đối với bổn vương ôn nhu?"

Thẩm Lưu Quang tự biết mình tạo nghiệt, nhăn mặt, không nói tiếng nào.

Trí nhớ của Dung Vương điện hạ rất tốt: "Cười một cái, cười ngọt cho bản vương xem nào."

"..." Thẩm Lưu Quang ráng rặn một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Dung Vương điện hạ cong miệng, bắt đầu sung sướng cởi quần y: "Nào, giờ chúng ta làm một chút việc lưỡng tình lương duyệt phải làm mà ngươi muốn nào."

Thẩm Lưu Quang uốn éo che quần lại, hai mắt rưng rưng: "Chờ một chút!"

"Sao vậy?" Tiêu Dực hôn má y.

Thẩm Lưu Quang đè tay hắn lại, hít hít mũi, yếu ớt nói: "Vốn định làm người ở trên, nhưng hôm nay không kịp đề phòng bị ngươi thượng, có thể nghe ta nói vài câu đơn giản không?"

"Được." Dung Vương điện hạ dừng động tác lại, hôn lên khóe miệng y: "Một khắc."

Thẩm Lưu Quang hít mũi một cái, thanh âm dạt dào tình cảm nói: "Nếu cho ta cơ hội làm lại, ta nhất định sẽ không nghĩ bậy bạ. Đem sợi dây kia vứt đi, ngoan ngoãn ăn điểm tâm, không bao giờ xem sách cấm, mỗi đêm đều ngoan ngoãn làm ấm chăn cho ngươi."

Cuối cùng yếu ớt đem cái bình sứ nhỏ cho hắn, cúi đầu giả bộ làm đà điểu, nằm ngửa bụng mặc người ta làm thịt.

Tiêu Dực nhìn bình sứ nhỏ, có chút không hiểu: "Sao lại chuẩn bị đến hai cái?"

Thẩm Lưu Quang ngượng ngùng: "Bởi vì ta cảm thấy mình thật lợi hại, một cái xài không đủ..."
Red: âu kê :)

"..." một hồi sau, Dung Vương điện hạ sâu xa nói: "Ngược lại chuẩn bị thật tốt."

Thẩm Lưu Quang buồn bực nói: "Cảm ơn."

Tiêu Dực: "Mưu đồ đã lâu?"

Thẩm Lưu Quang chính là hảo hán, dám làm dám chịu, hất mặt nói: "Không sai!"

Tiêu Dực lại gần: "Có đồng lõa hay không?"

Thẩm hảo hán ánh mắt kiên nghị, thà chết chứ không khuất phục: "Tự mình làm việc!"

"Ngươi làm sao được?" Tiêu Dực trêu chọc.

Thẩm Lưu Quang cam chịu nằm liệt trên giường, méo miệng nói: "Tùy ngươi xử trí thế nào cũng được."

Thẩm Lưu Quang bây giờ như miếng thịt hảo hạng, chờ người ta đến ăn. Cố tình người ăn lại hưởng thụ loại cảm giác dày vò y như vậy, chậm rì rì nói: "Vậy ngươi đoán bổn vương sẽ xử trí ngươi như thế nào?"

Thẩm Lưu Quang đỏ cả mũi: "Hỗn đản, ta không đoán!"

Tiêu Dực bị chọc cười, hôn lên mũi y.

Thẩm Lưu Quang đáng thương vô cùng: "Nhưng nể tình chúng ta sớm chiều ở bên nhau, ngươi có thể xử lý nhẹ một chút không?"

Nói xong còn nịnh hót hôn người ta một cái.

Chiêu này đối với Tiêu Dực ngược lại có tác dụng, nhân từ nói: "Ngươi nói xử lý thế nào?"

Thẩm Lưu Quang lấy hết can đảm, oanh liệt nói: "Quấy nhiễu giấc ngủ, cho hắn ăn cỏ, bắt đọc sách, cắt bớt điểm tâm, tra tấn tinh thần hắn!"

Nói xong hung hăng hôn lên mặt hắn một cái, định dùng hôn hôn làm mê muội thần trí Tiêu Dực.

Tiêu Dực cười khẽ, ở bên tai y nói: "Ngu xuẩn muốn chết."

Thẩm Lưu Quang phồng má, rưng rưng nói: "Thật quá đáng, coi như thượng ta xong cũng đừng dùng lời nói vũ nhục ta, nhân sâm cũng có tôn nghiêm!!"

"Yên nào." Tiêu Dực lấy ngón tay đè lên môi y.

Thẩm Lưu Quang nhắm mắt lại, nghiêng đầu giả chết.

"Căng thẳng như vậy làm gì?", Dung Vương điện hạ bất đắc dĩ hôn lên mặt y.

Thẩm Lưu Quang buồn bực nói: "Ngươi quản ta, ta cứ khẩn trương đó!"

Tiêu Dực: "Ngươi như vậy bản vương làm sao xuống tay được?"

Thẩm Lưu Quang lập tức mở mắt ra, trong suốt sáng lấp lánh nói: "Vậy đừng làm!"

Tiêu Dực không nghĩ ngợi đáp: "Không thể."

"..." Thẩm Lưu Quang trong lòng không chắc chắn, nhắm mắt nói: "Ngươi, ngươi định xử trí ta như thế nào?"

Dung Vương điện hạ không trả lời, trực tiếp nhéo mông người ta.

Trầm mặc một lúc, đôi mắt Thẩm Lưu Quang hồng hồng: "Hiểu rồi."

"Ngốc." Tiêu Dực bị y chọc cười.

Thẩm Lưu Quang cả giận nói: "Ngươi ngay cả kẻ ngốc cũng khi dễ!!"

Dung Vương điện hạ chính trực nói: "Vậy thì sao?"

"..." Thẩm Lưu Quang không mặt dày bằng hắn, cũng không đánh lại hắn, chỉ có thể đáng thương nói: "Vậy ngươi nhanh lên một chút!"

Tiêu Dực nhìn khuôn mặt y, nhẹ nhàng hôn lên, ở bên tai nói: "Mở mắt."

Thẩm Lưu Quang có chút nhột, đẩy đẩy hắn.

Tiêu Dực cắn vành tai hắn, ái muội nói: "Mở mắt nhìn bổn vương khi dễ ngươi như thế nào nào."

Người này, sao còn có thể nói những lời như vậy...

Thẩm Lưu Quang mặt càng đỏ hơn, lông mi khẽ run nhưng dù hắn nói gì cũng nhất quyết không mở mắt.

Tiêu Dực tiếp tục ấn lên môi hôn y, nhẹ nhàng cởi dây thừng, thả lỏng cổ tay tiểu nhân sâm ra, sau đó tùy tiện ném sợi dây xuống đất.

Trong phòng quá yên lặng, Thẩm Lưu Quang rốt cuộc không nhịn được mà mở mắt ra.

Tiêu Dực trêu: "Chịu mở mắt rồi?"

Thẩm Lưu Quang len lén liếc sợi dây dưới đất, cẩn thận cử động cổ tay, mở miệng nói: "Ngươi sao lại ------"

Tiêu Dực mổ lên khóe miệng y, đem vật nhỏ đang sững sờ ôm vào lòng, thấp giọng nói: "Đây là trừng phạt ngươi."

Thẩm Lưu Quang phản ứng một lúc lâu mới đưa tay lên sờ môi của mình, mặt đỏ như gấc, theo bản năng nói: "Chỉ...chỉ vậy thôi sao?"

"Nếu không thì còn thế nào?", Tiêu Dực nhẹ nhàng cạ lên mũi y.

Thẩm Lưu Quang lại đỏ mặt, còn tưởng là muốn cởi quần, trói tay lại sờ sờ ôm ôm...

"Hừm?", Tiêu Dực kề sát lại gần, ép hỏi.

Tiểu nhân sâm dục cầu bất mãn đem mặt rúc vào trong lòng hắn, hung hăng lắc đầu.

Bầu không khí mập mờ, trong phòng tràn ngập bong bóng màu hồng cùng tư vị hoan ái, căn bản đều muốn ăn mòn suy nghĩ của con người. Vì vậy Thẩm Lưu Quang mơ hồ ôm chặt cổ người ta, để cho thân thể càng dán vào nhau.

Cùng ma bệnh ở cùng nhau thật tốt. Vèo một cái cơn buồn ngủ lại tập kích tới, Tiểu nhân sâm không nhịn được ngáp một cái.

Tiêu Dực xoa đầu y, bật cười: "Ngoan ngoan nghỉ ngơi cho tốt."

Tiểu nhân sâm ngơ ngác nhìn hắn, đỏ mặt nói: "Nghỉ ngơi hả, ngươi không khi dễ ta sao..."

Tiêu Dực ngẩn người, ở bên tai y câu môi cười: "Thật sự cho ta khi dễ?"

"Ừa." Thẩm Lưu Quang lôi kéo tay hắn, thẹn thùng gật đầu. Cùng lúc lại ngáp một cái, lần này mắt cũng đỏ lên.

Tiêu Dực xoa đầu y, giọng nói đầy sủng nịch: "Ngốc."

Thẩm Lưu Quang đỏ mặt lên: "Ngươi mới ngốc!"

Tiêu Dực ngửi được mùi hương trong không khí, dở khóc dở cười: "Thật ngốc chết."

"Ừa.", Thẩm Lưu Quang mơ mơ màng màng đáp.

Tiêu Dực hung hăng hôn lên quai hàm của y, bất đắc dĩ nói: "Cái này là dược an thần, không phải dược thôi tình."

"Cái gì..." Thẩm Lưu Quang chớp chớp mắt, sau đó liền híp lại, buồn ngủ không chịu nổi, lập tức tiến vào mộng đẹp.

"Sao có thế ngốc như vậy.", Tiêu Dực ở bên tai người cười nói.

Ngươi mới ngốc! Thẩm Lưu Quang theo bản năng phản bác hắn, nhưng mí mắt không nhấc nổi nữa, bất tỉnh nhân sự rơi vào giấc ngủ.

Có lẽ do tác dụng của hương an thần, Thẩm Lưu Quang ngủ một giấc này thật ngon, khi tỉnh lại thì tinh thần sảng khoái, đặc biệt thích hợp cho việc tiếp tục việc xử trí chưa xong tối qua.

Thẩm Lưu Quang: "..."

Dung Vương điện hạ không nói lời nào, lẳng lặng nhìn y.

Cân nhắc lợi hại trước sau, Tiểu nhân sâm nhịn xuống nội tâm khuất nhục, thoải mái nói: "Ta hầu hạ tướng công cởi áo."

Tiêu Dực tối hôm qua đã bị người ta cởi muốn hết nên giờ trên người cũng chẳng còn cái gì để cởi.

Thẩm Lưu Quang lắc đầu, ngón tay đều run run, vô cùng đau đớn nói: "Rốt cuộc là kẻ nào mất trí đem vương gia cởi thành ra thế này!"

Dung Vương điện hạ nín cười, bắt lấy tay y, đưa lên môi hôn một cái.

Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, theo phản xạ mà muốn rút tay mình về.

Tiêu Dực không buông, từ từ đem người kéo vào trong ngực mình, không nói không rằng.

Trái tim nhảy lên từng hồi, Thẩm Lưu Quang không dám thở mạnh, nghiêm túc lắng nghe, sợ mình bỏ qua tiếng tim đập kia.

Tiêu Dực cười khẽ: "Tối qua ngủ có ngon không?"

Thẩm Lưu Quang ngoan ngoãn gật đầu.

"Có vài người nào đó," Tiêu Dực hôn lên gò má y, bất đắc dĩ nói: "Thế nào cũng phải ầm ĩ một phen mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ."

Ai ầm ĩ cơ? Thẩm Lưu Quang giả ngu, cúi đầu rúc trong lồng ngực người ta. Chóp mũi vừa vặn cọ lên ngực hắn mà ửng đỏ, lại không nhịn được cọ cọ thêm vài lần.

"Hôm nay sao dậy sớm vậy?" Dung Vương điện hạ xoa đầu y, ôn nhu nói: "Nếu là bình thường sẽ muộn hơn một chút rồi."

Thẩm Lưu Quang đỏ mặt: "Ngươi tỉnh dậy sớm thì nhìn ta làm cái gì, nhạt nhẽo..."

Tiêu Dực cười khẽ, nhẹ nhàng nắm lấy gáy y: "Cái dáng khi ngủ của ngươi thật đặc biệt nha..."

Thẩm Lưu Quang len lén nói trong lòng: Là đặc biệt dễ thương, nhất định!

Sau đó liền nghe được Tiêu Dực nói một chữ: "Xấu."

Thẩm Lưu Quang: "..."

Nói chuyện đàng hoàng tí thì sẽ chết sao!! Thẩm Lưu Quang giận dữ lấy chân đạp đạp hắn.

Người trong ngực vừa thơm vừa mềm (đm đồ ăn à?), đặc biệt thích hợp để ăn, Dung Vương điện hạ ôm chặt, không nhịn được cùng hắn cọ cọ cái mũi: "Tiểu nhân sâm."

Lòng Tiểu nhân sâm mềm nhũn, mặt đỏ như gấc, âm thanh thấp như muỗi kêu: "A Dực, vừa rồi ngươi gọi tên ta thật dễ nghe nha..."

Tiêu Dực xoa xoa đầu y, cực kì không biết xấu hổ mà nhận lời khen ngợi, cũng cao tâm khó dò nói: "Thật ra thì giọng ta lúc nửa đêm còn dễ nghe hơn."

Thẩm Lưu Quang ngốc ngốc: "Phải không?"

"Ừm." Dung Vương điện hạ nghiêm túc gật đầu một cái.

Thẩm Lưu Quang bĩu môi, rõ ràng là không tin: "Nào có ai tự khen ngợi mình như vậy?"

Khóe miệng Dung Vương điện hạ cong lên, ở bên tai y mập mờ nói: "Sau này ngươi sẽ biết."

Thẩm Lưu Quang lấy đầu chạm nhẹ vào ngực hắn: "Ta mới không tin!"

Tiêu Dực xoa xoa đầu y, cười nói: "Vậy tối qua giọng ta khó nghe lắm sao?"

Thẩm Lưu Quang sửng sốt một chút: "Tối qua?"

"Ừm" Tiêu Dực nghiêm túc nói: "Ngươi quên rồi sao, tối qua chúng ta------!"

Nói đến đây thì ngưng, bộ dạng muốn nói lại thôi, đặc biệt khiến người ta suy nghĩ miên man: "Cái, cái gì...chúng ta tối qua...."

Dung Vương điện hạ cưng chiều búng mũi y, trong dự đoán mà gật đầu một cái.

Cả người Thẩm Lưu Quang đều không khỏe, gấp gáp muốn biết nhiều hơn: "Thế ai ở dưới..."

Lời còn chưa hết, Tiêu Dực ý vị thâm trường xoa xoa eo y: "Thân thể ngươi bây giờ có phải không thoải mái?"

Thẩm Lưu Quang có dự cảm bất thường.

Tiêu Dực mập mờ xoa eo y tiếp, nhắc nhở: "Tối qua Vương phi đặc biệt nhiệt tình đấy."

Trong đầu Thẩm Lưu Quang nổ ầm một cái, dùng sức nhéo đùi mình thêm một cái, ôm một tia hy vọng: "Cái gì...?"

"Thật sự đã quên?", Dung Vương điện hạ bóp mũi y, bất đắc dĩ nói: "Cũng không biết tối qua ai quấn lấy bản vương?"

Thẩm Lưu Quang trợn mắt há mồm, mặt đầy hoảng sợ.

Tiêu Dực đối với phản ứng này cực kì hài lòng, tiếp tục tạo hiệu ứng kinh khủng hơn: "Không ngờ Vương phi ở trên giường lại nhiệt tình nóng bỏng như thế."

"Im miệng!", Thẩm Lưu Quang hoảng loạn trăm phần, không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay không mà dưới chân thật sự cảm thấy hơi tê dại.

Tiêu Dực xấu xa nói: "Vương phi thật tuyệt tình, dùng xong liền không cần bản vương nữa."

Câu tiếp theo Thẩm Lưu Quang nghe chẳng lọt nữa, chỉ cảm thấy thật quá ảo diệu, một hồi sau mới ngây ngốc nói: "Ngươi có chứng cứ gì?"

"Chứng cứ hẳn ngươi là người rõ ràng nhất." Tiêu Dực xoa eo y: "Hiện tại thân thể không phản ứng gì sao?"

Thẩm Lưu Quang hoảng sợ cao độ phát hiện mông mình quả thật có chút đau, cắn răng chịu đựng một lát liền tỉnh táo nói: "Không cảm giác gì hết!"

"Phải không?", Tiêu Dực chậm rãi nói.

"Ừ!", Thẩm Lưu Quang đẩy cái người đang sáp vào mình, ánh mắt lấp lánh nói: "Nhất định là vương gia nhớ nhầm!"

Tiêu Dực cười một tiếng, không nhanh không chậm lấy ra cái bình sứ nhỏ, quơ quơ trước mặt y.

Thẩm Lưu Quang liếc mắt một cái liền nhận ra đó là cái bình thuốc dùng khi hành phòng, trong nháy mắt ngũ lôi oanh đỉnh (năm tia sét đánh xuống)

Mấu chốt là, bình thuốc kia rõ ràng đã bị dùng qua!

"Khốn nạn!", Thẩm Lưu Quang méo miệng, vành mắt đỏ lên.

Lại thừa dịp lúc ta ngủ thượng ta! Rõ ràng mình mới là người ở trên. Tiểu nhân sâm ủy khuất vô cùng, không phục muốn đạp người. Hơi khẽ nhích người một cái, mới phát hiện mông mình thật sự đau.

Còn dường như càng ngày càng đau....

Thẩm Lưu Quang dừng lại, nhất thời cảm thấy thế giới sụp đổ, khóc không ra nước mắt.

"Còn đau không?" Dung Vương điện hạ hết lần này đến lần khác ở bên tai y tự trách: "Là do bổn vương không tốt, nhưng tối qua vương phi quả thực mê người..."

Thẩm Lưu Quang bĩu môi: "Ngươi còn nói!"

"Tốt, không nói cái này nữa." Tiêu Dực nín cười, dụ dỗ nói: "Lát nữa ngươi muốn ăn gì?"

Thẩm Lưu Quang lòng như tro tàn: "Ta không muốn ăn!"

"Vậy thì không ăn." Tiêu Dực chiều theo y, quan tâm nói: "Khó chịu chỗ nào?"

Thẩm Lưu Quang hai mắt rưng rưng, đáng thương muốn chết: "Cái mông."

Tiêu Dực nín cười: "Giúp ngươi xoa nhé?"

Thẩm Lưu Quang do dự một lát, suy nghĩ hai người cũng làm chuyện đó rồi, suy nghĩ liền thông một cái, bất chấp luôn: "Vậy ngươi nhẹ chút."

Vì vậy mới sáng sớm, Dung Vương điện hạ liền được như ý nguyện mà nắn nắn bóp bóp cái mông co dãn thật tốt kia.

"Động tác nhẹ một chút!", Thẩm Lưu Quang đem đầu vùi vào ngực hắn, buồn bã nói: "Sau này không được nói chuyện tối qua với ta nữa!"

Tỉnh dậy liền phát hiện mình bị thượng, dù là ai thì tâm tình cũng không tốt được.

Dung Vương điện hạ nhịn cười: "Ừ, đều theo ngươi."

Không cho người khác nói, nhưng lát sau Thẩm Lưu Quang lại không nhịn được mà hói: "Thế tối qua ta biểu hiện như thế nào?"

Dung Vương điện hạ nói không nghĩ ngợi: "Rất nhiệt tình, quấn bổn vương không thôi."

"Im miệng!", Thẩm Lưu Quang đẩy hắn một cái, gào thét nói: "Ta nào có dâm đãng như vậy!!"

Dung Vương điện hạ tỉnh táo đổi lời: "Đặc biệt xấu hổ, đụng một cái mặt liền đỏ."

Thẩm Lưu Quang tâm lý không ổn định, nóng nảy nói: "Khốn nạn, vậy mà ngươi còn đụng ta!"

Tiêu Dực sáp lại gần, cùng y đối trán: "Cái đó là do ngươi không biết dáng vẻ đỏ mặt của mình làm người khác không cầm lòng được..."

Thẩm Lưu Quang cảm giác mặt mình lại đỏ, đem đầu úp vào ngực hắn, phòng ngừa ai kia không kiềm chế được.

"Tối qua thoải mái không?" Tiêu Dực nín cười, cố ý đùa giỡn người ta.

Thật lâu sau, âm thanh nức nở truyền đến: "Thật sự quên rồi..."

Đây mới là điều buồn bực nhất! Bị thượng thì thôi đi, lại còn không có ấn tượng nào, đến bây giờ vẫn chưa thấy động phòng kiểu gì mà qua loa như vậy.

Khóe miệng Dung Vương điện hạ không phúc hậu mà cong khóe môi.

"Chúng ta làm lại một lần được không?", Thẩm Lưu Quang ngẩng đầu, đáng thương chớp chớp mắt nhìn hắn như thể một giây sau có thể khóc lên.

Dung Vương điện hạ tỉnh táo nói: "Không gấp, ngươi tĩnh dưỡng cho tốt đã."

"Ta thật sự có thể mà!", Thẩm Lưu Quang nước mắt lưng trong: "Ngươi nhìn đi, mặt ta đỏ rồi nè."

Cho nên ngươi phát tình nhanh đi!

Dung Vương điện hạ ho nhẹ một cái, tỉnh táo dời tầm mắt.

"Vậy tối qua ngươi thoải mái không?", Tiểu nhân sâm xấu hổ nhìn người.

Dung Vương điện hạ thực tế không ăn được thịt: "..."

Thấy hắn không nói lời nào, Thẩm Lưu Quang hít hít mũi: "Cũng đúng, thân thể ngươi yếu, chắc chắn hai bên đều không tận hứng."

Tiêu Dực đột nhiên muốn cho y biết kỳ thực bản thân mình không hề yếu ớt.

"Nhưng tối qua ta thật sự đã quên hết rồi." Thẩm Lưu Quang cảm thấy cuộc đời đầy u ám, ôm hắn thật chặt, có chút ảo não.

Tối qua nhất định là rất lãng mạn! Dù không tận hứng nhưng Tiêu Dực nhất định rất ôn nhu, mình thì sẽ thật biết điều, không chừng đã hôn nhau rất nhiều.

"Ngốc.", Tiêu Dực nhích lại gần người y: "Ngươi còn nhớ những lời ngươi nói tối qua?"

Thẩm Lưu Quang trong lòng nhảy một cái, loáng thoáng nhớ tối qua hình như mình nói không ít lời trêu đùa lưu manh!

Tiêu Dực sờ mái tóc mềm mại của y, nhẹ giọng nói: "Những lời ngươi nói tối qua đều là thật lòng?"

Tiêu Dực hẹp hòi như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình. Tiểu nhân sâm giả ngu, mê man nhìn hắn.

Tiêu Dực cười một tiếng, đem người ôm chặt: "Ngươi nói muốn cùng ta thành thân, chúng ta sẽ mãi ở cùng nhau."

Lời nói đơn giản nhưng đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần trong đầu mình, cứ nghĩ đến lại muốn đem vật nhỏ này chôn vào ngực.

...Sao lại nhớ rõ như vậy? Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, không nói lời nào.

Tiêu Dực kéo tay y, giọng ôn nhu: "Bổn vương chưa bao giờ cảm thấy vui như vậy."

Thẩm Lưu Quang bĩu môi, hai mắt rưng rưng trừng hắn: "Cho nên ngươi liền làm ta!?"

"Nói bậy gì vậy" Tiêu Dực bị người chọc cười, bất đắc dĩ xoa đầu y: "Ngươi phá hư bầu không khí bây giờ."

Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, thấp giọng lầm bầm: "Vốn là sự thật mà."

Tiêu Dực sờ gò má y, ở bên tai thấp giọng nói: "Không vui sao?"

Thật ra cũng không phải... Thẩm Lưu Quang không nói lời nào.

Tiêu Dực nói: "Không vui thì sau này chúng ta không làm cái đó nữa."

"Không được!", Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, hung dữ nói: "Ngươi nghĩ hay quá, phải phụ trách với ta biết không?"

Tiêu Dực nắm eo y, trêu chọc nói: "Vậy mỗi đêm đều như thế?"

"Ừm, không chỉ vậy,", Tiểu nhân sâm háo sắc vì hạnh phúc sinh hoạt ban đêm của hai người mà suy xét rất nhiều, nghiêm túc nói: "Còn muốn đem thân thể ngươi dưỡng cho tốt, để ta được tận hứng!"

Tiêu Dực: "..."

Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, mất tự nhiên nói: "Sau đó vẫn là luôn ở cùng nhau."

Tiêu Dực: "Thật sự?"

Thẩm Lưu Quang phản ứng thần tốc: "Xạo đó!"

Tiêu Dực cười khẽ: "Xạo cũng được, chỉ sợ mấy lời này của ngươi là nổi hứng nhất thời----"

"Im miệng!", Thẩm Lưu Quang hung dữ cắt đứt lời hắn: "Tất nhiên không phải là nhất thời nổi hứng!"

Nói xong cả người đểu đỏ như con tôm luộc.

Tiêu Dực nhìn y.

Thẩm Lưu Quang thấp giọng nói: "Ta nhất định là sẽ ở cùng ngươi, liền chỉ có hai người chúng ta, ai đến gần ngươi ta liền đánh hắn, ai khi dễ ngươi ta sẽ khi dễ hắn, nếu không đánh lại thì bất quá..."

Tiểu nhân sâm cảm thấy năng lực của mình có hạn, yếu ớt nói: "Cũng chỉ có thể cùng nhau bị khi dễ thôi, chán muốn chết..."

Tiêu Dực trong lòng ấm lên, không biết nên nói cái gì.

Thẩm Lưu Quang rúc đầu làm rùa đen, rũ mắt là có thể nhìn thấy được dáng người cực tốt của Dung Vương điện hạ, mặt lặng lẽ đỏ lên.

Thật muốn biết chuyện phát sinh tối qua.

"A Dực.." Thẩm Lưu Quang ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt gần trong gang tấc.

Tiêu Dực nhích lại gần y, con ngươi sâu không thấy đáy, nhìn một cái liền thấy như có sóng gió ầm ầm nổi lên.

"Chờ một chút!", Thẩm Lưu Quang đỏ lên, hơi đẩy người ra.

Tiêu Dực chờ động tác kế tiếp của y.

Thẩm Lưu Quang nằm ngay ngắn, trịnh trọng mở người ra, khí thế ngất trời nói: "Tới!".
Red: ôi đờ mờ nó dàiiiiii, hết chương 23 rồi đó  ~~
Gián: ôi đờ mờ như Red ...

Hoàn chương 23

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play