- Oáp... - Tôi ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh. Thứ đầu tiên tôi tìm chính là chiếc đồng hồ - Gì đây, sáu giờ năm mươi... HẢ? CHẾT MỌE RỒI! - Tôi luống cuống - Em ơi!
Tôi lay Sinestrea, cô ấy xoay người lại đẩy tôi ra:
- Ưm cái gì vậy, anh Hùng! Em đang ngủ mà, cho em ngủ xíu nữa đi.
- Trễ học rồi!
Sinestrea ngồi dậy, tay dụi mắt:
- Trễ hả?
- Nhìn đi, sáu giờ năm mươi rồi. - Tôi chỉ tay lên đồng hồ.
Cô ấy nhìn lên đồng hồ xong quay lại nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên:
- Anh bị điên à?
- Điên gì, trễ học rồi mà em còn ngồi đó...
- Đây nè! - Sinestrea đưa tôi cái kính - Đeo vô rồi nhìn kĩ đi! Mới có năm giờ năm mươi à!
Đeo kính vào thử, tôi trố mắt khi chỉ mới năm giờ năm mươi, té ra nãy giờ tôi không đeo kính. Sinestrea nằm xuống:
- Thiệt tình, em đang ngủ ngon đấy.
- Nhưng... bình thường em cũng dậy sớm lắm mà.
Cô ấy phịu má:
- Tại anh không chứ ai.
- What? Tại anh?
- Anh ôm em chặt quá, có cho em ra đâu. Thôi, đi vệ sinh đi.
Thế là cả hai đi vệ sinh cá nhân, Sinestrea vào trước rồi đi ra chuẩn bị bữa sáng. Tôi vào sau nhưng cũng ráng tăng tốc để ra phụ Sinestrea.
- Em ơi!
- Gì thế anh?
- Em làm món gì đấy, có cần anh phụ không?
Cô ấy thở dài:
- Tủ lạnh hết đồ ăn rồi, nhà cũng chẳng còn gì. Hôm qua em định mua mà vướng vụ án nên chẳng mua được gì, thôi chúng ta vào trường ăn đi.
- Cũng được. - Nói xong cả hai thay đồ rồi xách xe trượt điện đến trường.
Lên lớp cất balo, hai đứa dzọt xuống căn tin mua đồ ăn. Cả hai mua hai hộp sushi rồi ngồi vào bàn nhâm nhi thưởng thức.
Thật ra mà nói thì chẳng giống sushi Nhật lắm, lí do là bởi... không có cá sống. Hơn nữa, sushi ở đây chỉ có sốt mayonnaise - thứ mà trong văn hóa truyền thống của Nhật không có. Nhưng mà... ăn đi, đói quá!
Cầm miếng cơm lên, mùi rong biển xộc vào mũi tôi. Mùi này khá là lạ nhưng nó không khó chịu như mùi mắm cá. Chấm thử một miếng vào sốt, tôi đưa lên miệng ăn thử. Cơm thì không giống như cơm ăn bình thường, nó có gì đó dính lại với nhau, nhão thì không đúng lắm.
- Ừm... cũng được.
- Mà anh có thấy dạo này trời lạnh không? - Sinestrea hỏi tôi.
- Ừ nhỉ, dạo này trời lạnh hơn.
Cô ấy cười:
- Chuyển đông rồi đấy.
- Vậy sao em vẫn phong phanh thế kia?
- Quen rồi.
Tôi lại hỏi:
- Ở Athanor có tuyết rơi không em?
- Có chứ anh, chi vậy?
- Vậy khi tuyết rơi, em cố thủ trong nhà à?
Đưa miếng cơm lên miệng rồi nhai, cô ấy đáp:
- âu ó, em i ơi ình ường à. (Đâu có, em đi chơi bình thường mà.)
- Ăn xong đi rồi nói. - Tôi lẩm bẩm.
Món sushi này tôi chấm 7,5/10, xem như cũng ở mức khá. Hai đứa nắm tay nhau lên lớp, vừa lên lớp thì chuông cũng reo. Sinestrea gọi cả lớp ra xếp hàng. Tôi cứ lên đầu hàng đứng như mọi ngày.
Vào lớp, tôi mở tài liệu toán ra để xem, có mấy bài hoán vị, tổ hợp và chỉnh hợp khá bình thường. Tôi vừa làm vừa tám với thằng Nam bên cạnh.
- Ê mày, Loble bị gì kìa. - Nam.
Tôi quay sang, đúng là có chuyện thật, cô ấy đang ôm con mắt phải của mình. Tôi khều thằng Minh:
- Ê, cô ấy sao vậy?
- Lúc nãy á...
(Quay lại quá khứ)
Loble biến tới bàn của Linik:
- Chán quá ông ơi.
- Ê, phải gọi tui là chế mới đúng nha.
- Hôm qua tui đi dự cuộc thi cosplay...
Linik trầm trồ:
- Chà chà, cũng ghê đấy. Rồi sao?
- Tui bị đánh trượt vì lí do: màu mắt không chính xác.
Cậu ta cười:
- Tiếc nhỉ, cần không tui cho mượn lens.
- Mắt tui dị ứng lens nên không có đeo được. Haizz...
- Gì thở dài dữ vậy? Thua thì thôi.
Loble mở nắp sợi dây chuyền ra cho Linik xem, trên đó là hình ảnh người mẹ quá cố của cô. Linik không hiểu:
- Cho tui xem làm gì?
- Mẹ tui đó, bà ấy có đôi mắt màu xanh ngọc tuyệt đẹp, tui thì không được. Có cách nào không?
Kriknak đang ăn mì, vừa hút soàn soạt vừa bảo:
- Dễ lắm, tui chỉ cho.
- Có cách nào hả? - Loble nhìn sang.
- Lấy dầu nước xanh nhỏ vào mắt, mắt sẽ có màu xanh ngọc rất đẹp.
Linik cười khẩy:
- Đúng là thằng... Ê ê, làm thiệt hả?
Loble lấy chai dầu nước xanh từ đâu ra nhỏ vào mắt, vừa nhỏ xong cô ấy đã ôm mắt hét lên:
- AA~ Mắt tui...
- Trời ơi! Chơi ngu quá vậy! Để chế dẫn xuống phòng y tế...
(Hiện tại)
Nam bảo:
- Chuyện là thế đó.
- Á đù... có vụ này luôn đó hả? Tao nghĩ dùng cách đó thì đi cosplay mắt đỏ sẽ chính xác hơn là mắt xanh.
- Mắt đỏ giống ghệ mày đó hả?
Tôi quay xuống nhìn Sinestrea, cô ấy có một đôi mắt đỏ trông hơi đáng sợ nhưng cũng dễ thương. Thấy tôi nhìn, cô ấy ngạc nhiên:
- Gì vậy anh?
- Không có gì đâu. - Tôi quay lên.
Giờ truy bài đã hết, tiết đầu là tiết Toán. Thầy giáo Slimz bước vào, cả lớp nghiêm chào.
- Ngồi xuống đi.
Ngồi vào ghế, Slimz giở sổ đầu bài ra xem một lượt rồi đứng dậy viết mấy chữ lên bảng BÀI TẬP. Tôi hi vọng hôm nay sẽ không có gì quá nguy hiểm. Quả đúng như vậy, không có gì nguy hiểm nhưng...
Slimz gọi Sinestrea lên bảng làm bài tập số 5, một bài không quá khó. Thế nhưng cô nàng lại lúng túng không biết bắt đầu từ đâu và cứ đứng đó mãi. Slimz chống nạnh thở dài:
- Trời ơi... bài thế có gì đâu mà làm không được?
- Ưm... - Sinestrea gãi đầu.
- Thôi về chỗ đi! Bài này làm như thế này này... - Slimz giảng giải rất rốp rẻng, trong vòng 30 giây là giải quyết xong bài toán.
Slimz lại nói:
- Sinestrea, về nhà em làm bài tập, thầy ghi em vô sổ đầu bài.
- ... - Cô ấy không nói gì cả.
- Mấy em không làm bài thì làm sao mấy em tiến bộ được. Mấy bài này mấy đứa bốn tuổi cũng làm được nữa đó.
Cả lớp trố mắt:
- What? Thiệt hả?
- Đương nhiên rồi, để thầy kể cho nghe. Cách đây chừng mười hai năm, ở học viện có tổ chức giao lưu toán học giữa các lực lượng với nhau. Bốn lực lượng của thế giới cử ra hai người đến học viện để thi đấu Toán với nhau.
Hải trầm trồ:
- Chà chà, nghe cũng thú vị đấy.
- Trong ngày hôm đó có một cô bé có tên là Elise. Để thầy nhớ lại coi, lúc đó tóc nó màu trắng giống như Sinestrea ấy, có điều nó dài chứ không cắt đầu moi như em.
- Hừm! - Sinestrea mím môi.
Slimz kể tiếp:
- Cô bé Elise đã khiến tất cả mọi người ở đấy phải trầm trồ khi giải 4 bài toán được mệnh danh là Tứ toán vô phương, có nghĩa là 4 bài toán mà lúc đó không có lời giải, nhưng mà...
REENG, tiếng chuông vang lên. Slimz đứng dậy:
- Thôi, nghỉ nha.
- Ơ thầy ơi, Elise giờ đang ở đâu ạ? - Sinestrea hỏi.
Slimz lắc đầu:
- Thầy chẳng biết nữa, sau buổi đó không ai nhìn thấy Elise thêm một lần nào nữa. Có tin cho rằng cô bé đã bị bắt cóc, bị giết,... ôi thôi nói chung thầy chả biết chuyện gì đã diễn ra sau đó. Thôi, bye mấy em.
Slimz ra khỏi lớp, Sinestrea khều tôi:
- Anh ơi.
- Sao em?
- Hôm nay học có ba tiết, học xong chúng ta lên phòng thực hành phép thuật dùng cỗ máy thời gian quay về khoảng thời gian đó đi.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao tự nhiên em lại nổi hứng thế?
- Em muốn xem thần đồng toán học kia giải bốn bài toán đó như thế nào.
- Cũng được.
Nam kêu tôi:
- Ê, cho tao đi với.
- Được.
- Em đi nữa! - Keera.
*
(9h50)
Bây giờ đã hết tiết 3, chỉ còn mấy lớp học môn phép thuật tăng cường gì đấy. Sau khi đợi tổ hai, chính xác hơn là đợi Keera lau sàn lớp học xong, cả bốn đứa phóng thẳng lên phòng phép thuật. May quá, không có ai.
Mọi người nắm tay Keera đi xuyên vào phòng. Cỗ máy thời gian nằm trong khi, bốn đứa phải nhọc sức lôi ra. Tôi hỏi:
- Ai biết xài cái này không?
- Để tui cho! - Sinestrea - Bấm nút này, nút này, chỉnh ngày là... ơ chết rồi, biết ngày nào.
Tôi ngớ người ra:
- Chết cha, mình không biết ngày nào hết. Sao giờ?
- Thấy chưa, tưởng hay lắm. Để tui cho.
Keera cầm micro lên:
- Hãy đưa chúng tôi quay về 12 năm trước, lúc học viện Carano tổ chức giao lưu toán học.
- Ủa nút gì đây? - Tôi bấm đại vô nhưng chẳng thấy gì, chắc là không sao.
VÚT, cả đám rơi vào vùng không thời gian và lơ lửng trong đó một lúc lâu trước khi đến nơi. Nhìn xung quanh, tôi ngạc nhiên:
- Ơ sao... trường mình lớn quá vậy?
- Phải đó, tao cảm giác cứ như trường được phóng to ra vậy. - Nam bảo.
Keera nhìn xung quanh rồi nhìn xuống, cô ấy hét lên:
- CHẾT RỒI!
- Ai? Ai chết? - Tôi hoảng hốt.
- Chúng ta biến thành con nít rồi!
Tôi run rẩy:
- Không lẽ...
- Cái gì? - Keera hỏi.
- Hồi nãy tui có bấm trúng cái nút đỏ đỏ ấy, không lẽ...
Keera hỏi dồn:
- Nút có chữ age đúng không?
- Ờ ờ chắc vậy...
- Thôi tiêu rồi, nó giảm tuổi của chúng ta bằng với số năm chúng ta quay về rồi. Giờ thì chúng ta toàn là mấy đứa 4 - 5 tuổi thôi.
Quần áo của đứa nào đứa nấy rộng thùng thình, thành ra việc tôi phải làm đầu tiên là tạo quần áo bằng lá cây. Sinestrea che người lại:
- Cấm nhìn đấy.
- Trời ơi, lúc này có dậy thì quái đâu mà sợ.
- Nhưng... sao em thấy như anh đang cương vậy?
Keera giải thích:
- Nó đưa chúng ta quay về hình dáng tuổi bên ngoài, những yếu tố bên trong cơ thể như trí não, tình dục này nọ thì không thay đổi.
- Ra là vậy. - Sinestrea.
Chợt có tiếng loa:
- Mời mọi người đến hội trường theo dõi buổi lễ giao lưu toán học.
- Ê nó kia kìa! - Tôi bảo.
- Đi thôi! - Mọi người chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT