[Quyển 2] Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor

Chương 153: Về mái nhà xưa


2 năm

trướctiếp

Một tên lính tình báo chạy hớt ha hớt hải vào nhưng bị hai tên lính của Shiri ngăn lại:

- Ngươi là ai?

- Tránh ra! - Hắn hất văng cả hai người ngã sõng soài trên mặt đất - Ta cần gặp Quillen!

Hai tên lính la lên:

- Có kẻ đột nhập! Bắt hắn!

- Ta là tình báo, không phải thích khách! - Hắn quát.

- Mau đứng lại!

Hai tên lính xách dép rượt theo một tên tình báo, hắn chạy nhanh đáo để, rất nhanh đã tới được phòng của Quillen. Thủ lĩnh của Hội Ám Hoàng đang ngồi suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

- Báo...

- Ngươi đấy à Riky, có chuyện gì vậy?

- Bẩm ngài... nguy to rồi... có chuyện lớn rồi... - Hắn thở hồng hộc, vừa báo cáo vừa như đang rất hoảng hốt.

Quillen ra hiệu cho tên tình báo bình tĩnh rồi bảo:

- Ngươi nói rõ ràng xem.

- Lâu đài... lâu đài Khởi Nguyên bị đánh chiếm rồi ạ.

- CÁI GÌ? - Thủ lĩnh giật mình - Ngươi đang đùa đấy à?

Riky lắc đầu:

- Không... thần không đùa, đây là sự thật.

- Vậy giờ chúng ta phải làm gì? Đừng có nói là xin viện trợ nha, xin lỗi chứ quân ta giờ còn có 200 thôi, không đánh nổi đâu.

- Không cần đâu, lâu đài không còn ai nữa. Họ rút đi hết cả rồi.

Veres đứng gần đấy hỏi:

- Có nghĩa là mọi người an toàn hết phải không?

- Phải, các tướng lĩnh lẫn ngài Thane đều an toàn, hiện họ đang ở khu rừng Chạng Vạng.

- Hú hồn.

Tên tình báo đưa cho Quillen một lá thư, trong thư lệnh cho họ đến khu rừng Chạng Vạng để phối hợp chuẩn bị cho cuộc phản công. Một cuộc họp diễn ra nhanh chóng, họ thống nhất đi ngay trong đêm.

Tôi vừa phải kiểm tra ba môn cùng một lúc, ấy thế nhưng mới chỉ là giữa kì thôi, tính sơ bộ còn phải kiểm tầm mấy buổi nữa. Capheny sẽ quản lí việc kiểm tra của tôi trong thời gian này.

Mọi người lên xe đến khu rừng Chạng Vạng ngay. Trên đường đi, tôi không có việc gì làm, Sinestrea lại ngủ mất nên tôi kiếm ai khác để nói chuyện. Tôi khều Nakroth:

- Anh này!

- Gì thế nhóc?

- Krixi dạo này sao rồi? Lâu rồi em không gặp cô ấy.

Nakroth nghe nhắc đến Krixi thì ngước lên trời, tôi bất giác hỏi:

- Cô ấy hi sinh rồi sao?

- Vớ vẩn! - Cậu ta quát - Anh lâu rồi cũng đâu gặp.

- Kriknak thì sao?

Anh ta cười:

- Thằng bọ ấy hả, vẫn khỏe thôi, mỗi tội nó nhiễm cái bệnh đánh bài của thằng Hiếu.

Chà chà, lâu rồi cũng không thấy thằng Hiếu, chắc nó vẫn khỏe.

- Anh nhớ cái thời mình còn làm lâm tặc không?

- À nhớ chứ, lúc ấy phải nói là vui. Để anh nhớ lại xem... nghe đâu tên Sky đang ở cung điện Ánh Sáng và giờ làm huấn luyện viên bóng đá đấy.

- Tên ấy mà cũng lên chức huấn luyện à?

Nakroth lại hoài niệm:

- Còn Alucard nữa, lần cuối anh thấy cậu ta chính là giải đá banh giao hữu, sau giải đó ta không còn thấy tung tích nữa. Nhóc biết không?

- Chịu anh ơi, hình như ổng không phải người của thế giới này. Mà khi về khu rừng, anh sẽ làm gì?

Nakroth suy nghĩ một lúc rồi bảo:

- Trước tiên anh sẽ thăm Krixi đã, sau đó... sau đó...

- Sau đó làm sao?

- Anh cũng không biết nữa, anh vẫn là tù binh của Hội Ám Hoàng, đâu làm gì được hơn.

Không chỉ Nakroth mà Zephys, Veera và Maloch cũng đang làm tù binh nhưng họ không phản kháng bất kì điều gì. Tôi nghe nói Maloch có đệ đơn lên cho Quillen muốn hỗ trợ cho họ nhưng chưa được duyệt. Nếu như được duyệt, tôi tin sẽ có ích rất nhiều trong những trận chiến sắp tới bởi Maloch rất hiểu về lực lượng của mình.

Sinestrea chợt tỉnh giữa đêm, tôi thấy cũng hơi là lạ khi mà cô nàng bình thường ngủ như chết, sao giờ này lại tỉnh? Tôi hỏi:

- Sao em không ngủ tiếp đi?

- Anh không ngủ thì em cũng không muốn ngủ.

- Hi hi... - Nakroth cười tủm tỉm.

Sinestrea lẫn tôi dồn sự chú ý về phía Nakroth:

- Sao thế?

- Hai đứa làm anh nhớ đến một chuyện cũng buồn cười, cũng liên quan đến ngủ...

(Quay lại quá khứ)

Lúc còn ở khu rừng Chạng Vạng sống chung với Krixi, đêm nào Nakroth cũng đều chúc Krixi ngủ ngon, lúc ấy Krixi mới chịu ngủ. Có một hôm, Nakroth mệt quá nên ngủ quên.

Nửa đêm, Nakroth tỉnh dậy thì thấy Krixi vẫn ngồi đấy, không chịu ngủ. Anh vỗ vai:

- Em sao vậy? Sao không ngủ đi?

- Chưa chúc ngủ ngon, chưa ngủ.

- ... - Nakroth cười - Ngủ ngon nha! - Rồi cậu ta hôn lên trán Krixi một cái.

(Hiện tại)

Tôi cười cười, Sinestrea ngáp ngáp mấy cái rồi ngủ tiếp, chẳng hiểu sao lại kì cục như vậy. Tôi và Nakroth tám một lúc nữa trước khi hai mắt díu lại rồi ngủ thiếp đi. Những chuyến xe vẫn tiếp tục di chuyển trong đêm, đến tận sáng.

- Ưm ~ - Tôi ngồi dậy vươn vai một cái - Tới nơi rồi hả?

Mở cửa sổ xe ra, đúng là vậy thật, xung quanh toàn là cây, không phải khu rừng Chạng Vạng thì còn là đâu nữa. Tôi phấn khởi bước xuống hít một hơi không khí trong lành của buổi sáng. Nắng sớm chiếu xuống, xuyên qua những tán cây tạo nên một khung cảnh lung linh huyền ảo. Lâu nay, tôi đã quen với hình ảnh tuyết trắng, giờ thấy lại những hàng cây xanh mướt thì đúng là... đã con mắt.

- Ôi sao trời nó nóng thế này! - Sinestrea bước ra than vãn.

- Em mặc đồ đó, không nóng sao được. - Tôi chỉ vào bộ đồ của cô nàng mà cười.

- Anh thích em mặc bộ này hay bộ cũ?

Tôi ngạc nhiên:

- Hỏi kì vậy?

- Chứ anh thích xem phim đen thể loại "cosplay" lắm mà.

- Ờ cái này...

Sinestrea lườm tôi:

- Nhớ đấy!

- Có gì đâu mà nhớ.

Cô nàng kê thanh kiếm vào cổ tôi:

- Anh mà xem lần nào nữa là cây kiếm này sẽ chém đứt đầu anh ngay lập tức. Nhớ đấy!

- Ờ ờ... - Tôi quíu - Nhớ rồi.

- Hùng kìa! - Có tiếng vang lên. Tôi quay ra sau nhìn, đó là Zuka và Kil'Groth. Họ đến đây làm gì nhỉ? Thôi thì cứ chào một cái, tôi vừa giơ tay lên định chào thì...

- BẮT NÓ! - Zuka ném sợi dây thừng về phía tôi, một phát là trói được. Tôi ngớ người không hiểu chuyện gì thì Kil'Groth áp sát:

- Đi!

- Đi đâu? - Tôi hỏi.

Cậu ta không nói gì mà cứ dẫn tôi đi, Sinestrea gào lên:

- NÀY! THẢ ANH ẤY RA!

- Đi luôn mày! - Zuka trói luôn Sinestrea rồi lôi đi luôn.

Trên đường đi, Sinestrea giằng co dữ dội, tay chân đấm đá loạn xạ. Zuka bực tức, cậu ta rút cây côn ra nện một phát vào đầu cô nàng.

"CỐP", tôi tạo một cái cây từ trên đầu mình vươn tới chỗ cô ấy chắn lại đòn đánh chí mạng. Sinestrea hú hồn cái... hồn trong tình huống vừa rồi khi hiện cô không thể phản kháng. Kil'Groth đá đít tôi:

- Đi lẹ lên!

- ...

Nơi mà tôi được đưa đến chính là căn cứ của khu rừng Chạng Vạng, Payna ra đón tôi. Vừa thấy tôi, cô ấy trố mắt ngạc nhiên:

- Ủa... hai người làm gì mà trói nó vậy?

- Nó là tội phạm truy nã, phải bắt.

Payna giậm chân:

- TRỜI ƠI! Nữ vương gọi nó đến làm việc chứ đâu phải bắt tội phạm! Cởi trói nhanh lên!

- Dạ cởi liền. - Zuka nhanh chóng tháo dây thừng, cơ mà sao nó cứng quá vậy? Chết rồi, Zuka buột gút rồi.

Mệt hai ông tướng, tôi hóa móng tay thành một con dao rồi cứa đứt sợi dây một cách dễ dàng. Payna ngơ ngác:

- What...

- Sao vậy bà chị?

- Dây thừng này là dây thừng loại tốt nhất á... gần như không thể cắt đứt luôn á.

Tôi cười:

- Gần như chứ đâu phải là không thể. - Rồi tôi tiến lại chỗ Sinestrea cởi trói cho cô nàng.

Vào trong, Tel'Annas và Thane đang đợi sẵn, chỉ cần tôi vào nữa mà thôi. Cô ấy gọi:

- Nhóc, lại đây.

- Vâng.

- Lâu quá chị không gặp nhóc, nhóc cũng thay đổi nhiều đấy nhỉ. Vòng tay gì đấy? Người yêu tặng à?

Giơ tay ra cho Tel'Annas, tôi gãi đầu:

- Thật ra cái này...

- Thôi chuyện đó không quan trọng. Chúng ta nhanh chóng vào đề.

Việc cần giải quyết bây giờ là làm thế nào để ngăn chặn khả năng bành trướng của Volkath khi hắn vừa đè bẹp lâu đài Khởi Nguyên. Tôi không hiểu vì sao cho đến khi biết sự thật: họ hoàn toàn có thể chiến thắng nếu như không "lỡ" gửi quân đến núi Conifer quá nhiều. Họ đợi quá lâu không thấy tấn công nên thả lỏng ra và cử quân đi dẹp loạn, khi quân không còn nhiều thì lực lượng Sa Đọa bất ngờ dồn quân vào đánh chiếm.

Sau khi phân tích thì bọn Volkath quả thực rất ranh ma, hắn có chiến thuật quá khôn, chả trách sao các lực lượng phải liên minh lại. Nhưng điều tôi thực sự không hiểu tại sao họ lại đóng cửa thế giới không cho Mặt Trăng tham gia chiến.

- Rồi nhóc có sáng kiến gì không?

- Em có một sáng kiến... nhưng mà...

- Nhưng thế nào? - Thane hỏi.

Sinestrea cũng thắc mắc:

- Sao hả anh?

- Em đề xuất mở một giải đấu bóng đá giao hữu y như ngày xưa!

- Sao cơ? - Tất cả mọi người đều sốc - Bóng đá?

Tôi gật đầu:

- Phải, đây là cách duy nhất để cứu vãn tình hình vào lúc này. Biết đâu chúng ta lại tạo ra kì tích như ngày xưa thì sao?

- Ờm... nhóc nói có lí... nhưng liệu tên Volkath có chịu tham dự hay không? Ta sợ lạng quạng hắn đánh bom khủng bố à.

Tôi nhớ lại, ngày xưa tổ chức giải đấu không có biến cố gì lớn xảy ra nên chắc không sao, tôi đặt cược vào ván bài này. Mọi người đồng ý hai tay hai chân luôn. Ngay lập tức, tôi đi tu bổ cơ sở hạ tầng, sân banh bỏ lâu chắc cũng hỏng hóc đủ thứ rồi.

Thane và Tel'Annas đánh điện tín qua cho Cung điện Ánh Sáng và lực lượng Sa Đọa. Sinestrea đuổi theo tôi:

- Đợi em với.

- Lại đây.

Cô nàng ôm lấy tôi, cứ như tôi vừa bỏ rơi cô nàng vậy. Thôi kệ, chắc ẻm muốn nhõng nhẽo hay gì đây mà, cứ để nàng làm gì cũng được.

Bất chợt tôi nhìn thấy Rayna đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài. Đã lâu không gặp, cô ấy gầy hẳn đi, người giờ là da bọc xương chứ chẳng còn tí thịt nào. Tôi lại hỏi:

- Cô Rayna ơi, cô sao vậy?

- ... - Cô ấy quay lại nhìn tôi, dường như đôi mắt cô ấy cứ đơ ra, không một tí phản xạ nào.

Bản thân tôi không hề biết rằng Rayna đã như vậy từ cách đây lâu rồi, khi đứa con trai Heray bỏ mạng trong khi đang phục vụ đội U18 Athanor thi đấu tại đại hội thể thao. Rayna bị sốc tâm lí đã hơn mấy tháng, dù Payna và Heio có nói thế nào cô cũng không nghe.

Tôi không phải bác sĩ tâm lí, vết thương lòng không thể chữa được. Tôi ngồi xuống:

- Thôi cô đừng buồn nữa...

- Một trăm lẻ hai...

- Gì vậy? Thôi, đừng có buồn! Cuộc đời vẫn còn nhiều thứ đáng để hưởng thụ lắm.

Rayna lại lẩm bẩm:

- Một trăm lẻ ba...

- Thôi em hiểu rồi, cá với anh đây là số câu nói kiểu "Đừng buồn nữa" mà cô Rayna được nghe đấy.

- Cô ơi, thầy Heio đâu rồi ạ?

Cô ấy lắc đầu:

- Thầy ấy... bỏ đi rồi... Sau cái chết của Heray, thầy ấy bỏ đi biệt tích không nói lời nào... cô... hức hức... - Rayna bật khóc. Tôi vội trấn an:

- Cô ơi... cô đừng khóc...

- Tội thằng con tôi... nó mới có 18 tuổi... bao nhiêu hức hức... hức...

Có vẻ như quá đau buồn mà Rayna không tài nào nói tiếp được nữa. Sinestrea và tôi chỉ biết ôm cô giáo dạy môn giáo dục công dân của mình mà sẻ chia nỗi buồn ấy mà thôi.

Trong khi đó, đám bạn tôi sau khi đến khu rừng, chúng kéo nhau ra sân banh. Khi đến nơi, thằng Hải tặc lưỡi:

- Ôi đ*t m*... cái sân gì mà tan hoang quá vậy?

Cỏ dại trong sân mọc khắp nơi, chẳng ai tỉa. Nhiều chỗ đọng thành vũng nước rất to, Hải ngán ngẩm vì sân này thua xa sân nhà của những đội đang đá hạng bét. Mấy đứa Trái Đất đang thất thểu định về thì Shiri xuất hiện:

- Tưởng gì, mấy chuyện này dễ ẹc. THÂU!

Chỉ cần cậu ta chỉ tay về phía sân banh, ngay lập tức cái sân banh trở nên hiện đại vô cùng, khắp nơi ngon lành cành đào. Cả đám thích thú ôm bóng chạy vào sân.

Phải nói là trong sân mọi thứ đều rất tuyệt, cả đám lao vào chạy khởi động mấy vòng. Shiri ngồi trên khán đài cùng với đám lính hầu, vừa bóc bim bim vừa xem đá bóng.

- Vài tên xuống dưới đá chung đi cho vui.

- Vâng ạ.

Đám lính xuống sân hòa vào đám Trái Đất mà chơi. Bọn nó đang ôn dượt lại những kĩ năng đã bị bỏ quên từ lâu.

(Lâu đài Bóng Đêm)

Tên Volkath nhận được điện tín của khu rừng Chạng Vạng thì gọi ngay Rulan vào.

- Thưa ngài, có việc gì ạ?

- Bọn khu rừng Chạng Vạng gửi điện tín mời chúng ta dự giải bóng đá giao hữu, ngươi nghĩ sao?

Rulan nhếch mép:

- Tưởng gì, chuyện nhỏ thưa ngài. Chúng ta cứ tham gia đi ạ.

- Ta chỉ xem thôi, không tham gia huấn luyện hay thi đấu. Ngươi chốt danh sách rồi đăng kí đi.

- Vâng... nhưng ngài...

Hắn bảo:

- Ta có việc của riêng ta.

- Dạ được, vậy thần đi tuyển cầu thủ đây ạ. - Rulan cúi đầu rồi bước ra ngoài.

Còn một mình, tên Volkath nhanh chóng gửi điện tín.

"Gửi Ara, ta có việc này nhờ ngươi. Hãy...".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp