"Là một người bạn, em đã giúp cô ấy hai lần." Khánh Trần cũng không ngờ được, Giang Tuyết lại cẩn thận đến trình độ đó. Ngay cả người khó tính như Diệp Vãn cũng đưa ra lời khen.
Diệp Vãn không nói thêm điều gì nữa, mà giúp hắn bôi thuốc lên.
Khánh Trần chỉ cảm giác được lòng bàn chân mình trở nên nóng bỏng, còn ngứa nữa, vô cùng khó chịu.
Điều này khác xa tưởng tượng của hắn. Khánh Trần luôn nghĩ thuốc chữa thương ở Thế Giới Bên Trong phải nhẹ nhàng dễ chịu chứ nhỉ?
Lâm Tiểu Tiếu bên cạnh nói: "Cố chịu, loại này không có tác dụng giảm đau, nhưng khả năng khôi phục khá tuyệt vời. Đương nhiên muốn khôi phục nhanh thì phải chịu đựng, trên đời này không có chuyện gì mà không phải trả giá cả."
Lý Thúc Đồng hỏi: "Trước đó con nói có 5 kẻ địch, vậy con giết mấy tên?"
Lâm Tiểu Tiếu cam lòng chịu thiệt: "Ồ, thằng nhóc nhà cậu cũng ác quá thể đáng... Chờ đã, có 5 tên bắt cóc, cậu lại bảo giết sáu? Chú mày tính cả bạn học vào à?"
Khánh Trần: "... Không phải, số lượng đám tội phạm vượt qua dự tính. Tổng cộng có 8 tên."
"Thì ra là vậy."
Lúc này, Khánh Trần đã hình thành thói quen, bị hai người kia dùng làm đồ đánh cược. Hắn tò mò hỏi: "Anh cược em giết mấy người?"
"Ba người, anh cảm thấy giết ba người đã rất khá rồi, bởi vì đây là lần đầu cậu giết người mà." Lâm Tiểu Tiếu thở dài: "Chẳng lẽ khi giết người cậu không đắn đo à?"
Câu chuyện ba người còn đang tiếp diễn, bỗng nhiên Lý Thúc Đồng ngẩng đầu nhìn Khánh Trần chằm chằm.
Thiếu niên có phần do dự rồi trả lời: "Mặc dù nhìn vào thành tích là vậy, nhưng thời điểm em giết tên thứ nhất, cảm nhận dòng máu chảy vào tay mình, thật sự có đắn đo trong lòng, thậm chí còn có cả sợ hãi kèm theo ý muốn chạy trốn."
Lý Thúc Đồng cười cười: "Đây mới là cảm xúc bình thường. Nếu như con không có điểm do dự, có lẽ ta đã hối hận. Ta dạy con phải mạnh mẽ đối mặt với thế giới, nhưng trong lòng phải giữ được lòng yêu quý mạng sống."
"Vâng, con hiểu ý của ngài, và cũng biết được điều ngài nói là như thế nào." Khánh Trần trả lời.
"Vậy lần này trở về còn chuyện gì cần ưu tiên xử lý không?" Lý Thúc Đồng hỏi: "Sư phụ có thể giúp con làm."
"Thật sự có hai chuyện con cần làm." Khánh Trần trả lời: "Trước tiên con đi giải quyết chuyện thứ nhất cái đã."
Hắn xác nhận đã được bôi thuốc xong, mới nhịn đau đi giày vào bước đến khu nhà giam biệt lập.
Những bước đi đầu tiên vẫn còn khó chịu, nhưng dần dần hắn đã ép mình bước đi bình thường.
Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ nói: "Con mẹ nó, thằng nhóc này thật quá hung ác, cũng nhịn được cái chân đau ấy. Có điều, với cả bản thân mình còn hung ác như vậy, thì đối với kẻ thù sẽ càng ác hơn, chuyện này rất tốt."
Khánh Trần đeo chiếc mặt nạ mèo lên. Hắn mở cửa phòng giam đã thấy Lưu Đức Trụ cầm sẵn ba cây vàng lên, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn.
Có điều, Khánh Trần không có cầm thỏi vàng ngay, mà bình tĩnh hỏi: "Thử nói xem cậu đã mắc sai lầm gì?"
"Tôi không nên quên máy truyền tin thời gian dài như vậy." Lưu Đức Trụ nghiêm túc nói: "Tôi không nên chỉ biết chạy trốn cho bản thân mình, và chuyện nói dối nhằm giữ riêng vàng cho bản thân."
Khuôn mặt Khánh Trần phía sau mặt nạ mỉm cười, hắn lạnh lùng nói: "Tôi biết người Côn Luân đã tới tìm cậu, nói rõ lại từng chữ cho tôi nghe."
Lưu Đức Trụ nghĩ thầm, không biết ông chủ ở ngoài có thân phận là gì? Mà ngay cả hành động của Côn Luân cũng nắm được?
Lúc này, bỗng nhiên trong đầu Lưu Đức Trụ có suy nghĩ, phải chăng tại Thế Giới Bên Ngoài, ông chủ có rất nhiều thuộc hạ, kiểu như sát thủ trên núi Lão Quân kia?
Trước đó, việc mình giấu đồng hồ phải chăng đã được thuộc hạ của ông chủ báo lại?
Khả năng này rất cao.
Tại sao cậu ta lại có suy đoán này, bởi vì cậu ta cảm thấy cách làm của ông chủ không giống một học sinh cấp ba.
Những học sinh cấp ba bình thường sẽ giống như mình, gặp được nguy hiểm sẽ sợ hãi, thấy nguy cơ phía trước thì cố gắng tránh thật xa. Tất cả mọi người chưa từng trải qua sự việc đáng sợ như vậy, ngay cả tầng lớp học sinh xuất chúng như Hồ Tiểu Ngưu, trong đêm hôm đó không phải cũng rất sợ hãi đấy sao?
Chuẩn xác mà nói, Lưu Đức Trụ cảm thấy, một học sinh cấp ba không thể đứng phía sau bày mưu tính kế như Khánh Trần được.
Thật ra, Khánh Trần sao mà biết được người Côn Luân đến tìm Lưu Đức Trụ. Nhưng hắn có thể đoán được, tổ chức này nhất định sẽ tìm cậu ta.
Lúc này, Lưu Đức Trụ lên tiếng: "Bọn họ tìm tôi hỏi có biết thuộc hạ kia của ngài hay không? Tôi không trả lời. Bọn họ nói cũng không có ý gì cả, chỉ là trong quá trình điều tra thấy một chiếc điện thoại, hình như tên thủ lĩnh đám bắt cóc nhận được trước khi chết. Bọn họ lại không điều tra được nơi phát ra cuộc gọi này."
Hiện tại, Lưu Đức Trụ vẫn còn một điều do dự. Đám người Côn Luân đã tiết lộ cho mình, rằng tên sát thủ trên núi Lão Quân đi chân đất để giết người, nên vết thương dưới lòng bàn chân rất nặng.
Nhưng hắn lại chẳng nhìn thấy ông chủ có gì khác thường. Điều này chứng tỏ, ông chủ không phải người trên núi Lão Quân.
Mà, người đó là tên thuộc hạ hung ác của ngài ấy.
"Tên bắt cóc nghe điện thoại, vì sao đến tìm cậu." Khánh Trần hỏi.
"À, bọn chúng thông qua dấu vân tay trên điện thoại để phán đoán. Bình thường trên điện thoại phải có hàng trăm đấu vân tay, nhưng trên chiếc điện thoại được tìm thấy có khoảng 10 vân tay." Lưu Đức Trụ nói tiếp: "Nên bọn họ đưa ra suy đoán, người nhận cuộc điện thoại ấy là kẻ giết người."
Sự thật là vậy, trên chiếc điện thoại được sử dụng liên tục, cầm lên bỏ xuống, nên trên đó số vân tay nhiều không đếm xuể.
Nhưng thời điểm đó, Khánh Trần sắp rơi vào tình trạng không chịu nổi, làm sao còn thời gian mà tạo nhiều dấu vân tay vậy được.
Quả nhiên, hành động của mình không thể lừa được đám người thông minh trong Côn Luân.
Lưu Đức Trụ nói: "Người Côn Luân tìm tôi để hỏi, nội dung cuộc điện thoại đó là gì? Và ai là người gọi đến. Bởi vì bọn họ nghi ngờ, người này mới là kẻ đã biến Vương Vân thành nội gián. Người này là kẻ chủ mưu đứng sau đám bắt cóc. Có lẽ sau này, người đó sẽ tập hợp lại một đám người xấu, làm những chuyện kinh khủng hơn."
Tên này nói tiếp: "Ông chủ, nếu không ngài có thể hỏi vị thuộc hạ kia của mình, để tôi có thể nói lại nội dung cho đám người Côn Luân kia."
Khánh Trần chẳng thèm để ý đến vài lời vớ vẩn kia. Hắn hỏi tiếp: "Cuối cùng, cậu còn gì muốn nói nữa không?"
Lúc này, Khánh Trần cảm thấy tên này chẳng còn tin tức nào đáng nghe nữa rồi.
Lưu Đức Trụ ngạc nhiên, sau đó bỗng nhiên nước mắt rơi ra: "Ông chủ, đây là ngài muốn tôi nói lời cuối cùng sao?"
Khánh Trần hỏi ngược lại: "Cậu còn cần thiết để tôi giữ lại sao? Cậu vẫn thấy mình còn giá trị?"
Lưu Đức Trụ hận bản thân mình không thể quỳ xuống trước mặt Khánh Trần: "Ông chủ, vàng tôi đã ngậm trong miệng mang hết tới đây. Với lại, tôi hứa về sau sẽ vì ngài làm tất cả. Ngài đừng giết tôi có được không? Giữ tôi vẫn dùng được mà. Tôi có thể thay ngài làm kẻ thế thân, ngài có thể dùng tôi hấp dẫn toàn bộ lữ khách thời gian trong nước, tôi có thể vì ngài làm con rối đến thuyết phục bọn họ."
Lưu Đức Trụ rất rõ một chuyện, dù ông chủ có giết mình cũng chẳng nhận phải bất kỳ trách nhiệm hình sự nào. Bởi vì chết tại Thế Giới Bên Trong sẽ không một ai biết mình chết như thế nào.
Khánh Trần đứng dậy: "Bây giờ cậu nói điều này có vẻ hơi chậm. Nhớ kỹ, mình làm sai tất nhiên phải trả giá rất đắt. Dù cho cậu chỉ là một thằng nhóc học hớp 11, nhưng xã hội vốn dĩ khốc liệt, kèm với đó là thế giới này rất nguy hiểm. Một khi cậu đã bước vào trò chơi này, tất nhiên hiểu được một số quy tắc."
Hắn nói xong thản nhiên bước ra bên ngoài, như không có việc gì.
Nhìn thấy cậu thiếu niên bước ra ngoài không nói gì, Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu dường như đã hiểu ra ý đồ. Hai người lập tức đem Lưu Đức Trụ đến căn phòng tối mà Khánh Trần đã phải chịu đựng trước đó.
Đương nhiên, đây là hình phạt Khánh Trần dùng để doạ con hàng kia.
Hiện tại, Lưu Đức Trụ còn chưa thể chết được, nhưng vẫn phải lãnh nhận hậu quả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT