Hơn hai giờ sáng, đồng bọn của đối phương đã chết toàn bộ, mà giờ này lại có người gọi điện cho thủ lĩnh đám tội phạm?
Hắn đi đến bên cạnh xe, lấy chiếc điện thoại di động trong túi đối phương ra, nhấn nút Call.
Bên trên điện thoại là một dãy số không có lưu tên.
Từ khi bắt đầu cầm điện thoại, Khánh Trần đã dùng một tay che camera trên đó lại, phòng trường hợp thông qua một chiếc điện thoại khác nhìn thấy mặt của mình, cho dù hiện tại hắn vẫn che mặt.
Trong điện thoại, đầu dây bên kia không nói gì, giống như đang đợi tên thủ lĩnh kia trả lời.
Có điều, Khánh Trần cầm điện thoại cũng không hề nói câu gì.
Người ở đầu dây bên kia chợt hiểu ra điều gì. Tên này cười nói: "Bọn chúng đã chết rồi phải không?"
Khánh Trần không nói gì.
Đầu dây bên kia lại tiếp tục vang lên tiếng cười: "Nếu bọn chúng đã chết, hay chúng ta cùng nhau tâm sự vài câu?"
Khánh Trần không tiếp tục lắng nghe nữa. Hắn lấy áo tên thủ lĩnh lau sạch dấu vân tay trên điện thoại, sau đó in dấu vân tay của gã lên đó, rồi nhét vào bên trong áo đối phương, cuối cùng mới từ từ đứng dậy đi vào trong bóng tối.
Hắn suy nghĩ, mình chỉ vừa mới đối mặt với 8 người, ngay cả sinh vât mô phỏng làn da còn chưa có, mà suýt chút nữa đã không còn mạng trở về.
Giờ phút này, Khánh Trần ý thức được, cuộc sống của mình sau này sẽ rất đặc sắc, giống như ngày hôm nay mới được bắt đầu.
...
Ngọn lửa trên núi Lão Quân đã được khống chế, cả một dãy homestay bị đốt thành tro tàn.
Có du khách đứng ven đường khóc lóc, có người ngồi xổm trên mặt đường, sắc mặt thẫn thờ.
Bảy chiếc xe việt dã lao vùn vụt trên đường núi. Đầu tiên, bọn họ dừng lại nơi tai nạn xe cộ, sau đó cử người ở lại tiếp tục điều tra, còn những người khác lại tiếp tục hành trình lên núi.
Lộ Viễn đi vào Homestay Vân Thượng, nhìn những đồ vật bị đốt đen xì, không biết anh ta đang suy nghĩ gì.
Trước mắt còn có thi thể hai thành viên Côn Luân, bên cạnh là thi thể của đám tội phạm.
Lộ Viễn cố gắng không nhìn vào thi thể chiến hữu của mình, mà ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể đám tội phạm.
"Tổng cộng có 8 tên tội phạm. Người bị chết trên đường núi có lẽ là kẻ chủ mưu, trong quá trình bỏ trốn bị người nào đó đâm xuyên qua lá lách. Chúng ta tìm được những vết máu trên đường núi và trong rừng, có một điều khiến tôi nghi ngờ là kẻ giết người không mang giày."
Chúng ta còn tìm được rất nhiều vết chân dấu máu, máu đã được lấy để xét nghiệm DNA."
"Xung quanh homestay có 7 tên tội phạm, một tên trong đó bị đánh nát đầu gối nằm ở bãi đỗ xe, người vẫn còn sống. Rõ ràng đối phương thừa khả năng giết người này, nhưng cố tình giữ lại, có thể là để cho chúng ta thẩm vấn."
"Còn lại 6 cỗ thi thể, 2 trong đó bị lửa đốt không còn hình dáng, một bị súng bắn chết. Còn lại 3 tên khác đều chung số phận, bị người ta đâm xuyên qua lá lách mà chết. Hành động người này vô cùng chuẩn chỉ, rất có thể là sát thủ chuyên nghiệp."
"Đội trưởng Lộ, có học sinh nói rằng, trước khi chết Ban Thủ và Sơn Tra đã dùng hết sức mở cửa để bọn họ chạy trốn. Nếu hai người không làm vậy, có lẽ hơn 40 học sinh không trốn được... Bọn họ không làm mất mặt Côn Luân."
Lộ Viễn yên lặng nghe cấp dưới báo cáo. Một cơn gió núi thổi qua, sống mũi bỗng nhiên thấy cay cay.
Cơn gió nghẹn ngào rít lên, thổi qua đám tro tàn sau cơn hoả hoạn.
Lộ Viễn xoa xoa cái mũi, đây không phải là lúc đa sầu đa cảm.
Hắn lại tiếp tục ngồi xuống kiểm tra thật kỹ từng thi thể, bên cạnh còn có vị trí từng xác chết được cấp dưới ghi lại.
Thi thể thứ nhất được phát hiện ở homestay bên cạnh Vân Thượng, nhưng đây không phải địa điểm xảy ra vụ án.
Thành viên Côn Luân phát hiện ra máu bên ngoài cửa, còn có dấu vết thi thể được kéo đi.
Lộ Viễn bình tĩnh nói: "Có người dựa vào bóng tối mà giết người này, sau đó kéo sang nhà bên cạnh. Ngọn lửa chỉ cháy ở bên này chứ không lan sang bên kia."
Lộ Viễn tiếp tục nhìn đến vết thương, việc này khiến anh ta ngạc nhiên.
Cấp dưới của mình nói rất đúng, mấy tên tội phạm này đều chết bởi một dao.
Còn nữa, dù là vết dao từ phía sau đâm vào, hay từ phía trước, mũi dao đều chuẩn chỉ đâm xuyên qua lá lách.
"Quái lạ, sao chỉ đâm vào lá lách?" Lộ Viễn nghi ngờ: "Chẳng lẽ đây là hành động vì đam mê, hay thói quen?"
Anh ta theo ký hiệu cấp dưới để lại, tiến vào phía cửa sau.
Có lẽ đây là hiện trường thứ hai vụ án. Kẻ giết người ra tay với tên tội phạm thứ hai ở đây, sau đó tiến vào trong nhà.
Lộ Viễn hỏi: "Những học sinh kia thế nào."
Cấp dưới báo cáo: "Có ba người bị thương khá nặng, hai người là Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân bị tên tội phạm bắn vào bụng. May mà viên đạn đi vào trong ruột, hiện tại đã xuống núi làm phẫu thuật, có lẽ không ảnh hưởng đến tính mạng."
Tên này tiếp tục báo cáo: "Còn một người nữa là Vương Vân. Vết thương của cô gái này khá kỳ lạ. Theo khai báo của cô ấy, có một tên tội phạm che mặt nổ súng bắn vào hai chân của cô, cuối cùng cô được một người bạn là Nam Canh Thần cõng ra khỏi homestay, may không bị thiêu chết trong này."
Lộ Viễn cau mày: "Che mặt?"
"Vâng." Cấp dưới gật đầu: "Theo tôi, đây không phải là tội phạm mà chính là người vừa giết hai tên tội phạm kia."
"Không cần phải nghi ngờ, chính là hắn đấy. Có điều, sao người này lại để ý tới Vương Vân, cô nàng này chắc chắn có vấn đề. Người này trợ giúp chúng ta giết đám tội phạm, không lý nào bỗng nhiên bắn cô ta." Lộ Viễn nói tiếp: "À đúng rồi, người bạn học Nam Canh Thần kia sao lại ở trong này?"
"Tôi nghe nói cậu ta bị tên tội phạm kéo vào làm nhục." Cấp dưới giải thích thêm: "Có điều, quần áo cậu ta vẫn gọn gàng, không hề giống với người bị làm nhục chút nào."
"Vậy chắc chắn cậu ta được kẻ giết người thuận tay cứu được." Lộ Viễn phân tích: "Có còn hỏi thêm được gì hay không?"
Cấp dưới báo cáo: "Cậu ta nói, kẻ giết người cao khoảng 1m76, đi chân trần. Vị trí khoé mắt còn có nếp nhăn, nhìn qua giống một người tầm 30 tuổi."
Lộ Viễn gật đầu: "Vậy cứ tạm theo lời khai này mà đi tìm. Nam Canh Thần là người đầu tiên nhìn thấy, chúng ta chỉ có thể dựa vào khẩu cung của người này."
Tất cả mọi người quay về cửa trước, nơi đang đặt các thi thể.
Lộ Viễn suy nghĩ lộ trình hành động của kẻ này. Có tám tên tội phạm, chết hết bảy người. Một người bị súng bắn chết, một người bị dập nát gối trong bãi đỗ xe, một người khác bị thành viên Côn Luân giết chết.
Còn lại cái chết 4 người kia, đều bị đâm thủng lá lách. Nói một cách rõ ràng hơn, đối phương ra tay 4 lần, tất cả đều thành công.
Loại người này có mức nguy hiểm. Thành viên Côn Luân còn phát hiện ra vô số dấu chân máu. Anh ta không thể tưởng tượng được, ý chí người này được đúc bằng gì, chỉ dựa vào một cỗ nhiệt huyết mà lần lượt giết từng người một trong đám tội phạm.
Lộ Viên nhìn lại một lượt các thi thể, bỗng nhiên anh ta phát hiện ra một điều: "Trên tất cả các thi thể này, chỉ có một thi thể chết ngoài cổng là mất đi bộ đàm. Có lẽ đây là người chết đầu tiên... Hiện trường không tìm thấy một cái bộ đàm nào nữa. Cho nên cái bộ đàm mất đi kia, chắc hẳn còn trên người kẻ kia."
Lộ Viễn nói xong, bèn cầm lấy một cái bộ đàm trên thi thể đám tội phạm. Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi nhấn vào nút call: "Xin chào, tôi là Lộ Viễn, thành viên của Côn Luân."
Nhưng, trả lời anh ta không phải là giọng nói mà chỉ có tiếng gió núi vi vu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT