Dịch: Gia Cát Nô

Lần này, cô gái không mặc âu phục, mà đổi lại thành bộ quần áo thoải mái hơn rất nhiều.

Đối phương mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng, bên dưới mặc một chiếc váy xếp nếp dài quá đầu gối, kèm theo một chiếc giày da tinh tế dưới chân.

Cô gái ngồi đó, Khánh Trần có thể nhìn ra được đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn, được bao bọc bởi đôi tất màu trắng.

Có lẽ đây là thói quen phối đồ của cô.

Thần Đại Không Âm vẫn ngồi tại chỗ không có đứng lên, chỉ bình tĩnh nhìn Khánh Trần. Hai con mắt thật to như biết nói chuyện, chăm chú nhìn vào thiếu niên.

Khánh Trần ngồi xuống đối diện cô, khoảng cách hai người chỉ là một chiếc bàn sắt.

Bốn phía là tường xám bằng kim loại, trên đầu còn có một chiếc đèn LED màu trắng. Không biết vì nguyên nhân gì, một nơi có phầm âm u, có sự xuất hiện của Thần Đại Không Âm lại có thêm chút hương vị mát mẻ.

Cô gái đó không thuộc loại có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nhìn lâu chút lại cảm thấy vô cùng dễ chịu, giống như được ánh mắt trời tắm rửa.

Khánh Trần có chút do dự rồi cũng lên tiếng: "Sao cô tới đây?"

"Tới nhìn cậu chút, mang tới chút đồ ăn, do chính tay tôi làm." Thần Đại Không Âm lấy cái túi sách nhỏ đang để ở ghế bên tới. Bên trong có một hộp cơm giữ nhiệt, cái này còn đẹp đẽ hơn so với cái của Diệp Vãn.

Khánh Trần nhẹ nhàng mở hộp cơm ra, bên trong là những miếng sushi được sắp xếp gọn gàng đẹp mắt, bên cạnh còn có bát cơm bò Gyudon.

Thần Đại Không Âm nói tiếp: "Tôi đã hỏi qua rồi. Thức ăn bên trong nhà tù không được tốt lắm, nên chuẩn bị cho cậu một phần ăn."

Khánh Trần hỏi: "Cô không sợ thân phận tù nhân ảnh hưởng đến mình sao?"

"Tôi biết cậu đang làm nhiệm vụ." Thần Đại Không Âm cười nói.

"Tôi rất tò mò, cô với tôi không quen thuộc cho lắm, tối thiếu không quen đến mức mỗi ngày đều đến nhà tù thăm tôi?" Khánh Trần bình tĩnh nói.

Mặc dù, Khánh Trần biết có người quan tâm mình là rất tốt. Nhưng từ trước tới nay, trong suy nghĩ của hắn không có chuyện vô duyên vô cớ được quan tâm.

Nơi này là Thế Giới Bên Trong, người này còn là lữ khách thời gian. Từ hai điều này, đối phương trong mắt Khánh Trần, không phải là xúc động mà là cảnh giác.

Thần Đại Không Âm thì thầm nói: "Lần này, tôi đi cùng người lớn trong nhà tới thành phố số 18. Bọn họ yêu cầu tôi phải tiếp xúc với cậu nhiều hơn. Với lại, đi cùng bọn họ tôi còn chưa thích ứng được."

Hai bên rơi vào yên lặng. Khánh Trần cầm lấy đôi đũa cô gái đã chuẩn bị trước, từ từ ăn hết toàn bộ đồ ăn trong hộp.

Không thể phủ nhận, cô gái nấu ăn rất ngon.

Sau đó, hai bên lại tiếp tục rơi vào yên lặng.

Thời gian đó, Thần Đại Không Âm chưa bao giờ rời ánh mắt khỏi Khánh Trần. Hành động này mãi cho tới 30 phút sau mới kết thúc.

Đến mức độ, Khánh Trần đối với trận thế lớn như tối qua cũng cảm thầy bình thường, nhưng giờ phút này có chút bối rối.

Thần Đại Không Âm lại tiếp tục lẩm bẩm: "Không biết cậu ấy có giống những người tại Thế Giới Bên Trong, thô lỗ và dã man?"

"Cô nói gì vậy?" Khánh Trần tò mò hỏi lại.

"Không có gì, đây là ngôn ngữ mà gia tộc của tôi mới tìm hiểu ra." Thần Đại Không Âm cười cười đứng dậy: "Như vậy thôi, Khánh Trần-kun. Lần sau gặp lại nha."

Cô gái dường như đã tạo thành thói quen yên lặng khi hai người gặp gỡ, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngôn ngữ khiến đối phương nghe không hiểu. Để lộ ra tính cách trẻ con của mình, khiến đối phương thích thú.

...

Thời gian đó.

Lâm Tiểu Tiểu ngồi trong phòng đọc sách buồn bực khó chịu thở dài. Từ khi, Khánh Trần và ông chủ tỏ ra bên ngoài là người không quen biết, cái nhà tù này bỗng mất đi niềm vui thú.

Cậu ta muốn tìm Khánh Trần tâm sự. Mọi người giả bộ không quen biết làm cái quái gì nữa.

Cậu ta muốn nói chuyện với Diệp Vãn, nhưng với tính cách của tên này, cả ngày không đánh nổi phát rắm thì tâm sự cái nỗi gì.

Điều này khiến Lâm Tiểu Tiếu cảm giác cô đơn...

Về phần Quách Hổ Thiền... Cậu ta chỉ ước tên trọc này tránh mình càng xa càng tốt.

Nhưng vào lúc này, một cảnh cửa bên trong đại sảnh lần nữa mở lên, có hai tên người máy giám ngục đang áp giải Lưu Đức Trụ vào trong đại sảnh.

"Cái quái gì vậy?" Lâm Tiểu Tiếu vỗ vỗ vào gáy mình, cậu ta luôn cảm giác được mình đã quên một thứ gì đó.

Theo quy tắc sử phạt của nhà tù, hôm nay là ngày Lưu Đức Trụ kết thúc án phạt.

Nhưng có một vấn đề, Lưu Đức Trụ không thể trở về, bởi Lâm Tiểu Tiếu hiểu, không thể để thằng nhóc này nhìn thấy mặt Khách Trần được.

"Ông chủ, người này không thể thả." Cậu ta quay qua nói với Lý Thúc Đồng.

Lý Thúc Đồng di chuyển ánh mắt từ bàn cờ lên, sau đó nói: "Vậy thêm lần nữa giam nó lại, đêm nay sẽ nói về chuyện này."

Lão vừa dứt lời, hai tên người máy giám ngục kia lập tức dẫn Lưu Đức Trụ ra ngoài cánh cửa hợp kim kia, dẫn cậu ta tới nhà giam biệt lập.

Không ai biết Lý Thúc Đồng làm cách nào. Không biết Lý Thúc Đồng dùng cách nào để truyền đạt mệnh lệnh, để đám người máy giám ngục kia làm theo.

Cũng giống như không một ai biết Lý Thúc Đồng có địa vị gì trong nhà tù số 18.

Lúc này, Lưu Đức Trụ đã được hai tên người máy nhấc lên, mũi nhân được kéo lệt xệt trên đất. Cậu ta tức giận hét lên: "Chờ đã, không phải tôi được thả ra ở đại sảnh kia sao? Tại sao tôi bị phạt ở nhà giam biệt lập? Tôi phạm tội gì?"

Dù cho cậu ta giãy giụa thế nào, cũng không tránh khỏi việc bị mang đi.

Trong lòng Lưu Đức Trụ khổ không tả được.

Với một người hiện tại, không được nói chuyện với bạn bè, không có điện thoại, không được chơi trò chơi, đó là cực hình khó chịu nhất trên đời.

Lưu Đức Trụ rất muốn kết thúc mọi chuyện, có điều cậu ta không làm được.

Mỗi lần đếm ngược kết thúc, cậu ta lập tức bị quy tắc cưỡng ép vào Thế Giới Bên Trong, sau đó là tháng ngày bị giam nhà phòng giam biệt lập.

Không nói tới việc cậu ta còn nhỏ, đã phải nhận điều mình không đáng phải nhận.

Đột nhiên, cánh cửa hợp kim phòng giam biệt lập được mở ra, trên hành lang trống rỗng tối tăm, bỗng xuất hiện một người mang theo chiếc mặt nạ hình mèo đứng đó. Người đó đứng im nhìn chằm chằm vào cậu ta.

"Ông... là ai?" Lưu Đức Trụ do dự. Cậu ta đang sợ hãi, nhưng nhìn thật kỹ lại thấy đối phương không có dáng vẻ của người hung ác, trong tay còn cầm theo chiếc máy đọc sách.

Lưu Đức Trụ chợt hiểu ra, đây là người lữ khách thời gian thứ ba trong nhà tù số 18.

Khánh Trần từ từ bước vào nhà giam biệt lập, tiếp theo tiếng động cơ thuỷ lực của cửa nhà giam vang lên, cánh cửa hợp kim lại lần nữa đóng lại.

"Ông muốn gì?" Lưu Đức Trụ rơi vào không gian bị bịt kín vô cùng sợ hãi.

Khánh Trần yên lặng vài giây, rồi lấy máy đọc sách ra viết một câu vào đó: "Tôi đã đọc tin tức, cậu biến thành tôi?"

Lưu Đức Trụ mở to mắt nhìn: "Tôi, tôi không phải cố ý dùng danh tiếng của ngài. Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, về sau nhất định không được nói phét nữa, lần này ra ngoài tôi sẽ công bố chuyện này. Bản thân mình không phải người lữ khách thời gian gặp Giản Sanh."

Khánh Trần tiếp tục viết vào máy đọc sách: "Không cần."

"What?" Lưu Đức Trụ còn đang dựa vào logic của mình suy nghĩ, còn tưởng rằng vị lữ khách thần bí này khó chịu muốn đến lấy lại danh tiếng, nhưng xem ra không phải vậy.

Cậu ta suy nghĩ, rồi bất đắc dĩ hỏi tiếp: "Vậy ngài muốn tôi phải làm sao?"

"Công khai thừa nhận." Khánh Trần viết là máy đọc sách.

"Không được, không được." Lưu Đức Trụ lắc đầu như đánh trống: "Hiện tại, tội bị làm phiến đến mức sợ rồi. Sếp à, người không biết đó thôi, nhà tôi ở tầng hai, hôm trước tôi tắm quên kéo cửa chớp xuống, thế mà nghiêng qua khu nhà bên cạnh thấy có người đang dùng máy ảnh theo dõi tôi! Còn nữa, tôi đạp xe về nhà, lúc nào cũng có đám chó săn đi theo, đám người này còn chê tôi đạp xe chậm nên nói tôi lên xe bọn họ trở về cho nhanh. Pha đánh mặt đó họ đánh cũng thật sự quá đẹp!"

Khánh Trần không để ý đến những lời phàn nàn của cậu ta, mà lần nữa viết vào máy đọc sách: "Cậu biết mình bị phán quyết bao nhiêu năm sao? Điều này không phải tôi đưa ra, mà là thẩm phán, toà án thành phố số 18, tại Thế Giới Bên Trong đưa ra."

Khánh Trần tiếp tục viết: "99 năm 7 tháng."

Lưu Đức Trụ: "???"

Khánh Trần giải thích: "Căn cứ vào tin tức tôi có. Cậu phạm tội ăn cướp, ăn trộm, buôn lậu, buôn thuốc phiện, âm mưu giết người, toàn tội nặng."

"Mẹ kiếp." Lưu Đức Trụ suýt chút nữa rơi vào hôn mê.

Lúc này, Khánh Trần từ máy đọc sách đưa ra tin tức Lưu Đức Trụ bị thẩm phán đưa ra quyết định. Đây là máy đọc sách của Lý Thúc Đồng, cho nên có được quyền hạn này.

Lưu Đức Trụ ngơ ngác nhìn phần tin tức, phía trên viết rất rõ việc cậu ta đã làm, có thể nói đây là bản án cao nhất mà toà án đưa ra trong hai năm gần đây tại thành phố số 18.

Tinh thần cậu ta rơi xuống vực thẳm. Thời gian trước cậu cảm thấy mình là người may mắn, chỉ cần chịu đựng tốt thời gian bị phạt là được rồi.

Khánh Trần tiếp tục viết: "Đương nhiên, tôi cảm thấy..."

Đột nhiên, Lưu Đức Trụ lớn tiếng nói: "Sếp, ngài chỉ dùng cách viết để nói chuyện, có phải sợ tôi nhận ra giọng ngài không? Cho nên, ngài là người mà tôi biết sao? Hay vị trí của hai ta rất gần nhau?"

Giờ phút này, Lưu Đức Trụ phô diễn ra trí thông minh vốn có của mình, chứ không phải một người được xuyên qua vui mừng đến mức ngu ngốc. Trong căn nhà giam biệt lập, dần dần quay trở lại với sự tỉnh táo vốn có của một con người.

Khánh Trần lạnh lùng nhìn đối phương, sau đó giọng nói vang lên sau tấm mặt nạ: "Điều này không quan trọng, quan trọng là tôi và Lý Thúc Đồng cho rằng, cậu là một người bị xã đoàn đưa ra gánh tội thay. Các xã đoàn tại Thế Giới Bên Trong đều làm những việc này, bị đội quản trị Liên Bang để mắt tới, tiếp theo sẽ có một người xui xẻo đứng ra nhận tất cả mọi tội lỗi."

Trong giờ phút đó, Lưu Đức Trụ cảm nhận được, áp lực đối phương gây ra đã thay đổi.

Trong lúc vô hình, áp lực ngày càng lớn, khiến người đối diện không tự chủ được hô hấp dần dần gấp gáp.

Một giọng nói bình thường vang lên, lại vô cùng cuốn hút.

Lưu Đức Trụ suy nghĩ, nếu giọng nói này mình đã nghe qua, chắc chắn sẽ nhớ mãi không thôi.

Nhưng cậu ta lục lại tất cả trí nhớ của mình, giọng nói này chẳng có chút ấn tượng nào.

Khánh Trần hỏi: "Bây giờ nghe được giọng nói của tôi rồi? Chúng ta tiếp tục trao đổi chứ?"

"Xin lỗi sếp, là tôi hiểu lầm." Giọng nói Lưu Đức Trụ dần dần nhỏ đi.

Khánh Trần nhìn Lưu Đức Trụ: "Hiện tại, tôi tới gặp cậu là muốn trao đổi với cậu. Cậu giả làm tôi, tôi giúp cậu thoát tội."

Đầu tiên hắn dùng thực tế phá huỷ hi vọng của cậu ta, sau đó dùng lời hứa hẹn tạo lại hi vọng đó.

Hắn làm vậy, bởi vì thực trạng Lưu Đức Trụ bây giờ, hoàn toàn có thể trở thành người liên hệ của hắn tại Thế Giới Bên Ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play