Dịch: Gia Cát Nô

Đếm ngược: 47: 59: 59

Hai ngày.

Vẫn như cũ, là hình cảnh quen thuộc của nhà tù số 18.

Nhưng lần này không giống những lần trước.

Trước kia chỉ có hắn và chiếc giường lạnh lẽo, giờ đây đã có người chờ hắn trở về.

Diệp Vãn cầm đến một hộp cơm giữ nhiệt, bên trong chắc hẳn có thịt bò do chính tay anh ta làm.

Khánh Trần đối diện với ba người nhìn mình chằm chằm, giống như bọn họ đã ngồi đây từ rất lâu để chào đón mình về nhà.

Ngôi nhà này có chút mờ ảo, trống trải, nhưng vậy là đủ rồi.

"Sư phụ, đây là bản hợp âm con mang cho người." Khánh Trần mở lòng bàn tay ra, đưa USB cho Lý Thúc Đồng.

Lý Thúc Đồng nhìn qua cảm giác kỳ lạ: "Đồ này ta còn chưa thấy qua. Tiểu Tiếu biết xử lý không?"

Lâm Tiểu Tiểu trả lời: "Không thành vấn đề, thiết bị nào cũng vậy, quan trọng nhất là chip."

"Sư phụ, ngài có thể nhìn ra được điểm đặc biệt lúc con xuyên qua không?" Khánh Trần hỏi. Từ trước đến nay, hắn đều dựa vào bản thân mình, tìm ra quy luật, bây giờ có thêm người ngoài quan sát, có thể sẽ tìm ra điểm mới lạ.

"Trước đó, con có nói thời gian xuyên qua giữa hai thế giới khoảng chừng 1 giây, cái này không chính xác." Lý Thúc Đồng nói: "Ta cảm giác được, thời điểm con xuyên qua đó, lực trường có sự giao động, mà giao động này chỉ trong chớp mắt, khả năng chỉ khoảng 0. 1 giây, có khi ngắn hơn. Giống như chỉ trong cái chớp mắt đó, con đã biến mất, khi con trở lại khối vàng trong tay đã biến mất."

"Thì ra là thế." Khánh Trần suy nghĩ, thì ra là thân thể của mình xuyên qua.

Nhưng có một vấn đề, Khánh Trần từ trước khi có sự kiện xuyên qua tại Thế Giới Bên Trong ở đâu? Đi đâu? Hay trực tiếp hoá thành không khí?

Khánh Trần hỏi: "Sư phụ, thân thể còn có một dòng khí như lửa..."

"Bây giờ còn chưa đến thời điểm giải thích." Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Chỉ có điều, nó xuất hiện sớm hơn thời gian ta dự đoán."

Hai người còn đang nói chuyện, Diệp Vãn đến trước người Khánh Trần, kéo áo hắn lên. Khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ cơ bụng Khánh Trần bèn vui vẻ cười nói: "Tiểu Tiếu, tao lại thắng."

"Các người các cược gì vậy?" Khánh Trần tò mò.

"Anh cùng nó cược. Nếu như cậu không có người giám sát sẽ tiếp tục huấn luyện cường độ như vậy nữa hay không?" Diệp Vãn nói: "Bọn anh đã huấn luyện cho chú, dáng vẻ cơ bụng của chú hiện tại, nếu như nghỉ một ngày cũng không làm được."

"Từ ngày mai bắt đầu tăng cường độ." Lý Thúc Đồng nói: "Diệp Vãn, cậu bỏ ra chút công sức. Đã nhiều năm như vậy, ta còn chưa gặp qua đứa bé nào khắc khổ với bản thân như vậy."

"Được rồi ông chủ." Diệp Vãn gật đầu trả lời.

Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng nói: "Sư phụ, ngài không xem qua bản hợp âm sao?"

"Không cần vội, con đi theo ta." Lý Thúc Đồng nói với Khánh Trần.

Khánh Trần vẫn chưa hiểu ý của ông: "Đi đâu?"

Lý Thúc Đồng bước đến cánh cửa lớn trước mặt: "Dẫn con đi nhìn thế giới bên ngoài."

"Vì sao ngài lại dẫn con nhìn thế giới bên ngoài?" Khánh Trần khá mù mờ.

Lý Thúc Đồng đột nhiên quay lại hỏi: "Con không có chút tò mò nào với thế giời bên ngoài sao?"

Khánh Trần ngạc nhiên.

Hắn đương nhiên tò mò rồi.

Từ ngày đầu tiên bắt đầu, hắn đã đọc rất nhiều tin tức của người xuyên qua. Họ mô ta cái thế giới ngoài kia bao la hùng vĩ biết bao.

Có người nói thành phố ở trong mây.

Có người nói thành phố giống như một cánh rừng toàn sắt thép.

Có người lại nói trên bầu trời rộng lớn kia, những hình chiếu 3D say đắm lòng người.

Còn có người nói, họ đang trải qua một cuộc sống ảo giống như trên phim tại Thế Giới Bên Ngoài, tựa như diễn viên chính trong một bộ phim, thử thách một cuộc sống truyền kỳ mới.

Những người xuyên qua đều nói về cuộc sống đầy màu sắc trong thành phố.

Mà hắn xuyên qua lại vào nhà tù như một cái lồng giam bằng sắt.

Khánh Trần chỉ là cậu bé 17 tuổi, tất nhiên phải tò mò chứ, cũng sẽ có chút gì đó hâm mộ đám người kia.

Có điều, Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng trả lời: "Dù con tò mò, nhưng còn biết hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để hưởng thụ cảnh đẹp."

Lý Thúc Đồng cười nói: "Người trẻ tuổi nên có tính cánh của người trẻ. Trước khi con phải bước đi một mình, làm một người sư phụ như ta sao để con thua thiệt so với người khác được."

Khánh Trần ngạc nhiên: "Người có ý gì vậy?"

"Những lữ khách thời gian khác đã được ngắm nhìn phong cảnh, đệ tử của Lý Thúc Đồng cũng phải xem được. Đêm nay, ta dẫn con đi xem cảnh đẹp nhất thành phố số 18." Lý Thúc Đồng nói chuyện tự nhiên kèm theo phần tuỳ hứng.

Trong nhà tù lạnh lẽo cũng chưa đựng rất nhiều mùi vị tình thân.

Đại sảnh vẫn trong trạng thái ngủ say, chỉ có cánh cửa bằng hợp kim năng nề từ từ nâng lên cho bọn họ. Những nòng súng Metal Storm trên đỉnh đầu không động đậy, máy bay không người lái vẫn chìm trong giấc ngủ.

Diệp Vãn đưa cho hắn một chiếc mặt nạ hình mèo đã chuẩn bị trước: "Ông chủ sai anh chuẩn bị cho chú. Hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp để chú ra ngoài ánh sáng."

Chiếc mặt nạ hình mèo kia giống như đang cười, những đường sọc đỏ trắng đan xen một cách quỷ dị.

Khánh Trần nhìn bóng dáng Lý Thúc Đồng.

Thì ra, khát vọng tự do của hắn lại gần đến như vậy.

...

Nửa đêm.

Thành phố số 18, khu 1.

Trên tầng mây, trong nhà ăn toà nhà Vĩnh Hằng cao 88 tầng.

Một căn nhà ăn cực kỳ xa hoa, âm thanh đàn Cello du dương nhẹ nhàng vang lên, có điều mọi chỗ ngồi đều trống không.

Trước lỗi vào cửa hàng, đang có mấy nhân viên phục vụ không biết đang tranh cãi cái gì.

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục áo trắng gile bên ngoài, bên trong có áo lót màu đen, trước ngực còn có thắt nơ chỉnh tề.

Một nhân viên phục vụ trẻ tuổi tươi cười lễ phép đang giải thích với khách hàng: "Chào ngài, đêm nay, từ 12h trở đi, các phòng ăn tại cửa hàng Nhật Quang đã được bao hết. Nhà hàng Nhật Quang cảm thấy không phục vụ tốt cho quý khách nên tặng các ngài hai tấm vé. Dùng vé này có thể ăn uống tại nhà hàng Nhật Quang, trừ thứ 7 và chủ nhật."

Tranh cãi với nhân viên phục vụ cửa hàng là một đôi nam nữ, nam có vẻ đứng tuổi, còn nữ vẫn đang độ tuổi thanh xuân.

Người đàn ông nhìn thẳng nhân viên phục vụ nói: "Tôi chưa từng nghe thấy nhà hàng Nhật Quang có thể bao hết? Các người thực sự không nói đùa đấy chứ?"

Nhân viên nhà hàng lễ phép nói: "Thật sự xin lỗi tiên sinh. Thật sự xin lỗi ngài. Trước kia đúng thật chưa từng có, vừa rồi khi tôi nhận được tin này cũng thật sự không tưởng tượng nổi."

Lúc này, đôi nam nữ nhìn qua các phòng được ngăn cách bằng pha lê, quả nhiên bên trong không có một ai.

Nhà hàng Nhật Quang là nhà hàng có vị trí cao nhất tại thành phố số 18. Ăn uống trên này có thể quan sát tất cả khung cảnh thành phố này, cho nên ăn uống nơi này là một loại đẳng cấp. Đám quyền quý trong thành phố này thường xuyên đến đây ăn uống.

Người trung niên suy nghĩ chút rồi hỏi: "Người bao hết là người Lý thị hay Khánh thị?"

"Không phải thưa tiên sinh." Nhân viên thật thà trả lời.

Cô gái trẻ giường như có chút mất hứng. Cô ta nũng nịu, đôi khuyên tai rực rỡ đung đưa khiến người con trai của mình mê mang.

Người trung niên lại suy nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, tôi có thể biết ai bao hết phòng ăn không? Tôi cũng biết có thể bao hết phòng nơi đây tuyệt đối là người có danh tiếng. Nhưng nếu tôi biết, sẽ nói khó với người ta một chút."

Người trung niên này khá khôn khéo, không hề ngốc chút nào.

Khi gã ta gặp phải một khó khăn nào khó giải quyết. Đầu tiên, gã sẽ nhủ thầm với lòng mình rằng, chuyện người đó làm được thì mình có làm được hay không? Nếu không làm được, vậy cũng đừng tỏ ra để nhận lấy xấu hổ, bởi vì mình không cùng đẳng cấp với đối phương.

Nhưng gã ở thành phố này cũng thuộc dạng có máu mặt, nếu chẳng may gặp được người quen thì có thể kéo về chút thể diện.

Nhân viên cửa hàng đến trao đổi với quản lý, sau đó cầm theo một tấm danh thiếp màu đen tới.

Trên tấm danh thiếp chẳng có chút thông tin liên lạc nào, chỉ vỏn vẹn 5 chữ: Hằng Xã, Lý Đông Trạch.

Người trung niên nhìn thấy tấm danh thiếp này không nói thêm một lời nào, bèn kéo bạn gái vào thang máy xuống dưới. Trong thang máy, người bạn gái phàn nàn: "Không phải nói chào hỏi người kia sao? Sao một tiếng rên cũng không có đã đi vậy?"

Người trung niên thở dài: "Em lựa chọn một chỗ khác. Bữa ăn ở Nhật Quang hẹn em hôm khác."

"Tháng trước anh còn khoe với em là biết Lý Đông Trạch sao?" Cô gái phàn nàn.

"Đây là hai chuyện khác nhau." Người trung niên tỏ ra mất kiên nhẫn: "Hiện tại người này không ở thành phố số 18 mà chỉ đứng ra nói hộ người khác thôi."

Giờ phút này, người trung niên đã nghĩ ra điểm quan trọng nhất.

Nhưng gã nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra, người nào khiến Lý Đông Trạch phải làm ra chuyện này.

Theo hiểu biết của gã, người này làm việc rất giản dị, rất ít khi làm những việc vô bổ thế này.

Lúc hai người còn đang ngắm cảnh từ bên trong thang máy, đã thấy một chiếc Hắc Võ Sĩ lơ lửng dừng lại trên mái nhà hàng Nhật Quang.

Lý Thúc Đồng dẫn Khánh Trần từ trên xe đang lơ lửng bước xuống. Nơi này đã sớm có nhân viên phục vụ chờ sẵn để đưa khăn nóng cho hai người lau mặt.

Khánh Trần mang theo mặt nạ nên vẫy tay ý bảo không cần.

"Lý tiên sinh, vị trí tốt nhất đã chuẩn bị cho ngài. Camera toàn bộ toà nhà đã được đóng lại. Tiên sinh Lý Đông Trạch có nói ngài thích nhất món thịt kho tàu cũng đã chuẩn bị xong." Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng nói.

Lý Thúc Đồng nói với Khánh Trần: "Có lẽ một này nào đó, con sẽ hiểu được một điều. Trong thế giới này, chỉ cần có tiền và quyền lực, mọi thứ đều rất dễ dàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play