Thời gian nghỉ giữa tiết, Vương Vân, Bạch Uyển Nhi, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, bốn người lại tụ tập bên ngoài hành lang.
Những bạn học đi lại trên hành lang đều mặc đồng phục, mà bốn người vì mới chuyển tới còn chưa có đồng phục của riêng mình, nên đứng đó có phần nổi bật.
Chỉ có điểu, phần lớn học sinh đi ngang qua nhóm người này đều cố gắng tránh xa ra.
Chuyện này rất dễ hiểu, giống như có một nhóm người bước lên một chiếc xe bus, nhưng hàng ghế cuối cùng chỉ có một mình cô gái xinh đẹp, đa số những người lên sau sẽ không lựa chọn ngồi cùng cô gái. Trừ khi không còn chỗ nào để ngồi.
Hồ Tiểu Ngưu nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng trên cổ tay, còn khoảng 8 phút nữa tiết học sẽ bắt đầu. Cậu ta nhỏ giọng nói: "Vấn đề trước đó thảo luận với mọi người, có điểm khác lạ nào không?"
Bạch Uyển Nhi cười cười liếc qua Vương Vân nói: "Chẳng có chuyện gì khác lạ cả, chỉ có một bạn nam để ý Vương Vân mà cố tình đổi chỗ ngồi thôi."
"Đừng đoán mò." Vương Vân vỗ nhẹ vào cánh tay Bạch Uyển Nhi nói: "Nhỡ may không phải ý người ta thì sao."
"Cậu là người hiểu rõ nhất." Bạch Uyển Vân ỡm ờ nói.
Bỗng nhiên, Hồ Tiểu Ngưu đưa ra dự đoán: "Người đó có phải lữ khách thời gian hay không? Cậu ta đoán được thân phận của mọi người cho nên mới có tình tiếp cận."
Thật ra, Hồ Tiểu Ngưu là người thông minh. Cậu ta biết rõ, học sinh cấp ba dù yêu thầm cũng không thể dứt khoát chủ động đổi chỗ ngồi cho người khác, để có cơ hội ngồi cạnh người mình yêu thế được.
Cho nên, Hồ Tiểu Ngưu cảm thấy dự đoán của hai cô gái có vẻ không đúng.
Vương Vân và Bạch Uyển Nhi nhìn nhau nói: "Hắn không phải chứ?"
"Các cậu phải biết đây là Lạc Thành, một trong 19 thành phố chính xuất hiện lữ khách thời gian. Nên trong số chúng ta có lữ khách thời gian cũng là điều bình thường." Hồ Tiểu Ngưu phân tích: "Cẩn thận chút, nếu cậu ta nghe hiểu nội dung chúng ta trò chuyện, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."
"Cậu ta nghe không hiểu." Vương Vân nói: "Bọn mình nói chuyện trước mặt cậu ta, còn cậu ta chỉ tập trung vào giải đề toán."
"À, thế này." Hồ Tiểu Ngưu nói: "Các cậu để ý xem, hắn ta có thường xuyên cúi xuống xem cánh tay của mình hay không? Hiểu ý mình chứ, nếu một người đột nhiên có đếm ngược, dù cho tò mò hay có thêm một đồ vật mới, đều vô ý nhìn vào nó. Thói quen này phải một thời gian mới bỏ được, hiện tại đếm ngược còn rất mới."
Vương Vân suy nghĩ rồi trả lời: "Được, mình sẽ để ý."
Một tiết nữa trôi qua, bốn người lại tập trung ngoài hành lang.
"Thế nào?" Hồ Tiểu Ngưu hỏi.
Vương Vân lắc đầu: "45 phút đồng hồ, hắn chưa từng nhìn qua cánh tay, dù không có làm gì cũng chỉ ngồi ngây ra, chứ chưa hề cúi xuống nhìn cánh tay."
Hồ Tiểu Ngưu nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài. Trương Thiên Chân hỏi: "Có phải cậu ta đoán được có người theo dõi mình, cho nên cố ý không nhìn vào cánh tay?"
Hồ Tiểu Ngưu suy tư: "Tạm thời loại bỏ khả năng người này là lữ khách thời gian, một người thiếu niên bình thường không thể có khả năng ấn dấu sâu vậy, cũng không cách nói suy nghĩ vẹn toàn thế được. Nếu như cậu ta là người như vậy, thật sự quá đáng sợ."
"À đúng rồi, bên các cậu có tiến triển tý nào không?" Vương Vân hỏi.
"Không có." Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu: "Lưu Đức Trụ có khả năng giả ngu. Hiện tại chúng ta không sao tìm được điểm đột phá trên người này, phải từ từ tạo dựng mối quan hệ mới được."
"Hay chúng ta tìm kiếm đột phá từ Giang Tuyết cũng được." Trương Thiên Chân nói: "Như vậy, chúng ta có thể tìm hiểu tình hình thành phố số 18 thông qua cô ấy."
"Chỉ còn cách này, nhưng hai mẹ con nhà đó rất khó nói chuyện." Bạch Uyển nhi nói tiếp: "Chờ đã, các cậu có nghe thấy tên cô bé hôm qua nói là anh Khánh Trần sao? Mình khẳng định người đó là Khánh Trần lớp chúng mình, có lẽ hai nhà có mối quan hệ gần gũi."
"Nếu vậy, mục tiêu đầu tiên của chúng ta là Khánh Trần?" Trương Thiên Chân hỏi."
"Ừ, bắt đầu từ Khánh Trần, thông qua cậu ấy tiếp xúc với Giang Tuyết." Vương Vân gật đầu.
...
Giờ nghỉ sau tiết hai, Khánh Trần ngồi ở trong lớp xem điện thoại. Hắn xem tất cả tin tức về lữ khách thời gian.
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Khánh Trần, Nam Canh Thần, đây là nước chúng mình mới mua ở siêu thị gần trường, cho hai người."
Nam Canh Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai chai nước Nongfu Spring mát lạnh, bên ngoài chai nước vẫn còn dày đặc những giọt nước bám vào.
Bởi vì những giọt nước này, những ngón tay xinh đẹp của đối phương càng thêm óng ánh long lanh.
Trong lớp học, có vài người lén nhìn về phía dưới này. Bọn họ không biết từ khi nào Nam Canh Thần và Khánh Trần thân quen với hai cô gái mới chuyển trường này vậy?
Làm cho, hai bạn này mua được cho 2 người bọn họ.
Nam Canh Thần chết lặng: "Đây là... mua cho mình sao?"
Bạch Uyển Nhi nở nụ cười rạng rỡ: "Đương nhiên."
"Mình xin, cám ơn cậu." Nam Canh Thần vui vẻ nhận lấy.
Chỉ có điều, Khánh Trần vẫn cúi đầu xuống xem điện thoại, giường như mọi việc không liên quan đến mình.
Trên điện thoại, có một tin tức: Công an vừa phá được một vụ giam giữ người trái phép, qua đó giải cứu thành công 12 người từng thừa nhận mình là lữ khách thời gian trên internet.
Trong đó, có một người rất nổi tiếng trên mạng.
Tin tức có nói, đám tội phạm này đã đưa 12 con tin tới một nhà máy đã bỏ hoang vùng ngoại ô, đe doạ, ép cung, nhằm lấy tin tức tại Thế Giới Bên Trong của 12 người này.
Bọn chúng còn đe doạ đến sự an toàn của người nhà những con tin, ép 12 người này mang vật phẩm từ Thế Giới Bên Trong trở về, bằng cách nhét dược phẩm vào dạ dày, trực tràng, khoang miệng, để đưa đồ về Thế Giới Bên Ngoài.
Trong hồ sơ có ghi, đội chấp pháp thu được tại hiên trường một vài dược phẩm tại Thế Giới Bên Trong, chủ yếu là thuốc biến đổi gen.
Tất nhiên, thuốc biến đổi gen cũng không giúp tăng cường cơ thể, nhưng có khả năng trợ giúp bệnh nhân có bệnh di truyền như: Điếc bẩm sinh, tim bẩm sinh.
Hiện tại, công an đã bắt được 4 tên tội phạm, còn 9 tên nữa đang bỏ trốn. Theo như khẩu cung cảnh sát tra ra, 9 người kia rất có khả năng là lữ khách thời gian.
Tin tức này quá rúng động.
Trước kia đám tội phạm liên quan tới lữ khách thời gian chỉ có ở nước ngoài, hiện giờ trong nước đã manh nha xuất hiện.
Lần này, chỉ sợ rằng không một ai dám công khai mình là lữ khách thời gian nữa rồi.
Từ hôm nay, tất cả lữ khách thời gian phải giữ bí mật.
Giống như mọi người phải đặt bản thân mình vào trong rừng sâu tối tăm.
"Khánh Trần?" Vương Vân ngồi cạnh chờ đợi một lúc, vẫn không thấy Khánh Trần để ý đến mình, bèn lên tiếng gọi.
Khánh Trần lấy lại tinh thần, cầm chai nước lên tiếng: "Cám ơn, nhưng sau này đừng khách khí như vậy nữa."
"Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm, giúp đỡ nhau chút có sao đâu." Vương Vân cười nói.
Trong lớp, mọi người nghe được tin này như bị sét đánh ngang tai, tình huống này là sao đây? Khánh Trần và hai người bạn mới này là hàng xóm?
Khánh Trần yên lặng, trong nháy mắt đã hiểu ý đồ của đối phương.
Hắn không để ý tới ánh mắt hâm mộ của các bạn trong lớp, cũng không thèm để ý đến mấy tên con trai đang ồn ào.
Hắn đã từ từ hiểu rõ tình cách của đám người Vương Vân, Bạch Uyển Nhi.
Những người này đã được đào tạo dưới nền giáo dục cao cấp, gặp qua nhiều chuyện, nên có tính toán riêng của bản thân.
Nhưng dù sao bọn họ cũng chưa từng trải qua khó khăn. Tính cách đối phương cũng chỉ học theo một người nào đó, chứ chưa từng được xã hội nhào nặn thành.
Cho nên mới có việc, mấy tiết học trước còn tỏ ra không quan tâm, nhưng hiện tại thái độ lại thay đổi, lại có phần ép buộc bản thân.
Lúc này, Vương Vân cười cười: "Cậu đang đọc cái gì vậy? Gọi cậu mà hình như không nghe thấy?"
Lúc này, cô gái bỗng nhiên xích lại gần, nhìn vào điện thoại của hắn. Hành động bất chợt của đối phương, khiến cho mùi nước hoa bỗng nhiên lao vào trong mũi Khánh Trần.
Cô bạn cố ý làm ra động tác này.
Nhưng khi cô nhìn thấy nội dung trên điện thoại, thân thể bỗng nhiên cứng đờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT