( Học bá: top những người học giỏi nhất trường.

Học thần: Học ít mà vẫn giỏi)

Hồ Tiểu Ngưu nhìn theo hình bóng Khánh Trần. Hắn có một cảm giác quen thuộc từ người này.

Không phải vì hắn đã gặp Khánh Trần hay chưa, cũng không phải Khánh Trần giống một ai đó. Mà là thái độ, thái độ xa lánh của cậu ta.

Giống như đặt đám bạn cùng lứa ở bên ngoài vòng tròn rất lớn. Ngoài mặt tỏ ra khách khí lễ phép, thực chất bên trong là thái độ kiêu ngạo.

Điều này khiến Hồ Tiểu Ngưu không ngờ tới. Cậu ta nhìn lại khu nhà Khánh Trần ở, cảm xúc nói: "Bọn mày có cảm thấy cậu ta có điểm kỳ lạ không?"

Người con trai đeo gọng kính màu đen Trương Thiên Chân nói: "Vương Bân và Bạch Uyển Nhi xinh đẹp như vậy, đã thế còn là hàng xóm mới, bạn mới. Nhưng hắn không thèm nhìn lấy một cái, hình như không có tý sức hút nào với hắn.

"Đúng vậy." Vương Vân gật đầu: "Cậu ta không giống một đứa con trai ngây thơ, mà giống như không muốn tiếp xúc với chúng ta."

"Người bạn ngồi cùng hắn là Nam Canh Thần, có nói với mình là cậu ta suốt những năm học đã qua luôn duy trì ở vị trí số 1, có kiêu ngạo cũng dễ hiểu. Không phải học bá đều như vậy sao?" Bạch Uyển Nhi cười: "Không phải nhóm 'Hải Trung' của chúng ta cũng vậy đó sao?"

Hồ Tiểu Ngưu cười, lắc đầu: "Học bá tại một thành phố nhỏ, không đáng nhắc tới."

Thực ra, Hồ Tiểu Ngưu không phải cố tình khinh thường. Mà bọn họ hiểu rất rõ, cách thức giáo dục ở thành phố lớn so với thành phố nhỏ cách biệt là bao xa?

Tại một thành phố nhỏ, đọc được tiếng anh có lẽ là làm được. Nhưng nghe còn kém bọn họ quá xa, dù cho trường quốc tế Lạc Thành, dùng từ quốc tế để đặt cho tên trường cũng chẳng khác gì nhau.

Nhưng tại thành phố lớn, tuỳ ý gọi một học sinh trung học cũng có thể giao tiếp tiếng anh lưu loát.

Điểm thi không cần biết nhiều hay ít, nhưng thời gian nghỉ đông và nghỉ hè đều có những chuyến du lịch quốc tế để trải nghiệm.

Hai địa phương mà giống như hai thế giới.

"Được rồi, không cần phải nói đến chuyện học bá hay học thần nữa. Chúng ta và hắn cũng không gặp nhau quá nhiều, chỉ vô tình là hàng xóm của nhau mà thôi." Vương Vân nói tiếp: "Vào nhà nói chuyện."

Bọn họ nói xong bèn đẩy cửa phòng 102 bước vào.

Hiện tại, đám công nhân đã rời đi, trong phòng đã được trang trí lại, rực rỡ hẳn lên.

Trong phòng không được sửa chữa lại nhiều. Do thời gian gấp gáp, nên chỉ thêm thảm trên mặt đất, dán lại tất cả tường, khử mùi lại căn phòng.

Với khả năng của nhóm người, nơi này miễn cưỡng có thể ở được.

"Thật ra chúng ta ở khách sạn cũng được mà, không nhất thiết phải tới nơi này. Mục tiêu của chúng ta là Lưu Đức Trụ, Giang Tuyết cũng không có gì nổi bật cho lắm." Bạch Uyển Nhi đưa ra ý kiến.

Hồ Tiểu Ngưu nói: "Đừng suy nghĩ thiển cận như vậy. Chúng ta đã quyết tâm rời thành phố số 7 đến thành phố số 18. Vậy nhất định phải cố hết sức làm quen với tất cả mọi người tại thành phố số 18. Không nghe hướng dẫn của Hà Tiểu Tiểu sao, cố gắng lập thành tổ đội."

Vương Vân chán nản nói: "Các cậu nhất định phải dùng biện pháp từ từ tiếp cận Lưu Đức Trụ sao? Không dùng tiền mua quách tài nguyên hay tin tức cho rồi."

Trương Thiên Chân lắc đầu: "Đã đến Lạc Thành, cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý chịu khổ, đây là mình cùng Tiểu Ngưu đã bàn bạc với nhau. Chúng ta không có bất kỳ một mối quan hệ nào tại thành phố số 7, cho nên chỉ còn cách lợi dụng sức ảnh hưởng tại Thế Giới Bên Ngoài, tìm kiếm hỗ trợ tại Thế Giới Bên Trong."

Hồ Tiêu Ngưu nhìn mọi người, gật đầu nói: "Hiện tại, chúng ta cần tìm cách tạo mối quan hệ với Lưu Đức Trụ, cho nên mọi người cần gạt đi tác phong ngày thường. Không có tiền tuyệt đối không được, nhưng tiền không phải vạn năng. Các cậu phải hiểu, trên thế giới này, người có nhiều tiền hơn chúng ta có rất nhiều. Đến lúc đó, thời điểm cần dùng tiền mua tin tức hay tài nguyên từ Lưu Đức Trụ, quan hệ mới là thước đo quan trọng nhất."

"Đúng rồi, bên lớp 4 bọn cậu sao rồi? Từ đầu đã nói 4 người chúng ta học chung một lớp, sau đó lại không được vì lớp 4 đã đủ người." Vương Vân hỏi.

Hồ Tiểu Ngưu trả lời: "Lưu Đức Trụ rất dễ nói chuyện. Nhưng khi bọn mình hỏi vài chuyện, cậu ta lại không muốn trả lời."

Trương Thiên Chân nói tiếp: "Quan trọng là, cậu ta rất dễ gần, mà không đồng ý tiết lộ thông tin cho chúng ta. Nhìn qua tưởng cậu ta đần độn, nhưng lại là người vô cùng khéo léo, giống như đại trí giả ngu."

"Ừ, dùng câu đại trí giả ngu rất chuẩn." Hồ Tiểu Ngưu đưa ra nhận xét.

"Đúng rồi." Vương Vân bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: "Các cậu nghe thấy, Ương Ương cũng đang làm thủ tục chuyển trường không?"

Ương Ương? Sáp Ương Ương?

Một cái tên giản dị. Nhưng qua phản ứng của đám người Bạch Uyển Nhi có thể nhìn ra được, cái tên này ở Hải Trung hay Hải Thành cũng thuộc dạng có số có má, chiếm một vị trí đặc biệt, mới khiến cho đám người giật mình.

Trương Thiên Chân bỗng nhiên nhớ ra nói: "Chờ đã, tao nghe người ta nói. Ông ngoại Ương Ương ở Lạc Thành? Không phải cô ấy cũng chuyển đến đây chứ?"

"Chưa nghe thông tin này, cũng chưa nghe Ương Ương trở thành lữ khách thời gian." Hồ Tiểu Ngưu nói: "Trước tiên đi chào hỏi hàng xóm mới cái đã."

Cậu ta nói xong bèn lấy ra một chiếc hộp đẹp đẽ làm quà gặp mặt, dẫn đám người bước lên tầng 2.

Cốc cốc cốc, Hồ Tiểu Ngưu gõ cửa.

Trong phòng truyền đến giọng nói: "Tiểu Vân, ra mở cửa đi con. Hình như là anh Khánh Trần của con đến đấy."

Tiếp theo, giọng nói ngọt ngào của Tiểu Vân vang lên: "Anh Khánh Trần, chờ chút em mở cửa cho anh ngay đây."

K.. ret... cửa mở ra.

Vương Vân nhẹ nhàng bước tới nói: "Xin chào, cô bạn nhỏ."

Ầm một cái, cánh cửa đã được đóng lại, trong phòng vang lên tiếng Lý Đồng Vân: "Mẹ, không phải anh Khánh Trần."

Giang Tuyết ngạc nhiên: "Thế là ai vậy?"

Lý Đồng Vân trả lời: "Con không quan tâm."

Cách âm của phòng cũng không tốt lắm, đám người Hồ Tiểu Ngưu bên ngoài đã nghe hết tất cả. Quả nhiên, cách cửa này không mở ra vì bọn họ nữa.

Vương Vân và Bạch Uyển Nhi nhìn nhau: "Anh Khánh Trần... tên này sao quen thế nhỉ?"

Hiện giờ, bọn họ vẫn chưa biết được, hàng xóm mới của họ, một người là dòng chính tập đoàn Lý thị. Còn một người là đệ tử duy nhất của Lý Thúc Đồng. Bọn họ khổ sở tiến đến Lạc Thành, kết quả người cần tìm cũng không đúng một ai.

Lúc này, Khánh Trần trong lời nói của Lý Đồng Vân đang đứng trong một ngõ nhỏ nào đó tại phía nam Thập Tự Nhai Lạc Thành.

Ngõ nhỏ này chắn hẳn cũng nhiều tuổi rồi, kiến trúc cổ xưa đặc trưng của Trung Quốc. Hai bên đường được lát đá xanh, tường xám ngói đen.

Khi trời mưa, những giọt nước mưa tụ vào một chỗ, cứ theo dòng chảy dọc theo hàng ngói xuông đất.

Cửa hàng Lão Kim treo hai cái đèn lồng đỏ trước nhà, trước cổng còn có một tấm bảng đen có nội dung: Thu mua giá cao, vàng bạc, đông trùng hạ thảo, nhân sâm.

Khánh Trần mặc một chiếc áo có mũ phía sau, bước vào hỏi: "Vàng mua sao vậy?"

Bên trong cửa hàng có một ông lão đang ngồi đan giỏ trúc, ngẩng mặt lên hỏi: "Có hoá đơn không?"

"Không có." Khánh Trần lắc đầu.

Hoá đơn là gì? Là hoá đơn cửa hàng đưa cho lúc người mua vàng. Tờ giấy này nhằm chứng thực lai lịch của số vàng đó.

Muốn bán lại giá cao cần phải có thứ này. Còn không có hoá đơn chứng tỏ vàng có vấn đề, những cửa hàng lớn sẽ không mua.

Chủ cửa hàng liếc mắt nhìn hắn, bỏ giỏ trúc trong tay ra nói: "Không có hoá đơn rất khó xử lý. Nếu cậu vẫn còn muốn bán tôi trả cậu 220 tệ một chỉ, và không hỏi cậu có được số vàng này thế nào."

Hôm nay, giá vàng là 380 tệ một chỉ.

Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Được, tôi có 3 cây 9."

8580 tệ. Đây là một số tiền lớn đối với hắn. Số tiền này có thể giải quyết tình trạng trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play