Dịch: Mèo Bụng Phệ
Lưu Đức Trụ ngơ ngác ngồi một bên nhìn Trịnh Viễn Đông cường tráng trước mặt. Bộ chân tay máy tinh xảo của người này mang lại cho gã cảm giác an toàn.
Thật ra, họ Lưu cũng chưa nhìn thấy tay chân máy mấy. Khi trước, gã xuyên việt tới nhà tù số 18, còn chưa kịp thưởng thức nền văn minh cơ giới thì đã bị bế đi.
Nhưng chân tay máy của Trịnh Viễn Đông thì gã chỉ liếc qua cũng thấy điểm khác biệt.
Tiên Hiệp HayPiston thủy lực trên cánh tay không lộ ra ngoài mà đã được ẩn dưới một lớp da kim loại. Trên cánh tay còn có những vệt như mạch máu màu lam, cụ thể có tác dụng gì thì gã không biết.
So với nhà tù số 18, đây mới đúng là cơ quan máy móc mà thế giới bên ngoài tưởng tượng ra.
Họ Trịnh thấy Lưu Đức Trụ không nói lời nào, bèn quay về chiếc xe màu đã bị lật. Trên cánh tay máy mọc ra một thanh đao đỏ sậm, đoạn gã vung tay cắt thân xe ra.
Thân xe bằng thép tựa như nến gặp thép nung, nhanh chóng bị hòa tan.
Cùng lúc đó, lại có mấy chiếc xe việt dã chạy tới vây quanh chiếc xe màu đen. Lộ Viễn Tòng nhảy xuống từ một chiếc xe rồi hỏi: "Sếp, vị trí động thủ đúng như ngài đoán."
Trịnh Viễn Đông nhìn bốn người hôn mê bên trong chiếc xe thương vụ, gã khẽ gật đầu với Lộ Viễn: "Lưu Văn Khâm, Tân Khâu Trạch, Thôi Cương, Hoàng Hàn Dật, đều có trong danh sách đăng ký. Xem ra Lưu Văn Khâm là kẻ kết nối mấy thằng này. Tháo chân tay của chúng mang về, gọi xe kéo tới, nhanh lên."
Dường như gã cán bộ của Côn Luân đã biết thông tin của mấy tên trong xe, thậm chí còn xác định được thằng nào là chủ mưu.
"Sếp quả là sáng suốt. Buổi sáng mới nghe nói chúng nó biến mất ở Võ Thành đã biết ngay mấy thằng này sẽ nhắm vào Lưu Đức Trụ." Lưu Đức Trụ lại nói tiếp: "Chỉ có điều bọn này to gan thật, ở đất của chúng ta mà cũng dám làm việc này."
Trịnh Viễn Đông thủng thẳng nói: "Có vài kẻ đã tới thế giới Lý được một thời gian rồi. Sự hỗn loạn ở đó khiến cho lá gan của chúng phình lên. Chắc hẳn ở bên đó chúng đã được nếm vùi dao sắc máu tanh, khi quay trở lại bên này thì đã có năng lực hơn hẳn người thường, vậy nên muốn phá hoại trật tự hiện tại. Việc mà chúng ta cần làm là khiến cho chúng hiểu rằng trật tự của thế giới là không thể khiêu chiến, ít nhất trong địa bàn của chúng ta là không."
"Vâng." Lộ Viễn gật đầu hỏi tiếp: "Có lẽ chúng ta có thể thu nhận nhiều lữ khách thời gian hơn?"
Trịnh Viễn Đông lắc đầu đáp: "Sự thuần tùy và tín ngưỡng của tổ chức quan trọng hơn nhiều thực lực. Khuếch trương sức mạnh một cách mù quáng không phải tôn chỉ mà Côn Luân theo đuổi."
Thực tế đây cũng là vấn đề mà Khánh Trần hoài nghi, khi một lữ khách thời gian quan trọng như Lưu Đức Trụ xuất hiện, vậy mà Côn Luân lại chẳng thấy mặt mũi đâu thì quá khác thường.
Tối thiểu tổ chức này cũng phải tới dò la một lần. Nhưng họ không làm như vậy.
Ngay khi nhận được tin tức, Côn Luân đã ý thức được tầm quan trọng của Lưu Đức Trụ, hơn nữa Trịnh Viễn Đông cũng đoán được rằng nhất định sẽ có thời gian lữ khách có ý đồ với Lưu Đức Trụ.
Lý Thúc Đồng là kẻ như thế nào?
Đó là lĩnh tụ đương thời của tổ chức Kỵ Sĩ. Là kẻ mà Hằng xã Lý Đông Trạch cũng phải gọi là ông chủ. Ở thế giới Lý, muốn tiếp cận người này khó ra sao? Khó như lên trời.
Thế nhưng trước mắt lại đang có sẵn một cơ hội, ai có thể không động lòng chứ!
Chỉ cần là người có chút hiểu biết về thế giới Lý và Lý Thúc Đồng thì đều sẽ biết được giá trị của Lưu Đức Trụ.
Mặc dù bây giờ gã họ Lưu này còn chưa thật sự đạt được truyền thừa.
Vì vậy, đầu tiên Trịnh Viễn Đông bố trí các trạm gác ngầm xung quanh trường học, sau đó sắp đặt người tiếp viện trên đường Lưu Đức Trụ về nhà, cuối cùng đã tóm được đám tội phạm này.
Gã bước về phía Lưu Đức Trụ, trong khi đó một thành viên Côn Luân đang kiểm tra vết thương cho thiếu niên này.
Trịnh Viễn Đông hỏi: "Nó bị thương à?"
Thành viên này đáp: "Cánh tay, đùi phải, má phải xây xước ngoài da chút, không nghiệm trọng."
"Thế là tốt rồi." Trịnh Viễn Đông nhìn Lưu Đức Trụ rồi nói: "Không phải sợ, chúng ta tới bảo vệ chú em đấy. Sắp tới, chúng ta sẽ theo dõi sát sao các tin tức xuất nhập cảnh, chỉ cần có gì lạ sẽ bảo vệ chú em trong vòng 24 giờ."
Lưu Đức Trụ thảng thốt đáp: "Cảm ơn!"
Trịnh Viễn Đông gật đầu nói: "Chớ khách khí, bản thân chú em cũng phải cẩn thận, có gì bất thường thì gọi ngay cho chúng ta, số đưa chú em lúc nãy ấy."
Nói xong, Trịnh Viễn Đông bước thẳng lên một chiếc xe việt dã.
Ngay sau đó, xe kéo, xe cảnh sát kéo tới để xử lý hiện tường.
Lưu Đức Trụ nhìn theo bóng chiếc xe việt dã đang xa dần. Đối phương chẳng hỏi gã gì, cũng chẳng nhờ vả, vì sao vậy?
Phía xa xa, trên chiếc xe việt dã màu đen đang chạy về phía trụ sở Côn Luân, Trịnh Viễn Đông chợt hỏi Lộ Viễn: "Cậu có thấy là lạ không?"
"Lạ sao thế sếp?" Lộ Viên hỏi lại.
"Thằng học sinh này chẳng có một chút gan dạ nào, cũng không có sự đề phòng, kẻ như vậy sao có thể được Lý Thúc Đồng coi trọng?" Trịnh Viễn Đồng lấy làm lạ hỏi.
"Cũng có thể Lý Thúc Đồng không xem hắn ra gì đâu?"
"Không, nếu dựa theo những gì Giản Sanh nói, ngay cả người siêu phàm cũng làm việc cho lữ khách thời gian thần bí kia. Vậy thì nhất định kẻ này phải được Lý Thúc Đồng coi trọng". Trịnh Viễn Đông lắc đầu nói tiếp: "Ta nghi ngờ rằng trong nhà tù số 18, còn có một lữ khách thời gian thứ ba nữa, thế nhưng điều này lại không khớp với những thông tin chúng ta có được. Để mà xem, sớm muộn gì cũng có đáp án."
"Sếp, sếp không định kết nạp Lưu Đức Trụ vào tổ chức à?" Lộ Viễn hỏi.
Trịnh Viễn Đông kéo cửa sổ xuống, châm một điếu thuốc, thong thả đáp: "Nó không xứng."
Dường như Lộ Viễn chợt nhớ tới việc gì đó, bèn nói: "Đúng rồi sếp, tay Hà Kim Thu đề nghị tổ chức hội nghị hàng tháng..."
Trịnh Viễn Đông lắc đầu đáp: "Việc này khoan hẵng nói."
Mười giờ tối, Khánh Trần bắt đầu tự tập luyện trong nhà mình.
Không còn phải tuân theo lịch trình hàng ngày trong nhà tù, vì vậy thậm chí hắn còn kéo dài thời gian luyện tập thêm một giờ.
Có điều, khi ở trong tù, thức ăn của hắn toàn là thịt bò, trứng gà.
Khi quay lại thế giới bên này thì hoàn toàn khác, hắn làm gì có mà ăn như thế.
Chút vàng hắn mang về từ thế giới bên kia vẫn đang được giấu dưới gầm giường. Khánh Trần thấy mình cần phải nghĩ cách bán vàng lấy tiền, bằng không đồ ăn của hắn không bù nổi năng lượng tiêu hao.
Ngay trong khi hắn đang mồ hôi đầm đìa thì từ cửa ra vào chợt vang tiếng gõ.
Hắn đứng dậy mở cửa thì thấy Lý Đồng Vân đang bưng một mâm thức ăn. Khánh Trần còn có thể ngửi được mùi thơm của trứng rán hành trên đó.
Lý Đồng Vân nhỏ nhẹ nói: "Anh Khánh Trần, đây là mẹ em vừa nấu đấy, bảo mang qua cho anh."
"Cảm ơn". Lần này Khánh Trần không khách sáo nữa.
Ngay khi Lý Đồng Vân quay người đi lên tầng trên, Khánh Trần nói: "Thật ra em rất thông minh, em biết anh điều gì đúng không."
Lý Đồng Vân từ từ xoay người lại, cô bé mặc một chiếc váy ca rô đỏ trắng, nở một nụ cười ngọt ngào nói: "Anh Khánh Trần cũng là lữ khách thời gian đúng không?"
"Chứng cứ đâu?" Khánh Trần cười đáp.
Lý Đồng Vân khẽ trả lời: "Bởi vì hôm mẹ bị bố em đánh, anh dẫn em vào nhà, sau đó trốn sau rèm lén nhìn đám người Côn Luân. Anh thấy chúng là tránh liền."
Khánh Trần mỉm cười, từ khi hắn biết Lý Đồng Vân không đơn giản thì đã biết không thể lừa được cô bé này.
Việc này không phải hắn dại dột, mà là do trước kia hắn không ý thức được rằng một cô bé được cha mẹ bao bọc mà lại có thể trưởng thành sớm và thông minh tới thế.
Ai lại rỗi hơi đi soi xét một đứa trẻ chứ.
Có điều hắn biết rõ thân phận ở thế giới Lý của cô bé, ngược lại cô bé rất khó tìm được hắn.
Điều này làm thế giới này trở nên hay ho hơn rồi.
Hai người một bé một nhỡ nhìn nhau mỉm cười, dường như đã ngầm hiểu nhau.