Trong nhà tù số 18, Lộ Quang Nghĩa đi tới hỏi: "Ông chủ, Khánh Ngôn nói gì vậy?"
"Không có gì." Khánh Trần lắc đầu: "Tiếp tục tiến hành kế hoạch chúng ta đã định ra."
Thành viên Khánh thị bị các thế lực khác xa lánh, hay cuộc chiến tranh đoạt vị trí cái bóng, hiện tại đối với Khánh Trần không phải quan trọng nhất.
Hôm nay, hắn không một lời đáp trả lại những lời công kích của Khánh Ngôn. Bởi vì, thời điểm con người trở nên mạnh mẽ, lời nói mới có giá trị.
Thuật hô hấp mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ, không chỉ mở ra cánh cửa cho hắn bước vào con đường trở thành người siêu phàm.
Rõ ràng, đêm qua hắn đã mệt đến mức không thể đi lại được nữa, mà sáng nay ngủ dậy tinh thần lại sảng khoái hơn gấp trăm lần. Còn thân thể hoạt động tự nhiên, không hề có chút cảm giác mệt mỏi nào.
Loại cảm giác này quá thần kỳ. Tại Thế Giới Bên Ngoài, hắn chưa một lần gặp phải, hay chỉ là nghe nói cũng chưa từng.
Lộ Quang Nghĩa nhỏ giọng hỏi: "Ngài và Lý Thúc Đồng thật sự không thể hàn gắn lại mối quan hệ sao?"
Khánh Trần nhìn gã nói: "Không thể nối lại được, nhưng ngay từ đầu, chúng ta xác định làm nhiệm vụ này cũng không có ý nhờ người bên ngoài, đúng không?"
"Vâng." Lộ Quang Nghĩa nói: "Ông chủ, ngài vẫn còn có tôi mà."
...
Đêm, đếm ngược 5: 59: 59.
Khu 7, thành phố số 18.
Giang Tuyết bước đi từ tốn giữa những ánh đèn đường vừa mới được bật lên. Với một người từ Thế Giới Bên Ngoài xuyên qua, nơi này giống như một mê cung thật lớn.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Trong tầm mắt không phải là mây mù, trời xanh, mây trắng, mà thấy tầng mây thăm thăm xa săm, bao quanh bằng những rưng cây sắt thép, kèm theo ánh sáng đèn neon đa chiều nhiều màu sắc.
Quảng cáo của quán đồ nướng, hiện lên trong không trung, giới thiệu toàn bộ món ăn của cửa hàng. Người đi đường từ xa đã thấy một xiên thịt cực lớn, kèm theo đó là mùi thì là Ai Cập thơm phức bay ra từ trong quán.
Trên bầu trời, bỗng nhiên xuất hiện một chú cá heo bằng máy móc, giống như từ đáy biển trồi lên mặt nước.
Nó chậm rãi bơi qua bơi lại, còn vẫy cái đuôi một cái khiến những ảo ảnh bằng hình nước biển văng tung toé.
Những giọt nước biển màu xanh rơi xuống đất. Nếu có người lần đầu nhìn thấy, chắc chắn sẽ che đầu của mình, tránh cho bị nước rơi xuống làm ướt đầu.
Thế nhưng, những giọt nước ấy khi cách mặt nước khoảng chừng 10 mét, lập tức hoá thành những tia pháo hoa rồi biến mất.
Mãi đến lúc này, trên bầu trời, bỗng hiện ra dòng chữ quảng cáo chói mắt: "Điện thoại trái bưởi, sự lựa chọn tốt nhất cho trải nghiệm của bạn."
Giữa các toà nhà, có vô số cây cầu nối bọn chúng lại.
Từ mặt đất nhìn lên, những cây cầu bắng qua này, như những đoạn dây thừng, buộc chặt tất cả các toà nhà vào cùng một chỗ.
Giang Tuyết lững thững bước đi, thỉnh thoảng gặp được một vài người bên trong. Nhưng đám người này khi nhìn thấy ký hiệu Tường Vân trên ngực cô, đều tự nhiên tránh đường.
Đây là ký hiệu của Lý thị.
Cô bước vào thang máy, nhấn toà nhà 32.
Thang máy trong suốt dần dần tiến lên, cô quay lại ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Từng toà nhà dần dần lướt qua, có đôi khi vô tình gặp phải một thang máy khác bên ngoài không trung lướt qua, không biết điểm đến là đâu.
Một chiếc xe màu bạc, đường nét đẹp đẽ. Bốn vị trí đáng lẽ ra là bánh xe, thì ở đây đã biến thành những động cơ phản lực, phun ra những đốm lửa màu xanh lam.
Keng... Thang máy đã đến toà nhà 32, Giang Tuyết quay người bước ra ngoài. Khoảng không gian rộng lớn của đại sảnh Triêu Vân Vụ xuất hiện, phòng khám bệnh của cô ở chỗ này.
Cô còn chưa kịp tiến vào toà nhà, đã có người xuất hiện trước mặt ngăn cô lại: "Xin chào, tiểu thư Giang Tuyết."
Đối phương mặc một bộ âu phục gọn gàng, trên cà vạt trước ngực có một chiếc kẹp bằng vàng quý giá, trên ngực áo cũng có biểu tượng Tường Vân.
Giang Tuyết ngạc nhiên, đây chính là thành viên đối ngoại của tập đoàn Lý thị, trước đây đã từng đến bàn việc nhập cổ phần, tên là Trương Tông Vũ.
"Chuyện là như vậy." Trương Tông Vũ từ tốn nói: "Công ty rất vui vì lợi nhuận thành viên đạt được rất tốt. Vì điều này, công ty có đưa đến bộ cánh tay mới nhấp mà tập đoàn mới nghiên cứu ra. Không chỉ có vậy, còn sắp xếp cho ngài một chuyên gia về phương diện lắp đặt máy móc thay thế, đến huấn luyện cho ngài..."
Giang Tuyết càng nghe, càng cảm thấy có điều không đúng.
Thế Giới Bên Ngoài, ai xuyên việt cũng nói các tập đoàn nơi này đáng sợ thế nào. Nhưng sao cô có cảm giác bọn họ hiền lành, không chỉ giúp cô nhập cổ phần, còn tặng máy móc thay thế và cử chuyên gia tới huấn luyện cho cô. Giống như, họ biết tất cả những điều cần nhất với cô lúc này.
Cô bắt đầu nghi ngờ.
Cuối cùng, Trương Tông Vũ bỗng lên tiếng: "Tôi nhìn thấy ngài còn chút lăn tăn, cho nên giải thích chút. Vào hai năm trước, ngài đã từng giúp đỡ qua một cô gái, cô ấy chính là thành viên tập đoàn Lý thị. Cô ấy đã tìm ngài mất hai năm trời, gần đây mới tìm được manh mối của ngài. Cho nên tất cả điều này, là cô ấy biểu lộ lòng biết ơn với ngài."
Giang Tuyết như rơi vào trong sương mù, mơ màng nói: "À à, thì ra là vậy..."
Hai năm trước cô từng giúp ai, làm sao mà biết được?
Việc này là do Lý Đồng Vân lợi dụng điểm nhảy cảm của lữ khách thời gian. Cô bé biết, Giang Tuyết sẽ không biết một điều gì về quá khứ tại nơi này.
Với lại, cô biết mẹ mình, dù cho vẫn không hiểu gì cũng không dám hỏi nhiều, lợi dụng việc này gạt bỏ tất cả nghi ngờ của mẹ mình.
Lúc này, Giang Tuyết không còn nghi ngờ gì nhiều, mừng rõ đón nhận món quà mà Lý thị ban tặng: "Hai cánh tay máy móc này..."
Trương Tông Vũ giải thích: "Đây là sản phẩm tốt nhất trên thị trường, bên trong không chỉ chứa vũ khí cao cấp, còn có khả năng lưu trữ năng lượng siêu việt. Mức độ phù hợp với dây thần kinh lên tới 97%."
"Cám ơn, cám ơn." Giang Tuyết vui mừng.
...
Đếm ngược: 00: 30: 00.
Chỉ còn 30 phút cuối cùng.
Cách rèn luyện thân thể của Diệp Vãn là bắt Khánh Trần gập bụng, kết với thêm với sáu bộ động tác huấn luyện khác nữa, nhắm giúp Khánh Trần tăng lên lực bộc phát.
Luyện tập gia tăng lực lượng, còn phải kèm theo huấn luyện tăng cường chức năng của phổi.
Đêm tối rất dài, huấn luyện cực khổ.
Dựa vào tính toàn của Diệp Vãn, Khánh Trần chỉ cần nửa tháng là có thể bắt đầu tiến vào trọng điểm huẩn luyện, đó mới là quan trọng.
Nhưng có điều, huấn luyện của Khánh Trần rất nhanh phải dừng lại. Hiện tại hắn còn đang huấn luyện, nửa giờ sau đã phải quay về Thế Giới Bên Ngoài."
Không biết phải ở bên ngoài bao nhiêu ngày, mới được quay trở lại huấn luyện vào đêm tối...
Lúc này, Lý Thúc Đồng bỗng nhiên xuất hiện tại khu vực luyện tập. Lão nhìn Khánh Trần hỏi: "Có phải chút nữa con phải quay về Thế Giới Bên Ngoài không?"
Lý Thúc Đồng nói: "Ta muốn tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc lạ lùng mà người ta xuyên qua thế giới này, nói không chừng có thể nhìn ra được bí mật nào đó."
"Vâng." Toàn thân Khánh Trần đã đẫm mồ hôi. Diệp Vãn đưa cho hắn thịt bò bổ sung năng lượng, trợ giúp hắn trên con đường huấn luyện.
Không thể không nói, dựa vào thuật hô hấp, trợ giúp con người rất tốt, nhưng năng lượng tiêu hao của thân thể thật sự quá lớn.
Chỉ cần một lúc không có thức ăn, Khánh Trần đã cảm giác đói đến luống cuống.
Hắn giống như một con Thao Thiết, điền cuống ăn, điên cuồng huấn luyện.
Lúc này, Khánh Trần nhìn ra vẻ do dự ngoài mặt Lý Thúc Đồng.
Hắn tò mò hỏi: "Sư phụ, có chuyện gì sao?"
"À... Là như vậy." Lý Thúc Đồng suy nghĩ rồi nói: "Con có thể kiếm cho ta mấy bộ cờ tàn được không?"
Khánh Trần chết lặng hai giây, sau đó cười nói: "Chuyện nhỏ."
Giờ phút này, hắn mới phát hiện ra, dáng vẻ thần thành của Lý Thúc Đồng thường ngày dần phai nhạt, thêm vào một chút hương vị con người.
Thời điểm Diệp Vãn và Lý Thúc Đồng nhìn chằm chằm, Khánh Trần cầm lấy chiếc usb nhét vào trong miệng.
Trước sụ kinh ngạc của hai người, Khánh Trần từ từ móc từ trong túi ra những sợi vàng đã được vo thành cục.
Diệp Vãn không nhịn được hỏi: "Tôi tò mò, không biết tại sao vàng trên hai tay Lộ Quang Nghĩa lại biến mất, thì ra là chỗ chú em."
Lý Thúc Đồng: "..."
Trong chốc lát, những đường vân lửa trên mặt Khánh Trần tràn ra, từng dòng khí tức từng di chuyển trong người hắn, dưới sự khống chế của hắn bao bọc lấy khối vàng kia.
Mặt Lý Thúc Đồng bỗng xuất hiện sự ngạc nhiên.
Đếm ngược.
10.
9.
8.
7.
6.
5.
4.
3.
2.
1.
Thế giới thuộc về hắc ám.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT