Dịch: Gia Cát Nô

Nhà tù quen thuộc, bốn bức tường bằng hợp kim quen thuộc, mặt giường lạnh lẽo cũng quen thuộc.

Khánh Trần chưa bao giờ mừng rỡ đến như vậy. Hắn chỉ sợ, lần thứ hai mình xuyên qua lại đến một nơi khác, bởi vì như vậy mọi cố gắng của hắn hai ngày trước đều đổ xuống sông xuống bể. Thật vất vả mới tạo được mối quan hệ với Lý Thúc Đồng.

Hiện tại, hắn đã biết, mỗi lần xuyên qua thời gian sẽ tiếp nối với lần trước. Điều này có nghĩa, giai điệu Canon vẫn còn tác dụng.

Mặc cho thân phận Lý Thúc Đồng là gì, hướng dẫn của Hà Tiểu Tiểu đều đã được kiểm chứng. Đây là một người có số có má ở Thế Giới Bên Trong.

Lúc này, Khánh Trần đoán, có đến 90% những người xuyên việt đang còn mơ hồ, không biết mình nên làm gì ở Thế Giới Bên Trong này để đạt được thứ mình mong muốn.

Mà hắn may mắn xuyên qua một nơi có Lý Thúc Đồng.

Có lẽ, người khác khi xuyên qua đã được nhìn ngắm thế giới xinh đẹp bên ngoài kia, nhưng điều này lại chẳng quan trọng.

Khánh Trần từ miệng lấy ra chiếc USB, thì nghiệm thành công.

Hắn có thể mang theo chiếc USB đến nơi này, đồng nghĩa với việc đồ vật ở trong 'thân thể' là có thể xuyên qua bức tường thời gian kia đến đây.

Hắn tiếp tục nhìn về nơi cánh tay mình cố tình làm cho tím. Cũng vậy, từ Thế Giới Bên Ngoài đi đến, vết thương cũng đồng hành cùng.

Từ điểm này có thể chứng minh, thân thể chính là cái thân thể ở thế giới kia xuyên qua, không sai được.

Khánh Trần dựa vào phỏng đoán bản thân, từng chút một bù đắp nhận thức về thế giới này, cùng cách thức xuyên việt.

Từng giây từng phút trôi qua, trong nhà tù số 18 dần vang lên tiếng đập vào những chiếc cửa bằng hợp kim của đám tù nhân gây nên tiếng ồn ào.

Không biết tại sao, cái thế giới chẳng thân thuộc như thế giới bên ngoài kia, thế mà hai ngày hôm nay Khánh Trần không được nghe những tiếng ồn ào kia, cảm giác thiếu thốn bứt rứt cực kỳ.

Hăn trở về.

Khánh Trần nhìn về phía cánh tay của mình, dòng chữ màu trắng đếm ngược đã được thay đổi.

Trở về đếm ngược: 47: 55: 50.

Thời điểm trở về vẫn là hai ngày, rất ngắn.

Nhưng Khánh Trần suy nghĩ, thời gian đếm ngược sẽ thay đổi sao? Sau này có thể nhiều hơn hay ít hơn đây?

Đúng giờ ăn cơm, cánh cửa hợp kim được mở ra. Khánh Trần không còn phải rụt rè như lần trước nữa. Hắn nhanh chóng bước qua cảnh cửa đứng trước lan can nhìn xuống đại sảnh. Lý Thúc Đồng, Diệp Vãn, Lâm Tiểu Tiếu, ba người đang ở phía dưới. Lâm Tiểu Tiếu còn vẫy tay gọi hắn xuống.

Đám tù nhân xung quanh vẫn nhìn hắn bằng anh mắt ngưỡng mộ.

Khánh Trần cười chào hỏi mọi người, có một số tù nhân nhận được ưu ái tỏ ra kinh hãi, bèn cúi đầu đáp lễ.

Không biết từ lúc nào, một cậu thiếu niên 17 tuổi bỗng trở thành 'nhân vật lớn' trong cái nhà tù này.

Nhưng, Khánh Trần cũng chưa vội vã xuống dưới. Hắn đứng ở chỗ tối tại hành lang tầng năm nhà tù, lặng lẽ nhìn về phía giám ngục.

12 giờ tối hôm qua, Thế Giới Bên Trong, tất cả những phạm nhân bị bắt vào nhà tù này, một nhóm người mới đã được đưa đến.

Mà nhóm thứ hai từ Thế Giới Bên Ngoài xuyên việt qua, đã đến Thế Giới Bên Trong.

Khánh Trần muốn đứng ở trên cao nhìn xem, mình có thể phát hiện ra tung tích người 'xuyên việt', cũng tự hỏi bản thân nếu có người xuyên việt, mình làm sao để che dấu tunh tích bản thân đây?

Lúc này, 8 gương mặt mới, lộ ra vẻ ngỡ ngàng đứng ở hành lang tầng hai, rụt rè quan sát xung quanh.

Khánh Trần ngạc nhiên, bởi vì trong số người mới, bất thình lình có một bạn học, chính là cậu bạn lớp bên, mới hôm qua vừa nói mình là người xuyên việt kia, Lưu Đức Trụ!

Hiện tại, mình còn chưa thế xuống, nếu xuống đó cậu bạn kia sẽ nhận ra mình ngay.

Trong đám tù nhân lại có tiếng ồn ào, lần này Lộ Quang Nghĩa cười nói to với đám người mới: "Có người mới! Đợi lát nữa anh em tha hồ giải trí."

Trước đó, Khánh Trần còn tỏ vẻ khó chịu với Lộ Quang Nghĩa, nhưng lần này trở về nhà tù số 18, hắn nhìn thấy tên kia lại có chút cảm giác thân thiết.

Đột nhiên, có một tên tù nhân nói với đám người mới: 'Hoan nghênh đi vào nhà tù số 18!"

Khánh Trần quan sát hành đồng của những người mới. Chỉ có Lưu Đức Trụ khi nghe thấy nhà tù số 18, thần sắc dần thay đổi.

Từ trạng thái sợ hãi, dần dần chuyển biến sang vui mừng.

Giống như cái tên 'nhà tù số 18' là một tên khá đặc biệt.

Nhưng Lưu Đức Trụ không làm ra hành động bồng bột. Cậu ta yên lặng theo dõi những tù nhân khác xếp hàng lấy cơm, trên đường đi cậu ta còn không ngừng nói nhỏ: "Xin hỏi, vị nào là Lý Thúc Đồng vậy?"

Đám tù nhân xung quanh nghe được câu này bỗng ngây người ra. Đám người này nghĩ thầm trong lòng: Không phải thằng này thuộc dạng trâm anh thế phiệt đấy chứ?

Một tù nhân suy nghĩ chút, rồi cho cậu ta câu trả lời: "À, bên kia kìa."

Lưu Đức Trụ nhìn từ trên tầng xuống, lập tức phát hiện Lý Thúc Đồng có điều đặc biệt. Cậu ta nghĩ, đúng là Hà Tiểu Tiểu không lừa mọi người, nhìn dáng vẻ người trung niên kia chắc hẳn là lão đại!

Đợi khi cậu ta cầm đĩa cơm, bắt đầu được hành động tự do thì phát hiện một đám tù nhân khác dần dần vây quanh mình, kèm theo đó là khuôn mặt mang theo ý cười khẩy.

Lưu Đức Trụ cảm giác được nguy hiểm. Cậu ta quyết định bưng theo đĩa cơm bước thẳng đến chỗ Lý Thúc Đồng.

Chỉ là không đợi cậu ta bước lại gần, Lâm Tiểu Tiếu đã đứng ra ngăn cậu ta lại.

Lâm Tiểu Tiếu đứng trước mặt cậu ấy tủm tỉm cười nói: "Hai ngày nay thật sự kỳ lạ mà, như thế nào mà người mới cũng dám trực tiếp đến gần ông chủ vậy?"

Lưu Đức Trụ quay lại nhìn đám tù nhân không ngừng áp sát muốn bắt mình, nên quyết định nhỏ giọng tỏ ra bí hiểm nói với Lâm Tiểu Tiếu: "Tôi tới nhận nhiệm vụ, người một nhà."

Lâm Tiểu Tiếu: "???"

Chuyện gì vậy? Lâm Tiểu Tiếu nghe được Lưu Đức Trụ nói cậu này, như người rơi vào mộng.

Nhiệm vụ gì, nhiệm vụ gì. Trong tổ chức mình còn chưa gặp qua người này mà! Mà cái kiểu hành động này sao giống một tên gián điệp thế nhỉ.

Lưu Đức Trụ thấy Lâm Tiểu Tiếu không nói lời nào, bèn tỏ ra gấp gáp: "Tôi thật sự đến nhận nhiệm vụ mà, nhiệm vụ chuyển nghề."

"Cút." Lâm Tiểu Tiếu nhịn không nổi bèn quát lên, sau đó ra hiệu cho đám tù trước mặt: "Đứng đó làm gì, kéo ra nhanh lên."

Lưu Đức Trụ thật sự sợ rồi, cậu ta hét to về phía Lý Thúc Đồng: "Lý Thúc Đồng, tôi tới nhận nhiệm vụ chuyển nghề mà."

Trong chốc lát, cả khu nhà tù số 18 rơi vào yên lặng.

Giống như có người quyền năng nào đó, chuyển nhà tù số 18 sang chế độ im lặng, đám tù nhân đứng im tại chỗ ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng luôn cảm thấy có điểm kỳ lạ!

Lúc này, Lý Thúc Đồng cũng không rời ánh mắt khỏi ván cờ tàn trước mặt, nhưng con mèo to nằm sấp trên bàn, hay Diệp Vãn đứng bên cạnh bỗng hướng ánh mắt về phía Lưu Đức Trụ.

Lâm Tiểu Tiếu nheo mắt lại, cười khẩy một cái: "Lại một kỳ nhân dị sĩ đến đây sao?"

Thật ra, Lưu Đức Trụ cũng không biết đến tột cùng đang xảy ra vấn đề gì?

Hà Tiểu Tiểu đưa ra video hướng dẫn có nói rằng, có ba nghề nghiệp có thể theo. Hai cái đầu tiên đều mơ hồ. Chỉ có cái thứ ba là vào nhà tù số 18 là rõ ràng nhất.

Bây giờ, cậu ta trực tiếp xuyên qua đến nhà giam số 18, đây không phải giống như trong truyền thuyết, ông trời tuyển người đấy sao?

Chỉ có điều... Nơi này dường như không thích hợp nơi làm nhiệm vụ chuyển nghề, hay bản thân mình có phải sai lầm rồi không?

Lưu Đức Trụ không có thời gian suy nghĩ nhiều. Lâm Tiểu Tiếu đứng cạnh hắn đã ra hiệu xuống, muốn cưỡng chế cậu ta kéo vào một căn phòng giam để học bài.

Đột nhiên, Lưu Đức Trụ nhìn thấy một khe hở trong đám người. Cậu ta chạy thật nhanh đến một cánh cửa bằng hợp kim tại đại sảnh, điên cuồng đập vào đó: "Thả tôi ra ngoài! Bọn họ muốn tra tấn tôi, thả tôi ra ngoài!"

Lúc này, những máy không người lái trên mái vòm hướng phía dưới bay xuống. Dưới đại sảnh, 9 tên người máy giám ngục cũng bắt đầu hành động.

Khánh Trần im lặng quan sát Lưu Đức Trụ. Hắn nhủ thầm, thằng này có phải điển rồi hay không?

Vừa mới tới một thế giới khác, chẳng lẽ không thể yên lặng một thời gian quan sát kỹ tình hình rồi mới hành động, không được à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play