"Nói nghe chút, nhà của cậu ở đâu thôi mà." Ương Ương tò mò nói.
Khánh Trần nhìn cô. Hắn biết chuyện này không dễ giấu được, bởi vì người bạn học tóc trắng kia ở ngay cạnh nhà mình, không sớm thì muộn sẽ bị lộ.
Nhưng hắn vẫn không muốn nói...
Cũng không phải lo lắng cô ấy tới ăn chực, mà là hắn biết quá ít tin tức về cô, nên cảm thấy điều này không công bằng.
Khánh Trần nhìn cô nói: "Mình cảm thấy, trước khi cậu hỏi điều gì có phải nên tiết lộ chút tin tức của mình hay không?"
"Được, tôi rất thích trao đổi công bằng như vậy." Ương Ương tủm tỉm cười: "Nhà tôi ở phòng 802, cao ốc Lưu Vân thuộc khu số 6. Còn cậu thì sao?"
"Làm sao mình biết được cậu nói thật?" Khánh Trần cũng mỉm cười nói: "Dù sao cậu cũng quen việc nói dối rồi. Hai chúng ta vẫn đừng nên dễ dàng tin lời của đối phương mới đúng."
"Chẳng thẳng thắn chút nào." Ương Ương bĩu môi: "Trước đó mấy ngày, cậu còn nói thật tiếc vì mấy ngày ở Thế Giới Bên Trong không được tu hành. Hiện tại, tôi cho cậu cơ hội, cậu lại không biết quý trọng. Cậu xem, tôi hỏi nhà cậu ở đâu vì muốn giúp cậu luyện tập thôi."
"Đây là cậu muốn giúp mình tu hành sao?" Khánh Trần bình tĩnh nói: "Sao mình có cảm giác cậu muốn mình mời cơm nhỉ?"
"Có rất nhiều người muốn mời mình ăn cơm, mà mình còn không đồng ý đấy."
Hai người ở trong lớp thì thầm to nhỏ, chẳng thèm để ý đến cảm nhận của các bạn trong lớp.
Trong mắt các bạn học, người bạn mới chuyển đến tên là Khánh Trần kia, mang đến một luồng không khí mới cho cả lớp.
Không những cậu ấy lựa chọn chỗ ngồi cạnh Ương Ương, mà còn biết cô ấy. Chuyện này càng đặc sắc hơn nữa.
Có người âm thầm suy nghĩ, người này được chủ nhiệm khối đưa tới. Lại mang họ Khánh, chẳng lẽ là con cháu Khánh thị?
Nhưng trong suy nghĩ của mọi người, con cháu tập đoàn sẽ không học tập ở ngoài khu vực ba khu, bởi vì bên ngoài không cùng đẳng cấp.
Nhưng người bạn học mới chuyển đến này là vì Ương Ương thì sao?
Con cháu tập đoàn chuyển trường vi một cô gái bình dân, đây là một kiệt tác nghệ thuật cỡ nào?
Giờ phút này, trong mắt các bạn học, Khánh Trần vô cùng thần bí.
Cô bạn học tóc bạc vẫn để ý Khánh Trần và Ương Ương trò chuyện. Cô cũng nghĩ ngay đến họ của Khánh Trần, lại nhớ ra khí độ hơn người của vị trung niên kia.
Bỗng, cô nhận ra những suy đoán của mình trước đó có phần vô ích.
Thời gian học, thầy giáo vào lớp, bỏ ra 15 phút giới thiệu nội dung bọn họ cần học hôm nay, sau đó tuyên bố cả lớp bắt đầu tự học.
Khánh Trần nhìn thầy giáo rời đi bèn nhỏ giọng hỏi: "Thầy ấy cứ vậy rời đi sao?"
Ương Ương thản nhiên nói: "Đây là cách làm việc của thầy cô giáo trường công lập. Những người tính cách còn kém hơn người vừa rồi chiếm đa số. Nên học sinh muốn có kiến thức nhất định phải đến trung tâm dạy học. Vì vậy, các bạn trong lớp có hai thời khoá biểu, một là trong trường, hai là sau khi tan trường."
Sau khi thầy giáo rời đi, đám học sinh bắt đầu túm năm tụm ba trò chuyện, bọn họ ghé sát vào nhau thì thầm, chẳng biết nói chuyện gì.
Từ cửa sổ nhìn ra, phía xa là rừng cây bằng máy móc ồn ào, còn khu vực sân trường trông có vẻ yên bình và thoải mái hơn.
Nơi này giống như một khu vực độc lập.
Khánh Trần nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên suy nghĩ đến một việc.
Sư phụ luôn nói rằng mình còn trẻ, cần phải có nhiệt huyết tuổi thanh xuân. Thời gian gần đây mình có người dựa vào, nên tính cách của người trẻ mới lộ ra một chút.
Cho nên, ngài ấy muốn sắp xếp mình tới trường học, mặc dù ở cái thế giới nguy hiểm này vẫn muốn mình đi học...
Thật ra, sư phụ suy nghĩ nhiều như vậy, vì không muốn mình quá khác người. Chỉ muốn mình làm một học sinh vô lo vô nghĩ.
Ngài ấy còn muốn hắn làm những chuyện chưa từng làm tại Thế Giới Bên Ngoài kia, tuổi trẻ ngông cuồng.
Lý Thúc Đồng dùng hành động giải thích cho hắn hiểu: 'Không nên suy nghĩ lúc nào cũng phải chạy đua với thời gian. Việc của thầy hãy để thầy làm. Việc của con là hay bù đắp những chuyện tuổi trẻ còn thiếu sót.'
Còn có các cô gái.
Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã chiếu lên mặt Khánh Trần. Ương Ương tò mò hỏi: "Suy nghĩ gì thế? Tại sao lại làm ra dáng vẻ này?"
"Biểu tình gì?" Cậu bé quay đầu lại hỏi.
"Tưởng tượng không ra." Ương Ương lắc đầu.
Tiết thứ 4: Sau khi tiếng chuông tan học vang lên. Khánh Trần còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy có hơn 10 bạn nam, bạn nữ đi tới trước cửa lớp 3. Ai nấy đều vui mừng vẫy vẫy Ương Ương.
Khánh Trần bỗng nhiên nghĩ tới một việc. Ương Ương chọn lớp ba ở trường quốc tế Lạc Thành bởi vì cái tên ấy dễ nhớ hơn? Tránh cho việc xuyên qua xuyên lại khiến cô đau đầu?
Ương Ương đi ra cửa. Một cô gái tiến lại, đưa máy đọc sách cho cô xem: "Ương Ương, sáng nay chúng ta lại có thêm ba mươi người đồng ý tham gia cuộc biểu tình cuối tuần. Bọn họ nói, đúng 7 giờ sáng sẽ có mặt tại quảng trường Vân Thượng, tập hợp cùng chúng ta."
Một bạn nam giải thích: "Mặc dù có một nửa người đến vì được cung cấp ăn uống miễn phí, nhưng như vậy cũng coi như tiến bộ. Vẫn là Ương Ương thông mình, đã tìm được nhà tài trợ."
Trên mặt các bạn học ai nấy đều vui vẻ, tươi trẻ vô cùng.
Lúc này, Khánh Trần quay qua hỏi một bạn phía sau: "Chào bạn, cho mình hỏi chút, tên đầy đủ của Ương Ương là gì vậy?"
"Trần Ương Ương." Người bạn học tự nhiên trả lời. Cậu ta còn tỏ ra kỳ quái, người bạn mới này ngay cả tên họ đầy đủ của Ương Ương còn không biết? Vậy mà có thể nói chuyện thoải mái với cô ấy như vậy?
Phải biết rằng, hai người nói chuyện từ lúc bắt đầu đến tận trưa mới dừng lại.
Khánh Trần ngồi phía trước nở nụ cười thân thiện. Tại Thế Giới Bên Ngoài, Ương Ương chưa từng nói tên đầy đủ của mình ra, dù là các bạn học cũng chẳng biết tên đầy của cô ấy là gì.
Nhưng ở Thế Giới Bên Trong lại khác, một bạn học bình thường cũng có thể biết điều này.
Thời điểm Khánh Trần còn muốn hỏi thêm. Ương Ương quay lại nhìn thấy Khánh Trần đang dò hỏi bí mật của mình, bèn nở nụ cười vẫy tay với hắn: "Khánh Trần, qua bên này."
Ương Ương vừa nói xong bèn giới thiệu hắn cho các bạn học ở đây: "Giới thiệu cho mọi người biết một chút. Đây là bạn mới chuyển tới lớp của mình, là cố vấn mình mới mời đến trong cuộc biểu tình lần này. Cậu ta là người vô cùng thông minh, có thể cho chúng ta rất nhiều ý kiến hay."
Trong chớp mắt, hơn 10 người nhìn về phía Khánh Trần.
Khánh Trần còn chưa kịp đứng dậy, bỗng nhiên ngây người ra tại chỗ.
Hắn nhìn Ương Ương, ánh mắt như muốn nói: 'Cô đào hố cho tôi làm gì? Cái gì mà cố vấn cho cuộc biểu tình? Còn có cả chức vụ này nữa sao?'
Khánh Trần nghĩ mãi còn chưa hiểu, mình xuyên qua Thế Giới Bên Trong, không những phải đi học. Mà còn phải đấu trí, lừa gạt lẫn nhau với một cô gái đây?
Hắn do dự chút, rồi từ từ lại gần Ương Ương. Hắn vừa đến đã nghe hơn 10 người bạn học ở đây lên tiếng khen ngợi: "Bạn học, hoan nghênh cậu gia nhập vào sự nghiệp của chúng tôi. Xin hỏi bạn, lần biểu tình này của chúng tôi có cần thay đổi điều gì hay không?"
Khánh Trần thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Thật ra, mọi người đã làm rất tốt rồi, không cần nghe thêm ý kiến của mình làm gì. Mình chỉ là một thành viên trong sự nghiệp vĩ đại của mọi người mà thôi..."
Ương Ương chen vào nói: "Không đúng, sáng nay cậu còn nói có một suy nghĩ muốn nói cho mọi người nghe đấy thôi."
Khánh Trần suýt nữa phun ra máu, sao còn đào cho mình một cái hố trong khi còn chưa lấp xong hố kia cơ chứ.
Mình có suy nghĩ gì?
Hắn nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, đột nhiên nói với Ương Ương: "Thật ra ý nghĩ của mình còn chưa trọn vẹn, cho nên cần phải tính toán kỹ lại một lần nữa. À mà đúng rồi, sáng nay cậu có nói với mình là có sáng tác một bài hát phục vụ cho cho hoạt động biểu tình lần này. Cậu còn nói, bài hát động viên những người biểu tình lần này, giúp tinh thần mọi người phấn chấn. Không chỉ đề cao tinh thần đoàn người biểu tình, mà lan sang những người bên ngoài nữa."
Vẻ mặt Ương Ương có vẻ không được tốt lắm. Mình nói sáng tác bài hát bao giờ? Mà cô cũng chưa từng học qua soạn nhạc.
Ương Ương suy nghĩ rồi nói: "Mình cũng có suy nghĩ này, nhưng vấn đề này còn phải dựa vào tài năng nữa."
Khánh Trần nói ngay: "Buổi sáng cậu còn hát cho mình nghe mà. Giọng cậu rất hay, nhưng tớ nhớ không rõ là bài gì. Hay cậu hát cho các bạn ở đây nghe lại một lần xem sao."
Vẻ mặt Ương Ương giống như cười mà không phải cười. Hai người âm thầm lừa gạt lẫn nhau, hưởng thụ cảm giác trêu đùa....
Lúc này, Khánh Trần muốn giảm thiểu cô bạn tiếp tục đào hố cho mình, nên vội vàng nói: "Chuyện này... Các cậu cứ tiếp tục bàn bạc nhá, mình có chuyện phải về trước."
Hắn nói xong, bèn đi ra bên ngoài hành lang dọc theo phòng học.
Tiếp theo, Ương Ương lên tiếng: "Chờ mình với, hai người cùng đi."
Đám người bỗng nhiên ngây ra. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Khánh Trần.
Bọn họ nhìn phía sau lưng thiếu niên, một bộ quần áo thể thao màu trắng không dính bụi, dáng đi thẳng tắp.
Mọi người nhớ lại khuôn mặt Khánh Trần, khuôn mặt ấy rất hợp với Ương Ương.
Có điều, sau khi Ương Ương nói vậy, Khánh Trần không hề dừng bước, mà chạy thật nhanh, chỉ ước mình có thể chạy nhanh hơn nữa.
Ương Ương thấy vậy bèn nói với mọi người: "Xin lỗi mọi người, mình cũng đi đây, còn có chuyện cần bàn với cậu ta."
Ương Ương nói xong bèn co cẳng chạy theo, chỉ để lại mái tóc dài màu đen tung bay phía sau.
Tại cửa phòng học, ánh mắt mọi người ngơ ngác nhìn theo. Hành động kỳ lạ đang diễn ra ngay tại hành lang trước mắt. Điều này khiến tất cả mọi người ở đây có cảm giác như mình chỉ có tác dụng làm nền cho việc đó.
Mọi người nhìn thấy Ương Ương đã chạy tới, đi sóng vai cùng với Khánh Trần. Giọng cô gái từ phía xa truyền tới: "Đi nhà cậu hay đi nhà mình?"
Các bạn học ngơ ngác nhìn nhau. Trong tròng mắt của người này là vẻ mặt sợ hãi của người kia.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Có người vừa dùng nút tiến hoá cho thế giới này sao?
Mà kỳ lạ hơn nữa, tại sao mối quan hệ của hai người này, Ương Ương mới là người chủ động?
Một cô gái trong nhóm người, đảo mắt nhìn các bạn trai xung quanh. Người nào cũng lộ ra vẻ tan nát cõi lòng.
Khánh Trần đi bên cạnh Ương Ương. Cô gái này đang đút hai tay vào trong áo hoodie, mỉm cười nói: "Sao lại mất kiên nhẫn như vậy chứ? Cùng tôi tham gia cuộc biểu tình đi? Loại chuyện này cậu sẽ chẳng bao giờ gặp được tại Thế Giới Bên Ngoài đâu."
"Không đi." Khánh Trần lắc đầu.
Ương Ương nói: "Cậu không cảm thấy điều này rất thú vị sao? Cùng là học sinh cấp ba, nhưng tại Thế Giới Bên Ngoài, học sinh chỉ biết cắm đầu vào làm đề."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã bước qua cửa đoàn tàu Khinh Quỹ.
Ương Ương ngạc nhiên, bởi vì người bạn cùng lớp, cô gái tóc trắng Trịnh Ức đã lên tàu từ trước: "Xin chào Trịnh Ức, cậu cũng ngồi Khinh Quỹ số 21 để về nhà sao?"
"Ừ." Trịnh Ức gật đầu, cô nhìn Khánh Trần rồi nói: "Mình và cậu ấy là hàng xóm, hai căn phòng ở cạnh nhau."
Khánh Trần nhìn thấy ánh mắt Ương Ương. Hắn biết thôi xong rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT