Trong bóng tối nhà tù số 18, bỗng nhiên từ một căn phòng giam nào đó truyền tới một luồng gió ấm áp.
Thời gian dần trôi qua, hơi ấm dần trở nên nóng rực.
Một luồng hơi nóng, dần dần lan toả ra khỏi khu vực phòng giam, giống như một địa điểm gần khu vực xích đạo.
Hai căn phòng sát cạnh phòng giam ấy không ngừng vang lên tiếng đập cửa kêu cứu.
Tiếng kêu của bọn họ cũng dần nhỏ đi, nước trong cơ thể ở trong nhiệt độ cao dần biến mất. Chỉ hai phút trôi qua, mà hai người đã rơi vào tình trạng mất nước.
Lâm Tiểu Tiểu đang ngủ chợt tỉnh dậy. Anh ta đi vào đại sảnh ngẩng đẩu quan sát, lúc đó Diệp Vãn cũng tới do nhận ra có gì không đúng. Hai người nhìn nhau nói: "Thức tỉnh hệ nguyên tố?"
"Ừ." Diệp Vãn gật đầu: "Là phòng của Lưu Đức Trụ."
Lâm Tiểu Tiếu ngạc nhiên: "Thằng nhóc ấy gặp phải chuyện gì ở Thế Giới Bên Ngoài, mà có thể tiến vào trạng thái thức tỉnh được vậy?"
Trên đại sảnh, đã có một cánh cửa được mở ra. 6 người máy giám ngục, xếp hàng chỉnh tề đi vào. Trên mái vòm, máy bay không người lái cũng bắt đầu rời khỏi tổ ong bay xuống, bay thẳng tới căn phòng giam kia.
"Cứu người cái đã." Chân Diệp Vãn cong xuống, bật một cái, giống như một con hổ dữ lao thẳng lên tầng ba, đứng ổn định tại hành lang. Anh ta mở ra hai căn phòng giam bên cạnh, kéo đám tù nhân đang mệt lả tránh xa nơi này.
Nhiệt độ trong căn phòng kia, cuồn cuộn trào ra bên ngoài, khiến tóc Diệp Vãn cũng có cảm giác như bị đốt cháy.
Một giây sau, một vùng trường lực hơi mờ bao quanh lấy anh ta, nhiệt độ xung quanh lập tức bị quét sạch. Lúc ấy, nếu ai ở cạnh có thể nhìn thấy trường lực tạo thành hình cái chuông, phía bên ngoài có từng đường vân giống hệt như tổ ong.
Diệp Vãn đứng ở trước căn phòng. Đứng cùng anh ta còn có những tên người máy giám ngục chia đều ra hai bên. Phía sau lưng, có mấy chiếc máy bay không người lái, đang lơ lửng trên không.
Anh ta đứng đó chờ, cho đến khi nhiệt độ hạ xuống. Lúc này, anh ra hiệu cho đám người máy giám ngục tiến lên mở cửa.
Cạch một tiếng, cánh cửa được kéo lên. Trong phòng, Lưu Đức Trụ nằm xoài xuống đất, không còn chút sức lực nào. Tất cả vật dụng trong này, không bị đốt thành màu đen, cũng biến thành màu trắng xám.
Có một điều kì lạ là quần áo trên người Lưu Đức Trụ không xảy ra hư hao gì.
Thằng nhóc này đã rơi vào trạng thái uể oải, nhưng sắc mặt lại vô cùng vui vẻ, liên tục lẩm bẩm: "Tôi là Giác Tỉnh Giả! Cuối cùng mình cũng trở thành Giác Tỉnh Giả."
"Ra đi." Diệp Vãn nói: "Đổi cho cậu một phòng giam khác."
Lưu Đức Trụ bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Ông chủ đâu? Ông chủ của tôi đã về chưa? Tôi phải báo tin tức này cho ngài ấy biết, tôi thành công rồi."
Diệp Vãn ngạc nhiên. Anh ta không ngờ được, phản ứng đầu tiên của tên này là muốn báo việc mình đã thức tỉnh cho Khánh Trần biết.
Anh ta sao mà biết được.
Nếu Lưu Đức Trụ không có ông chủ chỉ dạy, nói mình phải giữ được sự tức giận ấy. Thì hiện tại, có khi mình không cách nào thức tỉnh được.
Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu chậm rãi đi tới, tủm tỉm cười: "Ông chủ của cậu cũng không rảnh rỗi mà nghe cậu khoe đâu."
"Vậy cấp bậc hiện tại của tôi là gì?" Lưu Đức Trụ hỏi.
"Cấp C." Lâm Tiểu Tiếu chán nản dựa vào tường nói: "Nhưng cậu đừng vui mừng quá sớm, con đường sau này còn dài lắm."
...
Trên hoang dã, có hai người ngồi vây quanh đống lửa. Lý Thúc Đồng mỉm cười nhìn Khánh Trần hỏi: "Lần này trở về, con có tiếp tục luyện tập hay không?"
"Có." Khánh Trần gật đầu, sau đó cởi áo ra, khoe cơ bắp cuồn cuộn của mình.
Lý Thúc Đồng cảm thấy ngoài ý muốn: "Ta cố ý không nhắc nhở con về vấn đề luyện tập, để con có chút thời gian đừng gò bó bản thân mình quá, không ngờ con vẫn duy trì được. Kỳ lạ, sau khi trở thành Kỵ Sĩ, thực lực bỗng nhiên tăng trưởng trên diện rộng. Sao con còn có thể duy trì việc luyện tập, quan tâm đến sự phát triển của cơ thể vậy?"
Chuyện này giống như, có một anh chàng bỗng nhiên trở nên giàu có, bản thân sở hữu cả mấy trăm triệu. Nếu như vô tình đi được nhìn thấy đồng 10 tệ, người này nhất định sẽ không cúi người nhặt, mà tránh ra đi tiếp.
Đừng nói là 10 tệ, mấy nghìn tệ có khi còn chẳng thèm nhìn.
Mà Lý Thúc Đồng nhận ra, đứa đệ tử của mình sau khi trở thành người giàu có. Chẳng may đi trên đường, nhìn thấy một đồng xu rơi xuống cống, có khi còn suy nghĩ đủ mọi cách nhặt đồng xu ấy lên.
Điều này khiến Lý Thúc Đồng chẳng biết nói gì.
Những người sư phụ khác đều nhắc nhở đệ tử của mình, hãy hạn chế sở thích bản thân. Còn lão, chỉ mong đệ tử của mình giành chút thời gian thả lỏng bản thân ra.
Sao có cảm giác sai sai thế nào ấy nhỉ?
Khánh Trần mặc lại áo. Hắn cầm lấy một que củi ném vào đống lửa nói: "Sư phụ, không phải con khắt khe với bản thân mình, mà do con nhớ ra một chuyện. Lâm Tiểu Tiếu từng nói chỉ có người bình thường mới có tư cách bước qua cánh cửa sinh tử. Cho nên con vẫn duy trì luyện tập, nhất định sau này sẽ có tác dụng to lớn."
Lý Thúc Đồng thở dài: "Con rất thông minh."
"Nhưng con luôn thắc mắc. Kỵ Sĩ đã trở thành người siêu phàm, vậy làm cách nào để trở về trạng thái người bình thường đây?" Khánh Trần nghi ngờ.
"Ta còn định để con sau khi trở thành người siêu phảm, thả lỏng ra một chút rồi mới nói." Lý Thúc Đồng trả lời: "Con thử dùng thuật hô hấp, đảo ngược lại tần suất hô hấp xem sao?"
Khánh Trần nhớ lại tần xuất của thuật hô hấp. Sau đó thử đảo ngược lại, bỗng nhiên trên mặt hắn xuất hiện đường vân màu lam, khác hoàn toàn đường vân màu lửa trước đây.
Đột nhiên, trong cơ thể hắn vang lên một tiếng. Khánh Trần lập tức cảm giác được, gien ẩn mà mình vừa mới mở ra được một phần, đã lại biến mất.
Sức mạnh trong cơ thể cũng nhanh chóng biến mất, chớp mặt đã tập trung tại một vị trí nào đó trong cơ thể.
Hắn nhìn về phía Lý Thúc Đồng: "Sư phụ, mỗi lần chuẩn bị vượt qua cánh cửa sinh tử, đều phải sử dụng phép đảo ngược thuật hô hấp này sao?"
"Đúng vậy." Lý Thúc Đồng gật đầu: "Mà cách hô hấp này phải liên tục không được ngắt quãng. Chỉ cần dừng lại một giây sẽ phải làm lại từ đầu."
"Thì ra là vậy." Khánh Trần gật đầu.
Khánh Trần dừng lại thuật hô hấp, nhưng gien ẩn vẫn còn chưa hiện ra.
Lý Thúc Đồng giải thích: "Không cần lo lắng. Sau khi con đảo ngược thuật hô hấp, gien ẩn một tiếng sau mới hiện ra. Đây là cái giá của thuật hô hấp, nếu như sau khi con đảo ngược thuật hô hấp, mà có thể tuỳ ý khởi động lại gien ẩn, thì cánh cửa sinh tử kia chẳng còn ý nghĩa gì."
"Như vậy thời điểm Kỵ Sĩ chuẩn bị bước qua cánh cửa sinh tử chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao. Nếu có người cố tình ngăn cản, sẽ thay đổi từ cửu tử nhất sinh, thành thập tử vô sinh." Khánh Trần hỏi.
"Vì vậy, thời điểm Kỵ Sĩ chuẩn bị bước qua cánh cửa sinh tử phải tuyệt đối giữ bí mật." Lý Thúc Đồng nói.
"Chẳng lẽ không cách nào cưỡng ép mở ra gien ẩn lại một lần sao?" Khánh Trần nghi ngờ: "Hoặc có thể sử dụng năng lực khiến mình không bị giết chứ?"
"Có, nhưng ta hi vọng con sẽ vĩnh viễn không bao giờ phải dùng." Lý Thúc Đồng nói: "Khi con vận dụng đảo ngược hô hấp, sau đó ép mình sử dụng thuật hô hấp để cưỡng ép mở gien ẩn một lần nữa. Con sẽ phải trả một cái giá rất đắt, là cuộc đời này cấp bậc của con chỉ dừng lại ở đó."
Khánh Trần suy nghĩ rối nói: "Chắc hẳn có một người đi trước đã trả cái giá này."
"Đương nhiên là có." Lý Thúc Đồng xúc động nói: "Sư bá của con, Trần Gia Chương cũng bởi vì chuyện này mà cấp bậc bị dừng lại. Thời điểm anh ấy vừa hoàn thành việc vượt qua cánh cửa sinh tử thì bị kẻ địch mai phục muốn giết. Khi đó, anh ấy đã không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp nhận vĩnh viễn dừng lại ở cấp A."
Thì ra, khi Kỵ Sĩ vượt qua cánh cửa sinh tử, không chỉ phải đối mặt với nguy hiểm từ thiên nhiên, mà còn phải đối mặt với sự hiểm ác của lòng người.
Nhưng, Khánh Trần cảm nhận được sức mạnh của mình sau khi trở lại người bình thường, vẫn lớn hơn rất nhiều thời điểm hắn chuẩn bị trèo lên vách núi Thanh Sơn: Sư phụ, ở bên ngoài con gặp được một người bạn có khả năng khống chế trọng lực. Người đó tạo ra một trường lực cho con luyện tập. Tại sao con có cảm giác, dùng cách đó luyện tập, kết hợp với thuật hô hấp lại có kết quá vượt trội."
"Hệ khống chế?" Lý Thúc Đồng suy nghĩ: "Đã từ rất lâu, Thế Giới Bên Trong chưa xuất hiện Giác Tỉnh Giả hệ khống chế. Con xác định là khống chế trường lực chứ không phải là không khí?"
"Một Giác Tỉnh Giả thức tỉnh bốn lực cơ bản, sinh ra đã xác định là toả sáng." Lý Thúc Đồng nói: "Cực hạn của bọn họ cao, rất cao. Khả năng chiến đấu mạnh mẽ. Trong suốt chiều dài lịch sử kỷ nguyên văn minh, mỗi một Giác Tỉnh Giả loại này, đều nắm giữ địa vị vô cùng quan trọng."
Khánh Trần ngạc nhiên. Hắn không ngờ năng lực mà Ương Ương nắm giữ lại mạnh mẽ đến vậy.
Lý Thúc Đồng hỏi: "Người bạn này của con là nam hay nữ? Có thể vì con mà tạo ra một khu vực trường lực, thì quan hệ phải rất thân mới đúng."
"Con gái." Khánh Trần thành thật trả lời.
Lý Thúc Đồng yên lặng suy nghĩ.
"Sao vậy sư phụ?" Khánh Trần hỏi.
"Con biết cô ấy ở chỗ nào tại Thế Giới Bên Trong không? Có người nhà hay không?" Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần: "Có cần sự phụ giúp con đi hỏi vợ không?"
Khánh Trần: "... Sư phụ, con cùng cô gái kia không có tình cảm gì. Mà trong lòng còn suy đoán, cô gái này xuất hiện chắc chắn có mục đích của riêng mình. Thầy cũng đừng nghĩ nhiều như vậy."
"Được thôi." Lý Thúc Đồng nói.
"Sư phụ, tiếp theo chúng ta đi đâu? Về nhà tù số 18 sao?" Khánh Trần hỏi.
"Về thì chắc chắn phải về rồi. Nhưng trước khi về, ta phải làm một vài việc bên trong thành phố số 18." Lý Thúc Đồng mỉm cười giải thích: "Lần này đếm ngược của con là bao lâu?"
"7 ngày."
"Về tới thành phố số 18 phải mất 4 ngày, còn lại 3 ngày... đủ rồi." Lý Thúc Đồng khẳng định.
Khánh Trần hơi tò mò, không biết sư phụ muốn dẫn mình đi làm gì?
...
Đếm ngược: 72: 00: 00.
Buổi tối, tại khu số 6, thành phố số 18.
Một cô gái tóc bạc, đeo một chiếc tai nghe màu trắng lắng nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng như tiếng suối chảy. Cô bước vào thang máy trong suốt bằng pha lê của cao ốc Lạc Thành.
Cô nâng bàn tay nhỏ nhắn lên nhấn số 132 của thang máy, sau đó quay người lại để ngắm nhìn cảnh đêm qua tấm kính pha lê trong suốt khi thang máy chạy lên.
Cô gái khoác lên vai một chiếc túi đeo chéo. Bên trong đó đựng máy đọc sách và một số vật dụng hay đem theo mình.
Chiếc túi xách có vẻ đã cũ, các bạn luôn khuyên cô nên đổi một chiếc mới. Nhưng cô sẽ trả lời, mình rất thích hình con gấu được in ở trên, cho nên không muốn bỏ.
Nhưng thật ra, từ khi cô ấy tốt nghiệp cấp ba đến giờ còn chưa lấy của gia đình một đồng tiền nào. Cô phải tự xoay sở kiếm tiền để chi trả cho học phí đắt đỏ của các lò luyện thi, chỉ như vậy mới có hi vọng thi vào một trường đại học cao cấp.
Lên đại học cũng mới chỉ là một bước đầu tiên, trừ khi cô ấy có thể thi vào trường quân đội Hoả Chủng hay trường quân đội Tây Bắc, nếu không cũng phải gánh chịu học phí đại học càng kinh khủng hơn.
Nhưng tất cả các trường đại học đều có học bổng, nhưng có một vấn đề là lý lịch của cô không được đẹp, nên rất khó xin được học bổng.
Cô gái nghĩ tới đây khiến trong lòng trở nên mù mịt. Cô không biết cuộc sống của mình sẽ như thế nào trong tương lai.
Nhưng khi thang máy chuẩn bị đóng lại bỗng có một bàn tay đưa ra ngăn lại.
Cô gái dựa vào mặt kính nhìn thấy một thiếu niên và một trung niên đi vào. Hai người đều mặc bộ quần áo thể thao màu trắng mới tinh, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Vành nón được kéo xuống quá thấp, khiến cô gái không sao nhìn rõ mặt mũi hai người vừa mới vào.
Hai người cũng không nhấn nút thang máy, mà cứ yên lặng đứng phía sau cô gái, giống như đang ngắm cảnh vật bên ngoài mặt kính pha lê.
Cô nhớ tới một lời đồn, có người bị cướp ở tầng 89. Sau đó, một tay cô cầm chặt lấy chiếc túi xách của mình, tay còn lại nắm thật chặt dây lưng.
Có điều, cô dựa vào cái bóng của hai người mà đưa ra dự đoán. Cô luôn có cảm giác hai người này, không giống như những người coi thường luật pháp của xã đoàn.
Ít ra, cô chưa từng nhìn thấy người của xã đoàn nào lại gọn gàng đến vậy.
Đúng, ấn tượng đầu tiên của cô là sự gọn gàng sạch sẽ.
Rất nhanh, thang máy đã đóng lại, nhanh chóng chạy lên. Màng nhĩ của cô có chút khó chịu, bởi vì thang máy đi quá nhanh, mà tầng cô muốn lên lại quá cao, giống hệt như cảm giác một chiếc máy bay vừa cất cánh vậy.
Lúc này, thang máy đã đến tầng 91. Bên ngoài kia bắt đầu xuất hiện những cầu vượt, bắc ngang tới tận chân trời, bao trùm lấy toàn bộ thành phố, liên tiếp nối liền những đại sảnh của các toà nhà chọc trời.
Khi đèn đường sáng lên, nhìn vào những chiếc cầu vượt giống hệt bầu trời đầy sao, lượn lờ khắp nơi trong thành phố.
Người thiếu niên phía sau nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Mạng lưới giao thông phức tạp như vậy, sẽ không lạc đường sao?"
"Không biết." Người trung niên trả lời: "Mỗi lần ta ra ngoài đều có người lái xe."
Cô gái bĩu môi. Hiện tại là thời đại lái xe cũng tự động, ai rỗi hơi thuê người lái xe cơ chứ.
Hơn nữa, mặc dù giao thông có phức tạp, chỉ cần người ngồi lên xe nói cho người máy trí tuệ nhân tạo biết địa điểm là được rồi.
Ting, thang máy đã đến tầng 132.
Cô gái tóc bạc lo lắng không dám di chuyển. Người trung niên và thiếu niên bước ra ngoài trước, sau đó đi đến một chỗ xa trong hành lang.
Sau khi cô gái nhìn thấy hai người ra khỏi thang máy, bèn quay người lại. Cô nhìn thấy hai người đã đến một căn phòng, nhấn mật mã. Cạch một tiếng, cánh cửa đã được mở ra.
Lúc này, cô gái tóc bạc mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thì ra là hàng xóm, mà vô tình ở cạnh căn phòng của mình.
Thế mà vừa rồi, khi hai người bước vào thang máy, không nhấn nút, làm mình sợ hết hồn.
Có điều, cô gái tóc bạc nhớ ra một chuyện, căn phòng bên cạnh đã thật lâu không có người ở. Thời gian trước đó, có người đến sửa chữa, những mãi cũng không có ai chuyển đến, làm sao khuya thế này lại có người đến thăm?
Kỳ lạ.
Ở một nơi khác, sau khi Khánh Trần vào phòng, bèn cởi mũ ra: "Vừa rồi, con trông thấy cô gái kia có vẻ sợ hãi. Chẳng lẽ trị an ở thành phố 18 kém vậy sao? Tại Thế Giới Bên Ngoài không có chuyện như vậy, dù một cô gái đi đường lúc nửa đêm cũng không cần lo lắng như vậy... Ít ra tại khu vực trung tâm thành phố không như vậy."
Lý Thúc Đồng nói: "Đây là một vấn đề trong lịch sử Liên Bang. Có một chuyện xảy ra khiến Liên Bang loại bỏ một phần ba lực lượng cảnh sát. Điều này khiến tỷ lệ tội phạm không ngừng gia tăng."
"Loại bỏ lực lượng cảnh sát."
"Không chỉ lực lượng cảnh sát, ngoài ba khu quan trọng thì các khu khác ở bên ngoài, đến cả camera giám sát bị hỏng cũng không được thay thế." Lý Thúc Đồng bình tĩnh nói: "Không sao, sau này con sinh hoạt ở nơi này mới có thể cảm nhận được sâu sắc nhất tình trạng của quốc gia đã đến mức độ nào."
"Sư phụ, chuyện người muốn làm, là thay đổi nó sao?" Khánh Trần hỏi.
Lý Thúc Đồng cười cười: "Đừng hỏi nhiều như vậy. Đầu tiên nên tận hưởng căn phòng mới này cái đã."
Khánh Trần nhìn một vòng xung quanh. Căn phòng này khoảng chừng 80 mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng bếp. Bởi vì chỉ có một căn phòng ngủ, nên những phòng khác nhìn qua rất rộng.
Trong phòng khách, có một cửa sổ thật to kéo dài đến tận sàn nhà. Bên ngoài cửa sổ chính là toàn bộ cảnh vật của khu số 6.
Trong phòng khách đã bày đầy đủ ghế sô pha kèm theo đồ điện gia dụng, mọi thứ nhìn qua đều rất mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT