Lý Y Nặc đánh mắt ra hiệu cho Vương Bính Tuất, sau đó 4 người cùng nhau trở lại trong đám người.
Nếu xét về khoảng cách mối quan hệ, tất nhiên Lý Y Nặc sẽ chọn đứng cạnh Lý Thúc Đồng và Khánh Trần rồi.
Dù cho mình không đạt được truyền thừa Kỵ Sĩ, Lý Thúc Đồng cũng là chú Bảy có quan hệ máu mủ với cô.
Thậm chí đa số người không biết được, chủ Lý thị thích Lý Y Nặc, một phần là do khi còn bé Lý Thúc Đồng rất thích tính cách Lý Y Nặc.
Cho nên dù vô tình hay cố ý, cô cũng lựa chọn đứng gần tổ đội binh sĩ dã chiến. Làm nội ứng phải có trách nhiệm của một nội ứng, nếu như thiếu niên kia cần, ngay lập tức cô sẽ ra tay diệt trừ đám binh lính kia.
Đây là tính chuyên nghiệp của người làm nội gián, sớm chiếm được vị trí tốt nhất.
Có điều, sau khi 4 tên lính kia biến mất, bên trong rừng cây không có thêm động tĩnh gì. Không có người đứng trong đó nhìm trộm, cũng không một ai áp sát, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Khánh Hoài lo lắng, anh ta nhìn Lý Y Nặc: "Vùng đất cấm kỵ quá nguy hiểm, mọi người cùng nhau đi về hướng bắc thôi. Bọn tôi đã đánh dấu ký hiệu ở trên bản đồ, tiếp tục đi về phía bắc 5 giờ đồng hồ nữa, là có thể ra khỏi vùng cấm kỵ này."
Mọi người nghe xong lập tức chọn tin tưởng anh ta. Ai nghe thấy chỉ còn 5 giờ nữa có thể thỏi khỏi nguy hiểm, đều tỏ ra vui mừng hớn hở: "Vậy nhanh lên đường thôi, còn chờ gì nữa?"
Nhưng lúc này Lý Y Nặc lên tiếng phản đối: "Tôi không đồng ý."
Khánh Hoài nhíu mày nhìn cô: "Vì sao?"
Lý Y Nặc nhìn một lượt đám con ông cháu cha: "Các người tưởng rằng vùng đất cấm kỵ đi dễ vậy sao? Mọi người quên rồi sao? Hôm qua rõ ràng chúng ta đi về hướng đông, mà buổi tối lại thành đi hướng tây."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì cô ấy nói đúng sự thật.
Lý Y Nặc tiếp tục nói: "Vùng đất cấm kỵ này có điểm kỳ lạ, đi trong đêm rất dễ lạc đường. Hiện tại trời đã rối, nhất định không được tuỳ ý đi lại."
Khánh Hoài lạnh lùng nói: "Chúng ta chỉ cách cửa ra phía bắc 5 giờ hành trình."
Lý Y Nặc phản đối: "Càng như vậy chúng ta càng phải cẩn thận. Màn xiếc đi trên dây nguy hiểm nhất là ba bước cuối cùng. Bây giờ xung quanh chúng ta có nguy hiểm luôn rình rập. Mọi người ở tại nơi này đốt đống lửa nghỉ ngơi lấy sức, chứ không phải lên đường suốt đêm."
"Với lại." Mặt Lý Y Nặc lạnh tanh nói: "Tôi cũng không tin tưởng cậu."
"Không tin tôi?" Khánh Hoài ngạc nhiên: "Tại sao không tin tôi?"
"Chính cậu là người rõ ràng nhất."
Lý Y Nặc lạnh lùng nói: "Tôi đoán chắc cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ, mà gặp phải tình huống nguy hiểm, bị ép phải rời khỏi đây. Tôi biết cậu đến vùng đất cấm kỵ này để tìm kiếm vật cấm kỵ ACE-003 'Con Rắn Lừa Đảo'. Nếu như cậu muốn chứng minh, hãy lấy vật cấm kỵ ấy ra đây."
Lần này, Khánh Hoài không lên tiếng.
Bởi vì Lý Y Nặc đã đoán đúng sự thật.
Trong cuộc tranh đoạt cái bóng này, tất cả người tham gia nhận nhiệm vụ thứ nhất là tìm về vật cấm kỵ đặc biệt.
Thời gian diễn ra nhiệm vụ thứ nhất, không một người tham gia nào được phép mang theo vật cấm kỵ để giúp đỡ. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, bọn họ được quyền giữ lại vật cấm kỵ đã đạt được, mà không cần phải giao lên.
Khánh Hoài hít một hơi thật sâu. Nếu anh ta đi, nhất định trong đám con ông cháu cha kia sẽ có người đi theo, nhưng Vương Bính Tuất sẽ không đi cùng mình.
Anh ta cần cao thủ cấp B này ở bên cạnh mình.
Có điều, Khánh Hoài sao mà biết được, Lý Y Nặc đã thành nội ứng.
Việc Lý Y Nặc phản đối, cũng chỉ vì phối hợp với kế hoạch của Khánh Trần. Cô muốn nói rằng mình sẽ giúp đỡ Khánh Trần.
Đây chính là tính chuyên nghiệp của kẻ làm nội ứng.
Mà đoàn người bắt đầu phân ra làm hai luồng ý kiến. Có người quan sát suy nghĩ lời Lý Y Nặc. Có người nhìn phản ứng của Khánh Hoài.
Dần dần, mọi người đã phát hiện ra. Khánh Hoài thực sự chưa lấy được vật cấm kỵ ACE-003 'Con Rắn Lừa Đảo', cho nên những lời trước đó của người này toàn là lời nói dối.
Khánh Hoài cười nhạt nói: "Trước kia nghe nói con gái đầu đời thứ ba nhà Lý thị. Trưởng công chúa can đảm cẩn thận. Nay mới có cơ hội nhìn thấy."
"Không cần nói ra những lời vớ vẩn này." Lý Y Nặc bình tĩnh nói: "Giờ tôi còn nghi ngờ, chính cậu đã dẫn mối nguy hiểm kia lại gần chúng tôi. Các người bắt buộc phải từ bỏ nhiệm vụ cũng vì mối nguy hiểm đó. Mời cậu rời khỏi đội săn thú, giữa chúng ta nhất định phải tạo ra một khoảng cách."
Nhưng vào lúc này, có một bóng người liêu xiêu từ trong rừng cây bước ra. Gã ta vừa đi vừa lớn tiếng kêu cứu: "Cứu mạng. Mau cứu chúng tôi."
Âm thanh cầu cứu này vô tình phá vỡ không khí giằng co của đôi bên. Tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên gã đang đi tới. Bỗng nhiên bọn họ nhận ra, đây chính là quân sĩ đội dã chiến vừa mới mất tích.
Trên người anh ta toàn là máu, trên đùi trên tay, chỗ nào cũng có vết dao. Vốn dĩ quần áo trước đó còn chỉnh tề, hiện giờ xuất hiện chi chít lỗ thủng.
Đội trưởng tổ bảy vội vàng lao tới: "Vương Cường, xảy ra chuyện gì vậy? Những người khác đâu."
Thế nhưng, tổ trưởng tổ 7 còn chưa đi tới, đã bị Khánh Hoài đưa tay phải lên chặn trước mặt.
Khánh Hoài bình tĩnh nói: "Đứng tại chỗ, ngẩng mặt lên."
Vương Cường dừng lại, cầu xin: "Đội trưởng, cứu tôi."
Khánh Hoài nói với những người khác: "Vùng đất cấm kỵ này kỳ lạ vô cùng. Cậu đi kiểm tra xem, người này có thật sự còn sống hay không?"
Một người ngày thường quan hệ rất tốt với Vương Cường lập tức chạy tới. Anh ta xác nhận mạch đối phương vẫn còn đập, con ngươi, nhịp tim vẫn ổn: "Báo cáo đội trưởng, anh ta còn sống, nhanh đến cứu chữa."
"Ừ." Khánh Hoài hững hờ gật đầu: "Trước tiên cứu chữa, kiểm tra xem vết thương của anh ta thế nào."
Có người lấy hộp thuốc đi tới. Tổ trưởng tổ 7 hỏi: "Vương Cường, có chuyện gì xảy ra vậy? Những người khác đâu?"
Vương Cường đã rất yếu, giọng nói rất nhỏ: "Bọn tôi đang đào hố, bỗng nhiên có người từ trong bóng tối lao ra, sau đó kéo chúng tôi vào bên trong rừng cây..."
Tình trạng sức khoẻ của anh ta ngày càng yếu, giọng nói ngày càng nhỏ, đến mức độ phải ghé sát vào mới có thể nghe được.
Khánh Hoài vô tình đi về phía trước hai bước.
Nhưng đột nhiên, đã có chuyện xảy ra.
Vốn dĩ Vương Cường đang trong tình trạng yếu ớt, bỗng nhiên bộc phát lao tới. Anh ta đẩy đám binh sĩ ra, rút một con dao được gắn ở dưới đôi giày.
Sau đó đâm về phía Khánh Hoài.
Khánh Hoài cười nhạt, bởi vì anh ta đã sớm đề phòng tình huống này.
Không đợi con dao của Vương Cương đâm về phía mình, anh ta đã lập tức rút con dao găm, đâm về phía bụng Vương Cường.
Khánh Hoài dự định ép cho Vương Cường lùi lại. Sau đó để tổ trưởng tổ 7 khống chế để điều tra.
Nhưng có việc xảy ra ngoài ý muốn của mọi người. Vương Cường thấy con dao lao tới mình mà không hề tránh né, mà ngược lại còn lao nhanh hơn. Giống như dùng hết sức lực còn lại để con dao của Khánh Hoài đâm vào mình.
Trong giây lát, Khánh Hoài đã hiểu ra, lập tức hãm lại lực đâm tới. Nhưng con dao của anh ta vẫn đâm vào bụng của Vương Cường.
Trên cơ thể Vương Cường vốn dĩ đã chồng chất vết thương, lại thêm một phát này nữa nên không thể nào chịu được, lập tức ngã ra đất.
Mọi người nhìn thấy tình hình biến đổi liên tục, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khánh Hoài không chờ mọi người kịp hiểu, đã quay người chạy thật nhanh về phía bắc.
Trên đường đi, bắt đầu xuất hiện những cây dây leo, trồi lên khỏi đám lá mục, ý định cuốn chặt Khánh Hoài.
Nhưng Khánh Hoài bộc phát sức mạnh đá đứt hết những cây dây leo này.
Trải qua mấy lần xuất chiêu, Khánh Hoài lộ ra sức mạnh và tốc độ vô cùng kinh khủng.
Vương Bính Tuất nhỏ giọng nói: "Tiểu thư Y Nặc, Khánh Hoài che dấu thực lực cấp C. Hơn nữa tên này đã bước chân lên đỉnh của cấp C rồi."
Lý Y Nặc gật đầu. Cô cũng nhìn ra được điều này: "Cậu ta biết mình đã phạm phải quy tắc. Nên ý định dùng cứng đối cứng, nhanh chóng thoát khỏi vùng đất cấm kỵ này."
"Không thể nào." Vương Bính Tuất lắc đầu: "Dù cho đây chỉ là vùng ngoài của khu vực cấm kỵ, nếu thực lực chưa đạt cấp B nhất định không cách nào chống nổi quy tắc."
Nhưng Khánh Hoài không còn cách nào khác. Bởi vì anh ta biết, mình chậm giây nào nguy hiểm sẽ tăng thêm gấp mấy lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT