"Mình bây giờ biến thành con nai bị săn sao?" Tào Nguy gượng cười.
Có điều làm anh ta sợ hãi chính là, dựa vào thính lực vượt xa người thường của mình, cũng không cách nào nghe được tiếng bước chân của đối phương.
Điều này dẫn đến anh ta không phán đoán được vị trí kẻ địch ở đâu. Muốn liều chết một lần cũng không biết tìm nơi nào.
Tào Nguy đứng đó thở dốc, anh ta không muốn chạy nữa.
Anh ta lớn tiếng hét lên: "Nếu mày đã không dám ra, tao cũng không chạy nữa. Hai ta ở chỗ này xem ai chịu đựng giỏi hơn."
Anh ta nói xong, giống hết kẻ bất cần đời ngồi xuống. Ở ngay vị trí đó, điều chỉnh lại hô hấp của mình.
Tào Nguy đánh cược, đối phương sẽ không để một cao thủ cấp C bình yên hồi phục thể lực, chữa trị vết thương.
Anh ta hành động không phát ra tiếng, nhẹ nhàng đặt hai tay xuống, từ từ nắm chặt đất phía dưới. Nếu lúc này, tên nhóc kia muốn ra giết mình, anh ta sẽ dốc hết sức phản kích lại.
Nhưng Tào Nguy vừa mới ngồi xuống, trong rừng cây bỗng nhiên có vật sắc bén nhanh chóng lao tới.
Anh ta đột nhiên ngửa mặt ngả người về phía sau. Vật sắc nhọn kia xoay tròn trên không trung. Vút... nó vừa bay qua chóp mũi anh ta, găm vào mặt đất ở phía sau.
Anh ta giật mình, là Thu Diệp Đao!
Năng lực biến lá thành dao này khá lạ với Khánh Trần. Nhưng ở Thế Giới Bên trong có ai không biết.
Nhưng có một vấn đề, chỉ có những Kỵ Sĩ đạt cấp B mới có thể sử dụng chiên thức Thu Diệp Đao này chứ nhỉ? Tại tao một cậu nhóc mới trở thành Kỵ Sĩ đã sử dụng được rồi?
Chẳng lẽ, người truy sát mình là một Kỵ Sĩ khác, không phải thiếu niên vừa rồi. Đây là một Kỵ Sĩ nổi tiếng từ lâu.
Trần Gia Chương, Vương Tiểu Cửu, Lý Thúc Đồng?
Không thể nào, nếu là ba người này, người ta đâu cần lãng phí thời gian vào mình như thế.
Tào Nguy giật mình, đây là một con quái vật, vừa mới bước chân vào Kỵ Sĩ có thể sử dụng được Thu Diệp Đao?
Không cho anh ta thời gian suy nghĩ có nhiều, một chiếc lá mùa thu tiếp tục lao tới. Anh ta vội vàng lăn mấy vòng tránh né.
Nếu anh ta không phản ứng kịp, giờ này chiếc lá đá xuyên qua bụng của mình.
Tào Nguy căn răng đứng dậy, tiếp tục chạy trốn trong rừng cây. Đối phương không cách nào giết mình được trong khu vực này, còn mình không có thời gian nghỉ dưỡng thương.
Đối phương còn khó đối phó hơn trong tưởng tượng của mình rất nhiều.
Đếm ngược 33: 00: 00.
Trong rừng cây, có một cuộc đi săn vẫn lặng lẽ diễn ra. Nhưng những diễn biến nơi này, chẳng có một ai quan tâm.
Trong im lặng, cảm giác khẩn trương ngày càng dâng lên. Nguy hiểm từ phía sau Tào Nguy vẫn hiện rõ mồn một.
Người thợ săn này, kiên nhẫn hơn rất nhiều so với dự đoán của Tào Nguy.
Dù cho anh ta nôn ra máu, hay bất kỳ hành động tỏ ra sức cùng lực kiệt, đối phương cũng không muốn đi ra cùng mình quyết đấu.
Đếm ngược 30: 00: 00.
Tào Nguy chạy từ sáng tới đêm.
Nhưng có chạy thế nào anh ta cũng không ra khỏi được vùng đất cấm kỵ.
Vết thương bên trong lục phủ ngũ tạng dần chuyển biến xấu. Dù là cao thủ cấp C hiện tại cũng không chống lại nổi.
Thời gian dài, tim phổi gánh chịu quá nhiều, tần suất lưu chuyển của máu bắt đầu giảm xuống. Khả năng suy nghĩ của não bộ cũng dần yếu đi, tay chân xuất hiện mồ hôi hột, khả năng phán đoán đã không còn duy trì được nữa.
Tình hình dần trở nên nguy cấp, không cách nào kiên nhẫn được nữa rồi.
Nhưng anh ta không biết tại sao, áp lực từ phía sau ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Tào Nguy cảm giác được, đối phương truy đuổi mình gần 10 giờ đồng hồ, bước chân chưa từng có dấu hiệu rối loạn, không hề để mình nhận biết bất kỳ điều gì.
Đối phương giống như một con robot mạnh mẽ, lạnh lùng, không có cảm xúc. Thân thể chỉ là một loại công cụ để đối phương bộc lộ ra ý chí của mình.
Trong đầu Tào Nguy không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi. Đây mới chính là người có tư cách trở thành Kỵ Sĩ sao?
Dựa theo phán đoán, đối phương không phải đối thủ của mình. Nhưng đời này, Tào Nguy chưa từng gặp phải kẻ địch như vậy, nhất là kẻ thù kiên nhẫn đến đáng sợ thế này.
Không biết kẻ địch ở nơi nào, trốn hết đường không thoát được, khiến con người ta cảm giác tuyệt vọng, ngột ngạt vô cùng.
Mỗi khi Tào Nguy muốn dừng lại nghỉ ngơi, thì những chiếc lá Diệp Thu Đao sắc lẹm vút tới, thúc giục anh ta nhanh mà chạy trốn đi.
Đếm ngược 25: 00: 00
Tào Nguy bỗng nhiên giẫm phải cành cây, ngã nhoài ra đất.
Nhưng lần này anh ta không muốn đứng dậy nữa, chỉ nằm đó thở hổn hển, sau đó hét lớn vào những chỗ tối tăm trong rừng cây: "Mày không thấy mệt sao? Tao biết mục tiêu của mày là Khánh Hoài, vậy sao mày không tới tìm tên đó trước đi? Tìm tao làm gì?"
Không ai trả lời.
Nhưng Tào Nguy không thèm để ý, anh ta tiếp tục nói: "Từ khi còn rất bé tao đã mơ ước trở thành Kỵ Sĩ, nhưng số mệnh của tao không tốt như vậy. Sau này, tao gia nhập quân đội, dùng công trạng đổi thuốc biến đổi gien, bởi vì con đường trở thành Kỵ Sĩ của mình đã không còn, chỉ còn cách này trở thành người siêu phàm. Nhưng hôm nay, tao mới hiểu rằng bản thân mình kém quá xa."
Khi anh ta còn đang nói chuyện, Diệp Thu Đao lần nữa từ trong rừng bắn ra.
"Tìm được mày rồi." Tào Nguy bỗng nhiên bật dậy khỏi mặt đất.
Ra tay nhanh như chớp, anh ta vận dụng hết tất cả khả năng còn sót lại của mình.
Như một con mãnh hổ sắp chết, phóng tới một nơi tối tăm nào đó trong rừng cây.
Vừa rồi, Tào Nguy nằm dài ra đất không phải nhận thua, mà để cho tai mình áp sát vào đất, như vậy mới có thể phán đoán được vị trí của Khánh Trần.
Anh ta biết, đối phương chắc chắn sẽ sử dụng Diệp Thu Đao, sau đó sẽ thay đổi một vị trí khác, để tránh việc mình dựa vào Diệp Thu Đao phát hiện ra vị trí cậu ta.
Vì vậy, khi đó sẽ có tiếng bước chân.
Tào Nguy tham gia quân đội hơn 10 năm. Con đường làm binh sĩ thẳng tắp một bước lên mây. Con đường này, anh ta dựa vào không phải chỉ sự may mắn và sức mạnh, mà còn có sự dũng cảm và quyết tâm.
Trong quân đội Liên Bang, anh ta lần mò bước từng bước một, bị người ta ép xuống làm chó cho đám con cháu tập đoàn, anh ta vẫn tiếp tục bước tiếp. Loại người này, nhất định không bao giờ chịu ngồi chờ chết.
Trong tích tắc, Tào Nguy đã lao đến khu vực bóng tối trong rừng cây. Cuối cùng, sau hơn 10 giờ chạy trốn, anh ta lại được nhìn thấy thiếu niên kia. Trên gương mặt cậu bé ấy lần này có thêm những đường vân lửa.
Hai người cách nhau gần trong gang tấc, nhưng sắc mặt thiếu niên chẳng có sự thay đổi nào.
Giống như mình không phải là người nhìn thấy đối phương. Mà đối phương đang đứng đó đợi mình.
Tào Nguy cảm thấy kỳ lạ. Ánh mắt thiếu niên nhìn mình giống như đồ tể nhìn chằm chằm con lợn đực trước mặt.
Trong bóng tối, một quân nhân Liên Bang tức giận, đâm con dao trong tay về phía đối thủ. Cánh tay và con dao mạnh mẽ đâm xuyên qua tán lá cây chọc thẳng vào ngực Khánh Trần.
Thế nhưng, Tào Nguy phát hiện, cơ thể mình vừa mới dồn sức, đối phương đã biết trước mục tiêu của mình nhằm vào vị trí nào.
Tào Nguy bị truy đuổi hơn 10 giờ đồng hồ, vết thương đã chuyển biến đến tình trạng xấu nhất. Anh ta cảm giác được, một chiêu dùng hết khả năng còn lại của mình đã thất bại.
Thiếu niên cũng phản kích lại, con dao trong tay đối phương lướt qua con dao của mình, để lại một vết thương thật sâu trên tay anh ta.
Hai chân Tào Nguy giống như dây cung được thả ra, lại lần nữa dùng hết lực lao vào đối phương. Cánh tay điều chỉnh lại, nhưng con dao không cách nào đụng vào thân thể cậu ta được.
Người này luôn luôn phán đoán được vị trí anh ta muốn nhắm vào, đưa ra dự đoán chính xác hành động tiếp theo.
Sau đó phản kích lại.
Chỉ trong 10 giây ngắn ngủi, trên người Tào Nguy đã xuất hiện hơn 10 vết thương. Mà anh ta thậm chí còn chưa chạm được vào một góc áo Khánh Trần.
Tào Nguy biết, thân thể mình trở nên chậm chạp, cũng yếu đi rất nhiều. Nhưng đây không phải nguyên nhân mình bị đối phương áp chế.
Mình bị nghiền ép bởi năng lực suy đoán thần kỳ của đối phương.
Tào Nguy nhìn ra được phản ứng và hành động của người này chậm hơn tốc độ của mình. Chỉ có điều, đối phương dựa vào biến đổi quần áo, khe hở trên bộ phận thân thể, ánh mắt, lực eo chân, lập tức phán đoán động tác tiếp theo của mình là gì.
Anh ta không biết tại sao tên này có thể làm được. Anh ta chỉ biết cái chết đã đến rất gần mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT