Ở một vị trí nào đó, trên một đỉnh núi cách vách đá Thanh Sơn khoảng 1000 mét.
"Thật sự hoài niệm." Lý Thúc Đồng đứng trong đêm tối xúc động nói: "Nghĩ lại thời điểm mình và sư huynh leo lên vách đá Thanh Sơn cách đây đã 30 năm rồi. Khi đó mình và sư huynh có một sự thôi thúc, thi xem ai để lại dòng chữ ở vị trí cao hơn."
Truyền thống Kỵ Sĩ chính là như vậy. Thời điểm trèo lên vách núi Thanh Sơn, lần thứ nhất phải dừng lại nghỉ ngơi sẽ khắc xuống tên của mình.
Kết quả, sư huynh ghi lại ở vị trí 212 mét, Lý Thúc Đồng ở vị trí 367 mét.
Vì kết quả đó, sau khi hai người trở về lão luôn lấy để khoe khoang. Cuối cùng, khi hai người lần thứ hai mở ra gien ẩn, sư huynh đã đánh cho lão một trận tơi bời.
Khi đó, lão nào đã trở thành Bán Thần, cũng không phải vị lãnh tụ Kỵ Sĩ đương thời, được người người kính sợ. Lúc ấy chỉ là đứa bé mới học được cách bỏ đi sự ngây ngô của mình.
Khi đó lão là một người bốc đồng, luôn tiến về phía trước, hay còn nói là dũng cảm tiến bước.
Lần này, Lý Thúc Đồng cũng không nói truyền thống của Kỵ Sĩ cho Khánh Trần. Chỉ muốn xem đệ tử của mình khắc tên ở vị trí nào.
Có điều, chuyện xảy ra ở ngoài suy nghĩ của lão. Khánh Trần khắc ở một vị trí không cao, chỉ khoảng hơn 100 mét.
Nhưng hiện tại, Lý Thúc Đồng cảm thấy thời điểm khắc tên xuống càng có ý nghĩa hơn.
"Mình thu một đệ tử không tệ." Lý Thúc Đồng bắt đầu khoe khoang: "Đối mặt với những mũi tên không hề sợ hãi, dùng hành động khắc chữ tỏ vẻ khinh thường. Nếu thời gian có thể quay trở lại, có lẽ mình cũng sẽ làm như vậy. Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi."
Bên cạnh lão, là một con chim cắt Thanh Sơn cao khoảng 3 mét yên lặng đứng đó,
Trên thân thể con chim cắt Thanh Sơn, có những chiếc lông như dao sắc. Phía dưới là móng vuốt mạnh mẽ bám chặt vào vách núi. Chỉ cần dùng chút sức ngay cả nham thạch cũng bị bóp nát vụn.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt chim cắt Thanh Sơn nhìn Lý Thúc Đồng, giống hệt con người. Mà ánh mắt ấy có phần khinh thường dáng vẻ tự biên tự diễn của người bên cạnh: 'Đó là đệ tử của ông, chẳng phải đang nói ông cũng giỏi sao?'
Lý Thúc Đồng vui vẻ: "Sao? Không phục hả? Đây là do khả năng nhìn người của ta tốt. Mi nhìn xem, tại sao đến giờ ta mới thu một người đệ tử, bởi nguyên tắc của mình là thà không có còn hơn nhận ẩu. Ta cực có trách nhiệm với Kỵ Sĩ."
Chim cắt Thanh Sơn liếc mắt: 'Chẳng phải hồi đó bị ta đuổi khắp núi sao?'
"Anh hùng sao còn nhắc chuyện xưa cũ." Lý Thúc Đồng nói: "Hiện tại hai ta thử chút không? Đánh cho người trọc luôn."
Chim cắt Thanh Sơn dịch thân hình có thể che cả bầu trời của mình ra chút: 'Ta không thèm chấp với người.'
Lý Thúc Đồng vui vẻ nhìn lại vị trí Khánh Trần. Lão nhìn thấy cậu bé như thạch sùng leo về phía trước, ngày càng nhuần nhuyễn, ngày càng vững vàng.
Ngay từ thưở ban đầu, Kỵ Sĩ thu nạp thành viên, việc đầu tiên đưa ra đánh giá không phải là năng lực, mà là tính cách.
Mà tính cách của đứa trẻ Khánh Trần này, Lý Thúc Đồng có thể xếp vào ba vị trí đầu.
"Sư phụ, ngài nhìn xem, con tìm được một đứa bé thật tốt để thừa kế Kỵ Sĩ." Lý Thúc Đồng xúc động nói.
Lão nói xong bèn quay người lại, chuẩn bị xuống núi.
Chim cắt Thanh Sơn kêu to hai tiếng: 'Người không nhìn nữa à? Lúc này đứa bé mới leo được một nửa.'
Lý Thúc Đồng quay lại vẫy vẫy tay: "Kỵ Sĩ có câu nói từ xa xưa truyền lại, trên con đường nghìn dặm chỉ có thể đi một nửa. Từ bây giờ cảnh đẹp thế nào ta cũng không tiếp tục quan tâm nữa."
...
Một trận gió núi thổi qua, khiến quần áo Khánh Trần bay phấp phới.
Từng ngón tay thiếu niên mạnh mẽ cầm lấy khe đá trên vách núi. Hắn quay lại nhìn cảnh vật phía sau lưng mình, toàn bộ vùng đất cấm kỵ hiện ngay trước mắt.
Trên bầu trời, từ hình ảnh tối đen chuyển qua mênh mông huyền ảo. Tại nơi xa kia, cây cổ thụ vẫn sừng sững đứng đấy, từng phiến lá cây kéo dài tận mấy cây số bao la hùng vĩ. Có vẻ như trong cơn gió có người đang kể lại đoạn đầu một câu chuyện thần thoại nào đó.
Khánh Trần tiếp tục bò lên cao hơn. Trái cây giống như trứng gà kia không ngừng chữa trị thân thể của hắn.
267 mét, Tương Phi Phi ghi lại.
312 mét, Lý Linh Hoành ghi lại.
321 mét, Dương Đạt Ngoã ghi lại.
367 mét, Lý Thúc Đồng ghi lại.
Khánh Trần lần theo những 'dấu chân' mà các tiền bối để lại trên vách đá.
Từng người một, dùng một thứ ngôn ngữ đặc biệt, ân cần hỏi thăm, trò chuyện cùng hắn trên con đường dài này.
Chỉ có điều càng lên cao, tên ghi lại càng ít.
411 mét, Tần Sanh ghi lại.
Khánh Trần vẫn còn nhớ cái tên này. Đây là người sáng tạo ra thuật hô hấp, từng là lãnh tụ Kỵ Sĩ.
Bỗng nhiên hắn hiểu ra được điều gì đó.
Những vị trí mà các tiền bối ghi lại, đều được khắc lúc gặp nguy hiểm nhất trong quá trình leo núi.
Các ngài ấy dừng lại chỗ đó nghỉ ngơi, sau đó khắc lên tên của mình.
Khi tất cả đám con cháu sau này cảm giác mình không còn sức lực nữa nhìn thấy tên tuổi của các vị tiền bối của mình khắc xuống, giống như một lời động viên.
Khánh Trần mím môi tiếp tục bò lên trên.
489 mét, Dương Tiểu Cận ghi lại.
Khánh Trần nhìn thấy dòng chữ nhỏ được khắc lại, lần nữa cắn chặt răng tiếp tục tiến lên.
Thân thể bắt đầu run rẩy, ý chí đang bị công kích mãnh liệt.
Hắn thiếu chút nữa cắn nát toàn bộ hàm răng, nhưng vẫn kiên trì nhịp điệu leo núi, chưa từng dừng lại.
599 mét, Nhậm Tiểu Túc ghi lại.
...
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn lên vách đá, nơi đó đã là điểm cuối cùng của vách núi dựng đứng.
Thế nhưng giờ phút này, Khánh Trần ngây người ra, bởi vì đỉnh vách đá thực chất là một đoạn nhô ra khỏi núi.
Không có gì có thể bám vào.
Đây không phải vách núi thẳng đứng, hoặc có thể nói vách núi này thẳng đứng đến 599 mét, nhưng tại đây đã có sự thay đổi.
Trước đó, Lý Thúc Đồng chưa từng nói qua về chuyện này.
Muốn lên đỉnh, nhất định phải buông người nhảy lên.
Nơi này không có đường, trước mắt không hề có 'dấu chân' màu trắng.
Tác dụng của trái cây giống như trứng gà cuối cùng cũng hết.
Những vị tiền bối đã đi cùng hắn 599 mét, nhưng một mét cuối cùng, Khánh Trần chỉ có thể đi một mình.
Đếm ngược: 42: 20: 00.
5 giờ 40 phút buổi sáng.
Giữa những áng mây phía sau lưng hắn đã xuất hiện ánh mặt trời. Từng tầng mây lơ lửng trôi giống như một vùng biển cả.
Khánh Trần vẫn nắm lấy khe đá, nhưng bởi vì thời gian do dự quá lâu, nên những ngón tay bắt đầu run rẩy.
Hắn nhớ lại lần thứ nhất cánh tay mình xuất hiện đếm ngược.
Nhớ lại cái cảnh ngồi thui thủi một mình trong bóng tối, nhớ lại cảm giác ném viên đá trên núi Lão Quân.
Lúc này, Khánh Trần nhìn lại dòng chữ Nhâm Tiểu Túc trên vách đá, bên cạnh còn có dòng chữ nhỏ: 'Cuộc sống hãy giống như ngọn nến. Từ khi được đốt đến trước khi tắt vẫn luôn chói sáng.'
Thiếu niên nắm mắt lại.
Đúng vậy, dù cuộc sống chỉ còn lại một giây vẫn phải chói sáng.
Khánh Trần mở to hai mắt, bỗng nhiên buông tay bật nhảy lên phía trên.
Cuộc sống tại quá khứ.
Tương lại cuộc sống sau này.
Xen lẫn vào nhau!. Ra chương nhanh nhất tại || TRUMtruye n.or g ||
Sáng tạo!
Đây là lựa chọn của hắn.
Cuộc sống này bước lên một con đường tắt, xa nhất trong tất cả các đường.
Nếu đã lựa chọn, đừng nên quay đầu nhìn lại.
Quãng đời còn lại thì sao?
Ngay phía trước con đường.
Thiếu niên lao vào trên không trung giống như lần đầu học cách bay lượn.
Thân hình thiếu niên cố gắng giãn ra lao tới. Một giây sau, đôi bàn tay mạnh mẽ của cậu bé nắm chặt lấy mép vách đá.
Khánh Trần cười, cười một cách sung sướng.
Hắn nghe được tiếng xương trong thân thể mình vang lên tiếng đôm đốp. Thể lực vừa rồi đã mất hết, nay bỗng nhiên trở về, không những thế lực lượng chưa từng có tràn ra nhanh như sóng biển.
Thiếu niên cảm nhận được lực lượng hoàn toàn khác biệt, một thế giới khác mở ra, tạo thành một cuộc sống khác.
Hai tay hắn vẫn nắm chặt mép vách đá, nhưng giờ này hắn quay đầu nhìn lại, nhìn mặt trời phía sau đang từ từ mọc lên.
Từng tán cây đồ sộ của cây đại thụ hứng lấy từng tia sáng, giống như chào đón một sinh mạng mới chào đời.
Khánh Trần lặng yên ngắm nhìn mọi thứ. Cảnh vật mà khi hắn ở trong rừng cây chỉ có thể nhìn ngắm một phần qua khe hở nhỏ của từng tán lá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT