Dịch: Gia Cát Nô


Chương 151: Quy tắc lại xuất hiện

Đếm ngược 62: 00: 00

Đội dã chiến số 1 và 2 vẫn đang đuổi theo phía sau Khánh Trần. Bọn họ đi vòng qua khu vực bãi mìn, dựa vào máy móc thay thế rất nhanh đuổi kịp thiếu niên.

Các binh sĩ biết, đội phó Tào Nguy phán đoán không sai, người thiếu niên này không phải người siêu phàm.

Bọn họ đã trải qua huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, cho nên dựa vào tình trạng cơ thể đưa ra phỏng đoán cấp bậc rất chuẩn xác.

Thiếu niên trong quá trình chạy bộ đã xuất hiện dấu hiệu thở dốc, bước chân không còn chuẩn xác nữa. Thân thể di chuyển bắt đầu xiêu vẹo.

Nhưng bọn họ dù đối mặt với một người bình thường vẫn tỏ ra khá lo lắng.

Bởi vì người này nắm rõ rất nhiều quy tắc, giống như vùng đất cấm kỵ đang giúp đối phương chiến đấu vậy.

Nếu như chính diện chiến đấu, mỗi binh lính trong đội quân này có thể tự tin giết chết thiếu niên đang kiệt sức phía trước kia.

Song bọn họ không cách nào chiến thắng quy tắc trong vùng đất cấm kỵ này được.

Mọi người thống nhất suy nghĩ, trước tiên phải thật cẩn thận theo dõi hành động của đối phương. Đối phương làm hành động nào, mình làm theo hành động đó, không thể để xuất hiện sai lầm.

Nếu không sự việc cây xấu hổ trước đó sẽ tái hiện lần nữa.

Ngay khi lòng người còn đang sợ hãi quy tắc. Người thiếu niên phía trước bỗng nhiên đi xuyên qua một khu vực nào đó, vừa đi qua vừa hát: "Phía dưới gầm cầu, bơi qua một đàn vịt..."

Tổ 1, tổ 2 phía sau đang đuổi theo ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ tỏ ra do dự: "Phía dưới gầm cầu, bơi qua một đám vịt, mau tới đếm, mau tới đếm, 2, 4, 6, 7, 8..."

Cuộc truy sát đang vô cùng khẩn trương, bỗng nhiên biến thành kỳ lạ.

Nhưng nơi này chính là điểm giao nhau giữa 'bên ngoài' và 'trung tâm' của vùng đất cấm kỵ.

Trong chốc lát, tại khu vực trung tâm có một cây liễu to lớn, duỗi những nhánh cây cứng cỏi ra, quấn hết tất cả binh lính hai tổ 1 và 2 còn đang hát vào bên trong khu vực trung tâm.

Từng cành liễu màu đỏ tươi quấn một vòng lại một vòng quanh các binh lính, rất nhanh siết chặt lại.

Làn da từng binh lính bị siết cho rớm máu, sau đó bắt đầu xuất hiện vết rách, cho đến khi cành liệu cắt ngang bụng mỗi người. Mặc cho máu cùng nội tạng tưới vào thân cây, làm mát vùng đất xung quanh khu vực này.

Trong lòng đất có vô số kiến đỏ chui ra.

Đây là món quà Khánh Trần đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ, một món quà dùng quy tắc để tặng.

"Người khác đang hát, không được hát theo."

Đầu tiên, Khánh Trần dùng quy tắc kỳ lạ 'không được tuỳ ý đi vệ sinh' để giết người.

Sau đó lợi dụng cây xấu hổ tiếp tục thu hoạch sinh mạng.

Cách làm của hắn giống như khả năng tiên tri của Thượng Đế, chi phối tất cả mọi người rơi vào tiết tấu của chính mình.

Dù sức mạnh của hắn còn nhỏ yếu, nhưng đã vận dụng quy tắc đến cực hạn.

Sư phụ từng hỏi, tại sao mình làm ra hành động cắt cổ?

Khánh Trần trả lời: Vì sợ bọn họ chạy mất.

Nhưng hắn làm ra hành động đó còn một nguyên nhân khác: Tạo một hình tượng tự tin trong đầu đám binh lính.

Hắn muốn đối phương cảm nhận được, hắn biết được rất nhiều quy tắc trong này.

Khi mà suy nghĩ ấy ăn sâu vào trong tâm trí đối phương. Hắn khiến mọi người để ý tất cả hành động của mình và tiến hành bắt chước.

Từng bước tạo cho mọi người bắt chước mình theo bản năng.

Kết quả hiện ra trước mắt.

Tào Nguy chỉ có thể điều khiển đội quân như đàn chó săn.

Khánh Trần cũng có thể thiết kế tầng tầng lớp lớp cạm bẫy.

Thợ săn và con mồi không ngừng hoán đổi vị trí cho nhau. Giống như một trò chơi, người nào thua phải chết.

Lúc này, chỉ có hai tên binh sĩ may mắn thoát chết. Bọn họ bị việc này doạ cho sợ hãi, quay người chạy thẳng một mạch ra khỏi vùng đất cấm kỵ.

Tào Nguy còn chưa có hành động gì, bên trong bộ đàm đã vang lên tiếng kêu rên, tiếng gào khóc thảm thiết của binh sĩ.

Anh ta ngạc nhiên đứng lặng tại chỗ. Bởi vì nơi đó cách nơi này khá xa, nên Tào Nguy và Khánh Hoài còn chưa biết đối phương dùng quy tắc nào để giết chết đám binh sĩ của mình.

Quỷ dị.

Sợ hãi.

Khánh Hoài cảm giác được, loại suy nghĩ này dần dần lan ra trong đầu anh ta.

Rõ ràng, đối phương chỉ là một người bình thường, sao giống như một con quái vật đã sinh trưởng từ lâu trong vùng đất này rồi.

Tào Nguy vẫn duy trì được sự tỉnh táo. Anh ta hỏi vào bên trong bộ đàm: "Còn có người sống không? Báo cáo chuyện gì xảy ra?"

Một tên binh sĩ sợ hãi nói: "Đội phó, tôi là Trương Tĩnh. Chúng tôi không biết xảy ra chuyện gì. Thiếu niên kia bỗng nhiên lại hát, chúng tôi phỏng đoán hắn định dùng quy tắc giết người nên hát theo. Không ngờ mọi người chết hết, trừ tôi và Lưu Thuận ra, tất cả mọi người chết cả rồi."

"Thay đổi tần số dự bị, tập trung đến vị trí A39. Dám tự ý chạy trốn, đợi triệu tập của toà án quân sự đi." Tào Nguy nói, anh ta muốn hiểu rõ chuyện gì vừa mới xảy ra.

Rất nhanh, hai tên binh sĩ còn chưa tỉnh hồn đã đến trước mặt đội trưởng.

Khánh Hoài lạnh lùng nói: "Hắn hát bài hát gì? Các người hát cho ta nghe lại một lần."

Binh lính bỗng nhiên khóc thét lên: "Đội trường, tôi không dám hát đâu, tất cả người hát theo đã chết rồi."

"Hai người chẳng phải hát theo tên nhóc đó mà không bị sao đấy thôi?" Khánh Hoài rút một con dao kề vào cổ tên binh lính này: "Hát cho tao, hát chết tao cho gia đình bọn mày phí an táng."

Binh sĩ vừa khóc vừa hát: "Dưới gầm cầu, có một đàn vịt bơi qua..."

Tào Nguy: "..."

Khánh Hoài: "..."

Hai tên binh lính này hát chẳng ra hát, không một câu một chữ nào đúng tông, một chút cũng không có.

Tào Nguy bỗng nhiên hiểu ra, kết hợp với hai binh sĩ vừa hát. Bởi vì hai người này hát lệch nhịp mới có thể may mắn thoát chết.

Khánh Hoài cũng nghĩ đến nguyên nhân này. Hai người vội nhìn nhau, chết lặng không nói được câu nào.

Ai có thể ngờ được, đến một ngày bởi vì hát lệch nhịp có thể cứu mạng người.

Lúc này, Tào Nguy lấy ba lô của mình ra, vứt hết tất cả vật dụng không cần thiết xuống đất, sau đó ra lệnh vào trong bộ đàm: "Tổ 7, trở về khu vực A39 tập trung với đội trưởng Khánh Hoài, bảo vệ cậu ấy thật tốt."

Anh ta nói xong, bèn quay qua nói với Khánh Hoài: "Đội trưởng, hiện tại tranh đoạt cái bóng mới là quan trọng nhất, nếu lần này chúng ta tay không ra về, sau này bản thân tôi cũng không còn cơ hội tiến lên nữa. Với lại, bình thường ngài đối xử với tôi rất tốt, lần này tôi sẽ thay ngài đi giết tên kia, hi vọng những gì ngài hứa với tôi là thật lòng."

Khánh Hoài thân thiết nắm chặt đôi tay Tào Nguy nói: "Anh Tào Nguy, xin nhờ cả vào anh. Lời hứa của tôi chắc như đinh đóng cột."

"Được." Tào Nguy quay người nhanh chóng rời đi.

Sắc mặt Khánh Hoài dần thay đổi, anh ta biết tại sao đến giờ phút này Tào Nguy mới bằng lòng ra tay.

Từ trước tới giờ, người chỉ huy này vẫn theo phía sau đội ngũ. Dù là việc bố trí Khánh Trần tiến vào bãi mìn, anh ta vẫn ở phía sau chỉ huy toàn bộ.

Nguyên nhân bởi vì Tào Nguy biết đối phương nắm giữ rất nhiều quy tắc, cho nên dùng đám binh sĩ kiểm tra từng quy tắc một, cuối cùng mới lựa chọn ra tay.

Như vậy mới là an toàn nhất.

Không phải tự nhiên mà Tào Nguy có thể sống sót sau 17 chiến dịch vây quét hoang dã.

Đây là một người thông minh, có điều người này quá thông minh.

...

Giờ phút này, Khánh Trần thở hổn hển bước về phía cây liễu cực lớn kia.

Máu tanh, tàn nhẫn, mạnh mẽ.

Đây là những từ Khánh Trần dùng để miêu tả cây liễu này.

Nhưng không rõ tại sao, khi hắn nhìn thấy sự việc máu me tàn nhẫn ấy. Hắn không hề có chút sợ hãi nào.

Với lại, hắn cũng không hề sợ hãi cây liễu lớn kia, mà tiếp tục lại gần nó. Ở một vị trí cách đó không xa, hắn nhặt lên một chiếc bộ đàm, bên trong không hề xuất hiện một âm thanh nào.

Có lẽ, đối phương đã cẩn thận thay đổi tần số của nó rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play