Dịch: Gia Cát Nô


Chương 128: Sóng yên biển lặng

Đếm ngược 41: 20: 00.

Sáng sớm, Khánh Trần, Giang Tuyết và Lý Đồng Vân cùng nhau bắt chuyến xe bus đầu tiên về thành phố.

Hiện tại, Giang Tuyết đã bị sa thải khỏi vị trí giáo viên mỹ thuật, nhưng Khánh Trần và Lý Đồng Vân vẫn phải tiếp tục đi học.

Thật ra, Giang Tuyết rất thích công việc của mình, nhưng thân phận lữ khách thời gian của cô gây ra quá nhiều sự chú ý. Bởi vì hai cánh tay lúc nào cũng đeo bao tay dễ khiến người ta xì xào bàn tán.

Loại cảm giác ấy vô cùng khó chịu.

Tại Thế Giới Bên Trong, phòng khám của cô còn chưa mở cửa kinh doanh, nhưng do tập đoàn Lý thị nhập cổ phần nên cô vẫn có dư giả tiền sinh hoạt, không những thế còn tích cóp đổi qua vàng mang về Thế giới bên ngoài nữa.

Tới bây giờ, Giang Tuyết vẫn chưa đủ khả năng tự mình mở cửa phòng khám. Thiết bị thay đổi, với lại cái nghề sửa chửa, thay thế máy móc này không phải dễ dàng học được. Muốn trong thời gian ngắn học nghề này là không thể.

Cũng may, Lý thị gửi đến một nữ giáo viên thật sự xuất sắc. Không chỉ dạy cô kiến thức thực hành, mà có những thời điểm khách hàng nằng nặc đòi vào khám cũng giúp cô kiểm tra, cũng như giúp cô thay thế máy móc.

Tiền lương giáo viên là do Lý thị trả. Hiện tại dù cho Giang Tuyết mặc kệ thì phòng khám cũng có thể tự kinh doanh tốt...

Nhưng Giang Tuyết là người ham học hỏi, tại Thế Giới Bên Trong cô chưa từng lười biếng.

Cô cũng muốn mình nhanh chóng học được nghề nghiệp này, như vậy mình mới có thể trở thành một người có ích.

Trên chuyến xe bus hiện giờ chỉ có ba người Giang Tuyết. Bởi vì vụ án bắt cóc, nên núi Lão Quân chẳng còn một du khách nào, mà chuyến xe bus đầu tiên bao giờ cũng ít người.

Khánh Trần nhớ tới một việc... Hắn còn một vài câu tiếng Nhật chưa dịch ra.

Hắn mở phần mềm dịch thuật. Đầu tiên nhớ lại lời của Thần Đại Không Âm nói với hắn, rồi nói lại từng câu từng chữ.

Kết quả từ phần mềm dịch gửi tới, là lời từ biệt của Thần Đại Không Âm với hắn, cũng mong hai người có thể gặp lại nhau lần nữa.

Khánh Trần tiếp tục nhớ lại lời nói của Thần Đại Tĩnh Thừa: いつまで 泣 くんだ. お 客 さんが 来 ているんだぞ. せめて 陈氏 のエリートと 结婚 して 欲 しかった, 神代空音 の 旦那 は 庆氏 のゴミだ, こんな 结果 でも 喜 べ.

Phần mềm dịch thuật hiện ra: Hiện tại chú cần cháu đứng dậy tiếp khách. Ít ra cháu còn được gả cho một người nổi bật trong thế hệ trẻ Trần thị, còn hơn Thần Đại Không Âm bị gả cho một tên phế vật, với cháu mà nói đã là kết quả rất tốt rồi.

Khánh Trần bó tay, không ngờ vị sư phụ của mình có thể nghe hiểu Tiếng Nhật. Thầy ấy cũng không hề lừa dối mình.

Nghĩ lại cũng đúng, Thần Đại Tĩnh Thừa nói 'Tôi muốn diệt khẩu', Lý Thúc Đồng dịch ra là 'tên đó muốn chết ở đây', ý nghĩa hình như chẳng khác nhau gì...

Sư phụ phiên dịch, vẫn tính là thật thà.

Lý Đồng Vân ngồi ở hàng ghế sau, nhẹ nhàng nhổm lên nói vào tai Khánh Trần: "Anh Khánh Trần, anh lẩm bẩm cái gì thế?"

"Không có gì." Khánh Trần trả lời.

Khi xe bus tiến vào nội thành Lạc Thành, Khánh Trần không về nhà mà đến thẳng trường. Thời điểm hắn bước vào lớp học, đã nhìn thấy Nam Canh Thần.

Nam Canh Thần cũng nhìn thấy Khánh Trần. Nhưng phản ứng đầu tiên của cậu ta không phải chào hỏi, mà là dùng hai tay che lấy mặt...

"Được rồi, được rồi." Khánh Trần tức giận nói: "Có chút chuyện cũng không lớn lắm, mà chỉ có mình tao biết còn ai biết nữa đâu. Hai ta cũng đâu xa lạ gì, yên tâm đi, tao không nói chuyện này cho người khác biết đâu."

Nam Canh Thần xấu hổ, bỏ đôi bàn tay ra khỏi mặt, nói một cách giả dối: "Tao có chuyện gì? Anh Trần, anh nói gì em không hiểu?"

Khánh Trần thở dài: "Tao biết mày xấu hổ, nhưng không cần nhạy cảm đến vậy chứ?"

"A..?" Nam Canh Thần nhíu mày: "Vịt là gì? Tao không phải là vịt?"

Khánh Trần: "..."

Hắn chẳng thèm quan tâm thằng này nữa, mà mở điện thoại ra bấm vào khu vực tìm kiếm.

Có một tin tức khá thú vị: Lần nghỉ quốc khánh này có một điều khác biệt, những nơi mà mọi người chọn đến chính là 19 thành phố xác nhận có xuất hiện lữ khách thời gian 'được tham gia Open Beta'. Số lượng khách cực kỳ lớn.

Còn có một tin tức nữa. Có một người con trai sau khi xảy ra sự kiện xuyên việt, cuối tuần nào anh ta cũng đến thành phố có xuất hiện 'lữ khách thời gian'. Anh ta cũng không có tiền, chỉ có thể ngủ tại quán nét. Anh ta cứ chờ đến lúc chuẩn bị phải làm việc mới bắt xe trở về nơi làm việc của mình.

Đương nhiên, trừ những người không có tiền phải làm cách đó ra, có rất nhiều đến định cư ở 19 thành phố được xác định.

Khánh Trần mở group chat của nhóm bạn học cấp 2 ra xem. Trường học của đám bạn ấy hầu hết đều có học sinh chuyển trường.

Thế giới này diễn biến theo đúng dự đoán của Khánh Trần. 19 thành phố 'có thể tham gia Open Beta', sẽ ngày càng tấp nập.

Hắn mở ra một tin tức khác.

Lần trở về này, hiếm thấy là Hà Tiểu Tiểu không đăng lên bài giới thiệu nào. Anh ta chỉ đăng lên một tin tức ngắn, thông báo gần hoàn thành các căn cứ điểm, rất nhanh lữ khách thời gian có thể tiến vào giao lưu tin tức.

Đến lúc đó, ai muốn vào trong nhóm, nhất định phải được kiểm tra. Chỉ khi bọn họ xác định được thân phận lữ khách thời gian mới có tư cách vào trong nhóm.

Lúc này, Khánh Trần lộ vẻ ngạc nhiên: "Ồ, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi đâu?"

Nam Canh Thần nhỏ giọng nói: "Anh Trần, anh không nghe gì sao? Hình như Vương Vân chết rồi, còn Bạch Uyển Nhi cũng đã chuyển trường."

Khánh Trần ra vẻ giật mình: "Chết rồi?"

"Ừ, Vương Thiên Chân lớp bên có nói, Vương Vân chết trong tay nhân vật lớn tại Thế Giới Bên Trong." Nam Canh Thần trả lời: "Còn có người nói, gia đình họ Vương sẽ trả thù. Anh Trần yên tâm, tao tuyệt đối không nói tin tức mày bắn gãy hai chân cô ta đâu. Bí mật này dù tao vào trong mộ cũng không cho người khác biết, nó còn quan trọng hơn cả bí mật của tao."

"Vậy sao Bạch Uyển Nhi phải chuyển trường?" Khánh Trần hỏi.

"Anh Trần, chắc anh không đọc tin nhắn bên trong nhóm phải không? Cô ta chào tạm biệt mọi người." Nam Canh Thần nói thêm: "Có lẽ do bạn thân đã chết, tác động tâm lý của cô ta quá mạnh. Sau đó, cô ấy thoát ra khỏi nhóm, kèm theo huỷ hết kết bạn với tất cả bạn học."

Khánh Trần suy nghĩ, một học sinh cấp ba bình thường, gặp phải chuyện lớn như vậy, thật sự không cách nào điều chỉnh tâm lý như không có việc gì được.

Mấy ngày nay, hắn chăm chỉ luyện tập, nên chẳng biết trong lớp xảy ra chuyện gì.

Chỉ có điều, hắn không ngờ tin tức Lý Thúc Đồng mất tích tại nhà tù số 18 đến bây giờ vẫn chưa bị người ta truyền ra?

Chẳng lẽ vẫn chưa có người biết Lý Thúc Đồng đã biết mất sao? Hay là có người biết, nhưng để tránh việc lộ thân phận bản thân nên vẫn dấu không nói?

Lần này trở về, không có người nào để lộ chút tin tức nào. Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân còn trong bệnh viện, Bạch Uyển Nhi đã chuyển trường, cho nên bầu không khí có phần ngột ngạt.

Thời điểm tiết thứ nhất còn đang diễn ra, Giang Tuyết nhắn cho Khánh Trần một tin qua Wechat: "Tiểu Trần, cháu mau trở về xem. Có môi giới dẫn người đến xem nhà của cháu. Mà người ta còn có chìa khoá phòng nữa. Cô hỏi bọn họ xem chuyện gì vậy? Bọn họ trả lời chủ phòng muốn bán căn phòng ấy. Hình như cha cháu tối qua có về nhà, hiện tại đã đi rồi."

Khánh Trần ngạc nhiên. Hắn tính toán thời gian, có lẽ cha hắn Khánh Quốc Trung đã được thả ra rồi.

Hắn không thèm để ý tiết học còn đang diễn ra, vội vàng đứng dậy trở về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play