Bởi vì từng nhóm một thay nhau ăn cơm, nên thời gian mọi người ăn hết kéo dài đến tận giữa trưa.
Trong thời gian đó, Lưu Đức Trụ ngồi tại bàn ăn biểu hiện ra đầy đủ, dáng vẻ, khí thế, càng ngày diễn càng nhập tâm.
Khi tất cả đám tù nhân trở về phòng giam, tất cả mọi người đã hiểu ra mọi chuyện: Trong nhà tù bỗng nhiên mọc ra một người có địa vị cao vời, mà địa vị này vững vàng xếp thứ hai, dưới một người trên nghìn người.
Một số ít tội phạm có được tổ chức riêng, đã bắt đầu tung tin ra phía bên ngoài.
Trong đại sảnh nhà tù dần dần trở nên yên tĩnh, Lưu Đức Trụ quay đầu nhìn lại, bất thình lình trông thấy Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu đứng phía sau nhìn mình từ bao giờ.
Bộp một tiếng.
Lưu Đức Trụ quỳ trên mặt đất nói: "Tôi thật sự xin lỗi."
Việc này khiến Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn ngây người ra.
Lâm Tiểu Tiểu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người này có thể chịu nhục, có thể biểu diễn, cực kỳ thích hợp đại diện cho chú mày. Nếu là người có chính kiến, thêm chút dũng cảm, sẽ không đồng ý biến thành con rối cho người ta điều khiển."
Lưu Đức Trụ nghiêng đầu, tháo tai nghe ra, tên này vội vã giải thích: "Vừa rồi tôi làm ra những hành động kia là chỉ thị từ trong này. Hai ngài đừng nên chấp chuyện này."
Đang khi tên này không ngừng giải thích, Khánh Trần mang theo chiếc mặt nạ tại mèo từ phòng bếp đi ra: "Màn biểu diễn có phần gấp gáp. Nhưng đối phó với mấy tên lữ khách thời gian mới kia là đủ rồi. Về phòng giam thôi, về sau cần cậu diễn nhiều vở kịch thế này nữa, và, nhớ kỹ lời tôi nói, lòng tham sẽ hại chết người đấy."
"Đã hiểu, đã hiểu." Lưu Đức Trụ gật đầu như giã gạo.
Sau khi Lưu Đức Trụ rời đi, Lý Thúc Đồng bước ra khỏi khu đọc sách, vừa đi vừa cười: "Nếu vừa rồi ta không đi nhanh, có lẽ không nhịn được cười. Chuyện này thú vị phết, khả năng đây là niềm vui của kẻ đứng sau màn."
Khánh Trần tháo mặt nạ ra nhìn Lý Thúc Đồng: "Sư phụ, đã làm xong chuyện cuối cùng rồi."
Lý Thúc Đồng cười cười: "Không xong đâu, vẫn còn một chuyện nữa đấy."
Lão vừa nói xong, hai tên người máy giám ngục đi tới trước mặt Khánh Trần nói: "Tù nhân số hiệu 010101, có người thăm nuôi."
Khánh Trần quay đầu lại, hắn không ngờ Thần Đại Không Âm lại lần nữa tới tìm hắn, sao đối phương muốn gặp mình nhiều vậy nhỉ?
Lý Thúc Đồng đứng bên lên tiếng: "Đi thôi. Lần này chúng ta ra ngoài phải mất mấy ngày. Về sau khi cô ấy tới, ta sẽ bảo giám ngục trực tiếp từ chối. Muốn gặp lại cô ấy không biết phải tới khi nào."
Trong khu vực thăm nuôi, Thần Đại Không Âm mặc một chiếc váy xếp dài quá đầu gối. Có lẽ do thời tiết dần trở lạnh, cô còn mặc một chiếc quần bó phía trong.
Phía dưới có đi một đôi dày bằng da màu đen.
Cách ăn mặc này, nhìn qua mới giống một cô gái 19 tuổi.
Cô ấy lớn hơn Khánh Trần 2 tuổi, nhưng chắc chắn không thể già dặn bằng hắn được. Trên người cô tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Cô nhìn Khánh Trần được người máy giám ngục dẫn vào trong phòng, bèn lấy ra hai hộp cơm giữ nhiệt đặt lên.
Một hộp đựng đầy sushi nhìn rất đẹp mắt. Hộp còn lại đựng cơm thịt bò -Gyudon.
Sau khi Khánh Trần ngồi vào phía đối diện, Thần Đại Không Âm mới mỉm cười nói: "Lần trước tôi đến sao không gặp được cậu?"
Khánh Trần nhỏ giọng nói: "Không biết tại sao trong tù không được ra. Tất cả phạm nhân đều bị nhốt trong phòng, thật xin lỗi."
Thần Đại Không Âm khoát tay, cười cười: "Cậu xin lỗi cái gì chứ, cũng không phải lỗi của mình. Nhanh ăn cơm đi, mỗi một cái sushi đều chính tay tôi làm đấy."
"Vì sao phải mang hai phần cơm?" Khánh Trần tò mò: "Đã thế, số lượng hình như hơi nhiều."
"Bởi vì lần trước nhìn cậu ăn rất ngon lành, mà hình như ăn chưa được no." Thần Đại Không Âm tủm tỉm cười: "Thật sự tôi không có ý gì, chỉ cần cậu có thể ăn ngon đã là một lời động viên cho tôi rồi."
"Ồ." Khánh Trần không nói thêm gì nữa, mà cúi đầu xuống ăn cơm.
Thần Đại Không Âm ngồi phía đối diện, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn Khánh Trần ăn, lẩm bẩm: "彼 は 私 にどんな 印象 を 持 っているかわからないが, 食事 の様 子 はとても 上品 ですね."
(Không biết cậu ta nghĩ mình thế nào? Nhìn dáng vẻ ăn cơm khá hiền lành.)
Lần này, Khánh Trần giả bộ như không nghe thấy, hỏi cũng chẳng muốn hỏi.
Khi mới xuyên qua ngày đầu tiên, mình phải mất vài ngày mới hiểu được cô ấy muốn nói gì.
Nhưng, cô gái này thích chơi cái trò này, chơi mãi mà không thấy chán.
Hắn suy nghĩ, không biết một ngày nào đó đối phương biết mình là lữ khách thời gian, hơn nữa còn biết nội dung cô ấy lẩm bẩm là gì? Không biết cô ấy sẽ thế nào...
Thật ra, lẳng lặng thể hiện cũng sẽ có di chứng. Ví dụ như mình cứu Nam Canh Thần chẳng hạn, sau khi con hàng này an toàn về Lạc Thành cũng chưa từng nói với mình câu nào.
Khả năng đây là vực thẳm quan hệ trong truyền thuyết đi.
Nói một cách thô tục, là mất mặt đến trình độ không dám nhìn mặt người đó nữa.
Lúc này, Thần Đại Không Âm lại nói: "Hôm qua, tôi có đến Khánh thị chào hỏi người lớn, nhưng bọn họ có vẻ không thích cậu cho lắm. Tôi nhớ kỹ tên bọn họ, một người là Khánh Lập, người nữa là Khánh Hồn. Bọn chúng không ngừng nói xấu cậu. Bọn họ còn đưa ra để nghị, gia tộc Thần Đại có thể đổi một người khác, nhưng tôi không đồng ý."
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn Thần Đại Không Âm nói: "Vì sao phải nói cho tôi nghe lời này?"
"Bởi vì tôi cảm thấy cậu tốt hơn bọn họ rất nhiều." Thần Đại Không Âm cười trả lời: "Có người nói xấu cậu, tôi sẽ nhớ kỹ giúp cậu."
Khánh Trần suy nghĩ, mình chỉ là một người vô hình ở phía ngoài rìa. Tại sao người trong gia tộc cứ phải hướng về mình? Là bởi vì mình cướp đi vị trí tranh đoạt cái bóng của tam phòng sao?
Có khả năng này.
Nhưng hắn vẫn có cảm giác còn có nguyên nhân sâu xa khác, có lẽ nguyên nhân ấy dẫn đến có người muốn xoá đi quan hệ tồn tại với mình.
Khánh Trần nhìn Thần Đại Không Âm nói: "Cảm ơn cô, cô cần tôi giúp gì không?"
"Không cần." Thần Đại Không Âm vội vàng khoát tay: "Chờ cậu hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi nhà tù, có thể mời tôi ăn cơm. Nhưng sợ rằng khi đó tôi đã trở về gia tộc Thần Đại rồi, lúc đó hoan nghênh cậu tới làm khách."
Khoảng cách tới khi thực hiện hôn ước còn tận 3 năm. Trong khoảng thời gian này, Thần Đại Không Âm vẫn phải sinh hoạt ở phía bắc.
Thời gian thăm nuôi kết thúc.
Trước khi cô gái rời đi, còn quay đầu lại nói với Khánh Trần: "庆尘君, 私 は 家族 に帰って, 本当 に 後 でまたあなたに 会 うことができることを 望 んでいます."
(Anh Khánh Trần, em sắp quay trở lại gia tộc. Em thật sự muốn nhìn thấy anh trong tương lai.)
Khánh Trần nhìn thấy, lúc cô gái này cười lên còn có hai má lúm đồng tiền, vô cùng thoải mái, giống như loài hoa bách hợp.
... Google ngay trang -- TrùmTruyện .OR G --
Đếm ngược 144: 00: 00.
Nửa đêm, tại nhà tù số 18.
"Chân sao rồi?" Lý Thúc Đồng hỏi.
Khánh Trần trả lời: "Diệp Vãn đã bôi thuốc cho con rồi, dù lúc bôi rất đau nhưng vết thương hồi phục rất nhanh. Đáng lẽ phải một tuần mới có thể đóng vảy, thì hôm nay đã đóng vảy rồi, chỉ còn đau một chút thôi."
"Có thể đi đường sao?" Lý Thúc Đồng hỏi.
Theo tình huống bình thường, Khánh Trần còn phải dưỡng thương mấy ngày nữa mới được. Dù sao vết thương trên vai, cả dưới chân vẫn chưa khỏi hẳn.
Nhưng Lý Thúc Đồng không quan tâm đến vấn đề đó. Chỉ hỏi hắn có đi đường được không mà thôi.
Khánh Trần cười nói: "Có thể."
Lý Thúc Đồng gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi."
Lão nói xong bèn bước vào trong phòng bếp.
Diệp Vãn đi tới cửa kho lạnh, dùng sức đẩy cánh cửa bằng thép nặng nề ra.
Hơi lạnh như sương mù phả vào mặt, sau đó tạo thành từng dòng bay dưới chân.
Tiếp theo, Diệp Vãn tới một khu vực giống bể nước đã đóng băng, đấm một quyền vào trong khối băng dày cả mét, để lộ ra một khối thép giống cửa tầng hầm.
Anh ta dùng hết sức, nhấc tấm thẹp nặng lên, để lộ ra một bậc thang bên dưới.
"Đây là một con đường thông ra bên ngoài nhà tù." Diệp Vãn nhìn Khánh Trần giải thích: "Có rất ít người biết đến sự tồn tại của nó, đây cũng là lần đầu tiên có người đi từ đây ra bên ngoài. Nếu các tập đoàn biết được chỗ này, chắc chắn sẽ cử người canh gác."
Diệp Vãn nói xong, từ một nơi nào đó lấy ra một chiếc ba lô leo núi, giúp Khánh Trần đeo lên: "Trong này là đồ vật mà cậu và ông chủ cần dùng đến."
Ba lô leo núi cao cỡ một người, không biết trong này bỏ bao nhiều đồ.
Khánh Trần bỗng nhiên hiểu được, có lẽ chuyến đi này sẽ rất lâu. So với suy nghĩ của mình còn phải lâu hơn.
Có lẽ khi mình trở lại, mọi thứ sẽ có sự thay đổi.
Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng hỏi: "Sư phụ, ngài không đeo ba lô sao?"
Lý Thúc Đồng dẫn đầu bước xuống cầu thang nói: "Có đệ tử đi cùng, nào có chuyện sư phụ phải đeo ba lô. Đồ vật của ta đều trong ba lô con đang đeo rồi."
Khánh Trần từ phía sau hỏi tiếp: "Sư phụ, chúng ta đi đâu đây?"
Giọng nói của đối phương từ nơi nào đó trong bóng tối vang lên: "Chúng ta đến một nơi, đã trở thành khu vực cấm kỵ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT