Bất luận là tiến vào Phó gia hay là rời khỏi Phó gia, đều phải đi qua con đường núi thật dài này.
Lại một lần nữa rời khỏi Phó gia, tâm tình lúc này cũng chẳng nhẹ nhõm hơn so với mười ba năm trước.
Phó Uyên Di cầm trong tay một cây dù mới, cây dù này là ngày hôm qua Hồng Tư Viên đưa cho nàng: "Cây dù này là do cha ngươi tự tay chế tạo ra, so với cái ngươi dùng lúc trước còn rắn chắc hơn, tiện lợi hơn rất nhiều, cũng càng vừa tay hơn."
Thấy Phó Uyên Di không giơ tay ra nhận lấy, Hồng Tư Viên giải thích: "Ngươi yên tâm đi, pháp khí này không có dính một chút oán khí nào hết. Cha ngươi nói ngươi không thích, nên đặc biệt dùng pháp thuật tinh thuần tế ra, ba tháng không chợp mắt mới tế ra được loại pháp khí độc nhất vô nhị thế này, cứ nghĩ xem đến lúc nào thì sai người đi đưa cho ngươi, vừa lúc ngươi về nhà, cầm lấy đi."
Phó Uyên Di hơi nghiêng mình, muốn tỏ vẻ cảm tạ, nhưng vẫn không mở miệng nói.
Hồng Tư Viên đồng thời đem một quả thủy tinh cầu giao cho nàng: "Bằng hữu của ngươi ở ngay bên trong này. Lúc Thanh Điền thu bắt nàng là dùng bình Diêm La, vừa về đến Phó gia cha ngươi đã đem nàng chuyển vào bên trong thủy tinh cầu. Hồn phách của nàng có thể có chút không ổn định, nhưng tuyệt đối chưa từng chịu khổ ở trong bình Diêm La." Hồng Tư Viên nói ra mỗi câu đều không thể không nhắc tới Phó Tuyển Bách, "Hắn và ngươi đều giống nhau, lòng tự trọng cao, không dễ dàng hạ mình cúi người, nhưng hắn yêu thương ngươi, toàn bộ đều giấu ở trong lòng. Cha ngươi tuy rằng đối với ngươi thực nghiêm khắc, nhưng tất cả mọi chuyện của ngươi hắn đều để ở trong lòng. Lần này biết ngươi mở ra quỷ đạo có thể gặp phải phiền toái, cho dù bị bệnh cũng cố gắng chạy đến cứu ngươi......"
"Ừm." Phó Uyên Di khẽ cười, "Cứu ta, tùy tiện dùng bình Diêm La cưỡng chế bắt đi bằng hữu quan trọng của ta."
"Uyên Di, nghe nói lúc ấy người của quân đội liên hợp Tứ giới có mặt ở đó, nếu không ngoan tuyệt một chút thì không chỉ vị bằng hữu này của ngươi có khả năng tan thành tro bụi ngay tại trận, mà ngay cả ngươi cũng khó tránh khỏi họa sát thân. Lén dùng cấm thuật là trọng tội, hai quân nhân kia là nể mặt giao tình của cha ngươi cùng Minh Vương mới thả cho ngươi một con ngựa. Ngươi a, chung quy là vẫn còn rất trẻ, rất dễ xúc động, trong lòng ngươi cảm thấy ta và cha ngươi không phải là người tốt, cho nên chúng ta làm cái gì cũng đều là sai. Nhưng ngươi thông minh như vậy, suy ngẫm thật kỹ lại sẽ hiểu rõ. Cũng giống như lần này ngươi trở về."
Huyết thống quả là thần kỳ. Mặc dù nàng rời nhà đã hơn mười năm, đối với mẹ mình được xem như người xa lạ, nhưng Hồng Tư Viên vẫn là liếc mắt một cái liền nhìn thấu được nội tâm của nàng, biết được chút ý tưởng vô sỉ này.
Nàng đã sớm biết là Phó Tuyển Bách và Hồng Tư Viên sẽ không thật sự xuống tay đối với Du Hân Niệm, trước khi nàng đến Phiên Dương Thử thì nàng đã hiểu được, thuật luyện quỷ của Phó gia phát triển đến ngày nay cũng đã đạt cảnh giới rất cao rồi, bọn họ sẽ không hao tâm tổn trí mà tới bắt Du Hân Niệm một loại tiểu quỷ bình thường vô dụng như vậy. Bắt Du Hân Niệm mang về Phó gia cũng chỉ là một thủ đoạn để nàng trở về nhà mà thôi, Du Hân Niệm không gặp trở ngại quá lớn, trong lòng Phó Uyên Di hiểu rõ.
Vì thế nàng đã trở về.
Bề ngoài quả quyết lại cường thế, thậm chí người bên cạnh nhìn thái độ của nàng liền nghĩ là nàng đã chết tâm, phân rõ hoàn toàn giới hạn cùng Phó gia. Thế nhưng trong lòng Phó Uyên Di hiểu rất rõ, Phó Tuyển Bách và Hồng Tư Viên yêu thương nàng, tình yêu này là sự uy hiếp mà bọn họ biết rất rõ lại không thể dứt bỏ, đối diện tình yêu này, Phó Uyên Di tất thắng không thể nghi ngờ.
Thỉnh thoảng cũng sẽ lo âu, thỉnh thoảng cũng sẽ hoài nghi, nhưng trong lòng nàng có một âm thanh rất lớn cứ một lần lại một lần nói với chính bản thân mình: Ta không có khả năng thua.
Cho nên, Phó gia dù có sâm nghiêm đến đâu, hùng mạnh đến đâu, Phó Uyên Di cũng đều tràn đầy tự tin mà một mình tiến đến.
Mà tất cả những điều này, đều bị Hồng Tư Viên nhìn ra rõ ràng.
Mà những gì Hồng Tư Viên muốn nói, Phó Uyên Di cũng đã thầm phân tích mổ xẻ trong lòng, rõ ràng từng chút một.
"Chờ lần sau ngươi lại trở về nhà, nếm thử rượu mơ mà ta tự tay ủ." Trước khi đi Hồng Tư Viên còn nói, "Lúc nhỏ ngươi luôn rất thích lén lút uống, khi đó ngươi còn quá nhỏ nên mới liên tục ngăn cản ngươi, ngươi chắc là còn nhớ rõ. Hiện tại ngươi trưởng thành rồi, có thể uống thỏa thích."
Bà thậm chí còn khẳng định là Phó Uyên Di sẽ lại trở về.
Quả thực, điều đó cũng giống như suy nghĩ trong lòng Phó Uyên Di, chỉ là Phó Uyên Di không muốn nói ra miệng, Hồng Tư Viên cũng quanh co vòng vo.
Hồng Tư Viên nhìn thấu tâm tư Phó Uyên Di, mà những thông tin từ lời nói của bà tiết lộ ra cho nữ nhi biết, Phó Uyên Di cũng đều cất giữ toàn bộ vào trong lòng.
Lấy ra thủy tinh cầu, nàng có thể nhìn thấy một hồn phách nho nhỏ đang bơi lảo đảo bên trong đó. Nó vậy mà lại có màu hồng nhạt.
Hồn phách con người sẽ căn cứ vào tính cách, tâm tư và phẩm chất của người đó mà lộ ra màu sắc khác nhau, Phó Uyên Di đã từng nhìn thấy đại đa số hồn phách đều là màu xanh lam pha chút màu đen, bộ mặt dữ tợn, vậy mà tiểu bom Du tiểu thư lại là màu hồng nhạt......
Hồn phách hồng nhạt kia có cái đầu tròn tròn, trên khuôn mặt lõm xuống hai lỗ giống như là hai mắt, thân mình nho nhỏ vẫy cái đuôi thật dài, bởi vì bị hạn chế bên trong thủy tinh cầu không thể hoạt động tự do, nàng thực rõ ràng có chút không vui.
"Đợi một lát nữa thôi, chờ đến khi ra khỏi Phó gia ta sẽ để cho ngươi ra ngoài."
Phó Uyên Di đi theo sườn dốc hướng ra cổng, bỗng nhiên chậm bước lại, nắm chặt cây dù.
"Có lẽ các ngươi không biết." Phó Uyên Di đứng trên sườn dốc không một bóng người cất cao giọng nói, "Ánh mắt có thể nhìn thấy sự vật, các ngươi bình thường nắm bắt được vạn vật trên thế giới này đều nhờ vào ánh mắt, nhưng kỳ thực ánh mắt quan trọng như các ngươi nghĩ vậy sao. Lỗ mũi, lỗ tai đều có thể thay thế cho ánh mắt. Các ngươi nhiều người như vậy cùng nhau đến, có biết là nặng mùi lắm không?".
Phó Uyên Di dứt lời, phía sau hàng cây hai bên sườn dốc có tám người bước ra, tất cả đều là đệ tử Phó gia. Đám đệ tử này thoáng nhìn nhau, tựa hồ có chút do dự. Trong đó có một người ánh mắt kiên định nhất, sáu người nhanh chóng bao vây xung quanh nàng, còn lại hai người trong tay cầm kiếm, gõ gõ mũi kiếm xuống mặt đất.
"Keng, keng, keng......"
Đám đệ tử Phó gia thấy Phó Uyên Di đứng tại chỗ không có động tác gì, chắc hẳn nàng đã bị âm thanh này làm nhiễu loạn thính lực rồi.
Người cầm đầu ánh mắt biến đổi, hai người phía sau Phó Uyên Di nhanh chóng xuất kiếm!
Đường kiếm vốn là nhắm đến ngực Phó Uyên Di, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, tán dù "Phạch" một tiếng mở ra ngăn chặn thế kiếm này, hai người kia tung ra một chiêu này dùng hết toàn bộ lực đạo, không nghĩ tới bề mặt tán dù cứng rắn như sắt thép, làm gãy lưỡi kiếm của bọn họ, ảnh hưởng đến cổ tay bọn họ cũng đau nhức, một chút lực đạo bị tán dù đẩy ngược trở lại.
Phó Uyên Di quét tán dù thành một đường cong, che chắn ở trước người, mỉm cười nói: "Ta đã nói rồi, lỗ mũi, lỗ tai đều có thể thay thế cho ánh mắt. Các ngươi muốn gây nhiễu loạn thính giác của ta, trước đó nên che giấu mùi hôi thối của ác quỷ trên người các ngươi đi mới đúng."
Gã đệ tử cầm đầu hét lớn một tiếng: "Cùng tiến lên –!".
Phó Uyên Di một tay nắm chặt thủy tinh cầu, đang muốn dùng tán dù đánh cho bọn hắn một trận nhớ đời, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người hét lớn: "Ta xem các ngươi kẻ nào dám động thủ –".
"Đại tiểu thư......"
Phó Huyền Cơ đi về phía bọn họ, ánh mắt sắc bén, muốn cho bọn họ mỗi người đều phải nhớ kỹ: "Ai bảo các ngươi làm như vậy hả? Các ngươi có biết nàng là ai không?".
Gã đệ tử cầm đầu có phần muốn nói lại thôi, Phó Huyền Cơ tiến lên, một khẩu súng đặt ở sau gáy hắn: "Nói."
"Đại, đại tiểu thư...... Ngươi đừng làm chúng ta khó xử, chúng ta cũng không có cách nào khác......" Gã đệ tử cầm đầu đang cầm kiếm, nhưng cái Phó Huyền Cơ đang cầm lại là súng.
"Ta là hỏi ngươi, ai bảo các ngươi làm như vậy?" Phó Huyền Cơ lên đạn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng.
"Là, là sư phụ –!"
"Sư phụ?" Phó Huyền Cơ ánh mắt chợt lạnh, bật cười, "Có đúng là cha ta bảo các ngươi làm như vậy hay không, theo ta trở về đối chất sẽ biết. Có điều trước tiên ta phải nói cho các ngươi biết, Phó gia chúng ta không chỉ là luyện quỷ, đối với phản đồ cũng có phương pháp dạy dỗ các ngươi muốn sống không được muốn chết không xong. Các ngươi, có muốn thử không?".
Gã đệ tử cầm đầu lập tức quỳ xuống, những kẻ khác thấy tình huống không ổn liền nhanh chóng chạy trốn, gã đệ tử cầm đầu vô cùng căm hận: "Đám tôn tử các ngươi! Quay lại đây cho ta!".
"Làm sao vậy đại tiểu thư –!" Tùy tùng của Phó Huyền Cơ đuổi tới, Phó Huyền Cơ bảo bọn họ đuổi theo bắt tên đệ tử cầm đầu kia mang về.
Phó Huyền Cơ xoay người lại nhìn Phó Uyên Di đang khép dù, nhất thời trầm mặc.
Phó Uyên Di thu tán dù lại xong, cũng không cùng nàng nói chuyện liền đi hướng ra cổng.
"Ngươi ghi hận tỷ tỷ sao?" Phó Huyền Cơ nhìn theo bóng dáng của nàng nói, "Lần trước, ra tay với ngươi."
Phó Uyên Di tiến bước không ngừng: "Phó gia sẽ gặp phải đại sự, ngươi trước tiên vẫn là nên quan tâm chuyện nhà mình đi."
Phó Huyền Cơ nói: "Ngươi là hi vọng của cha mẹ, cũng là hi vọng của Phó gia, ngươi phải hiểu là ngươi có trách nhiệm này. Ngươi sẽ trở về, một ngày nào đó ta sẽ mang ngươi trở về."
......
Khi Phó Uyên Di cầm thủy tinh cầu đi xuống đến chân núi, Liễu Khôn Nghi và Lưu Đình đã rời đi. Cao Kỳ ở lại chỗ này giúp các nàng lái xe, Ngọc Chi cùng Lâm Cung lại đang tranh cãi ầm ĩ cái gì đó, bỗng nhiên Ngọc Chi trợn mắt, nhìn thấy Phó Uyên Di, hô to: "Đã trở lại — đã trở lại!".
Lâm Cung liền nhìn sang, thật sự là Phó Uyên Di!
"Ngươi sao lại đi nhiều ngày như vậy?" Lâm Cung bay tới trước mặt nàng cẩn thận tỉ mỉ xem xét khuôn mặt nàng, khí sắc vẫn thật không tốt, "Phó gia kia như trước không đổi, có làm khó dễ ngươi hay không?".
Phó Uyên Di giơ ra thủy tinh cầu, Ngọc Chi nhoài người nhìn xem: "Ngươi thật sự mang được Du Hân Niệm ra đến đây?".
Phó Uyên Di nói với Lâm Cung: "Ta cần sự hỗ trợ của ngươi. Tuy rằng Du tiểu thư chỉ ở bên trong bình Diêm La mấy tiếng, nhưng hồn phách của nàng nhất định vẫn là bị hao tổn. Tiếp tục ở trong thủy tinh cầu sẽ càng hao tổn quỷ khí của nàng, lát nữa ta đem nàng phóng xuất ngươi và ta cùng nhau hợp lực ổn định hồn phách của nàng, sau đó lập tức hội hợp cùng Tiểu Bạch, đem nàng thả lại vào trong thân thể Vương Phương."
Lâm Cung gật đầu: "Ổn định hồn phách của nàng thì không thành vấn đề, nhưng thân thể Vương Phương còn chưa có tìm được."
Phó Uyên Di sửng sốt: "Nghĩa là sao? Chưa tìm được?".
Ngọc Chi bỗng nhiên nhớ ra, hình như chưa có ai nói cho nàng biết Lâm Trạch Bạch đã làm lạc mất thân thể Vương Phương...... Vì thế đành phải xung phong đứng ra thông báo tin dữ này với nàng.
Phó Uyên Di vừa nghe liền há hốc mồm, dở khóc dở cười. Nàng hao hết tâm tư mới mang được Du Hân Niệm trở ra, kết quả thì sao chứ, Vương Phương biến mất? Đây đúng là dằn vặt người ta mà!
Lâm Cung nói: "Ngươi thử liên hệ lại với Tiểu Bạch xem sao, nàng vẫn liên tục ở tại Thượng Hải tìm manh mối. Cũng đừng mắng nàng, phỏng chừng nàng cũng đã mấy ngày không chợp mắt rồi."
Phó Uyên Di hỏi: "Ta đi Phó gia mấy ngày rồi?".
"Suốt ba ngày ba đêm."
Phó Uyên Di đã quên mất thời gian, thêm gần hai ngày trước đó nữa, Du Hân Niệm đã rời khỏi thân thể Vương Phương năm ngày.
Giới hạn tối đa là bảy ngày, Du Hân Niệm ở Phó gia nhất định đã tổn hao rất lớn, bất cứ lúc nào đều có khả năng vượt qua cảnh giới ác quỷ.
"Phải nắm chặt thời gian."
Phó Uyên Di bung dù ra, lá bùa màu đen bên trong tán dù đung đưa lắc lư, nàng nâng thủy tinh cầu nhập vào trong lá bùa, ánh sáng vàng kim từ lá bùa tràn ra, rất nhanh sau đó Du Hân Niệm liền từ trong thủy tinh cầu nổi ra bên ngoài.
Ngọc Chi thấy Du Hân Niệm hai vai co rút, nhắm hai mắt, mái tóc dài múa lượn giữa không trung, thân thể gầy yếu tựa như bị hút cạn máu, hai má hõm sâu, tuy rằng đang bị vây trong trạng thái hôn mê nhưng sắc mặt cũng rất bất ổn. Hồn phách của nàng cứ lắc lư qua lại giống như muốn phân tách làm hai, chính là dấu hiệu báo trước ác quỷ hóa!
"Nàng quá suy yếu rồi!" Ngọc Chi nói, "Rời khỏi thân thể đến tận năm ngày, hơn nữa bị pháp khí luyện quỷ gây tổn hại nàng rất có khả năng sẽ biến thành ác quỷ trước thời hạn!" Ngọc Chi khẩn trương loay hoay nhìn xung quanh, nàng biết, chỉ cần nơi nào có ác quỷ thì nơi đó nhất định sẽ có Minh cảnh! Màn đêm thâm trầm, tuy rằng tạm thời không thấy bóng dáng Minh cảnh, nhưng nàng vẫn cảm thấy giây tiếp theo Minh cảnh sẽ cầm cây đinh ba xuất hiện! Nàng bất giác sờ tìm khẩu súng trong người mình.
"Ổn định nàng trước đã!" Phó Uyên Di xoay tròn tán dù, tán dù nhanh chóng trở nên to lớn, phát ra ánh sáng mãnh liệt kết hợp cùng quỷ khí do Lâm Cung phóng xuất, bao phủ toàn thân Du Hân Niệm.
Hồn phách lắc lư bất ổn của Du Hân Niệm dần dần ổn định lại, hai hàng lông mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra, nàng mở mắt.
"Ngươi có ổn không, Du tiểu thư?" Phó Uyên Di hỏi.
Du Hân Niệm kinh ngạc nhìn nàng thật lâu, nâng tay vuốt ve khuôn mặt nàng, trên nét mặt còn có chút vẻ khó tin: "Phó tiểu thư? Đây là nằm mơ hay là sự thật?".
Phó Uyên Di cười nói: "Du tiểu thư muốn nằm mơ thì còn phải đợi một chút nữa. Chúng ta hiện tại lập tức xuất phát đi Thượng Hải, không thể chậm trễ thêm nữa."
Đoàn người lên xe, Cao Kỳ trước tiên mở bản đồ hướng dẫn. Từ nơi này đến Thượng Hải nhanh nhất là năm tiếng rưỡi đồng hồ.
"Có thể đi rồi chứ." Cao Kỳ hỏi.
"Đi thôi." Phó Uyên Di nói.
Cao Kỳ nói: "Tỷ tỷ của ta có chuyện bảo ta chuyển lời cho ngươi. Thương thế của Lưu Đình chuyển biến xấu, nàng mang Lưu Đình đi về trước."
"Ừm."
"Tỷ tỷ nói ngươi chắc chắn sẽ từ Phó gia toàn thân trở ra, cho nên nàng mới đi."
Phó Uyên Di sờ sờ mũi, xem ra ý tưởng trong lòng nàng không chỉ bị mẹ nàng nhìn thấu, Liễu Khôn Nghi cũng biết.
Lâm Cung trở vào trong thân thể Phó Uyên Di, hai người hỗ trợ lẫn nhau khôi phục thể lực và pháp lực, Ngọc Chi ngồi ở vị trí phụ lái, cuối cùng cũng không cần phải phơi nắng hứng gió. Mà Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di ngồi ở ghế sau, Phó Uyên Di nói lại cho nàng nghe mấy ngày nay đã xảy ra những gì, nhưng lại lược qua chuyện tranh chấp giữa nàng cùng cha mẹ.
Du Hân Niệm rất muốn tập trung lực chú ý nghe nàng nói chuyện, nhưng dần dần lại phát giác trong đầu là một mảnh hỗn loạn, dường như có một đám lửa bùng cháy ở trong lòng, mọi thứ đều đang "ùng ục, ùng ục" chậm rãi sôi trào, Phó Uyên Di nói cái gì nàng đều chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Phó Uyên Di nhìn ra sự khác thường của nàng, liền bảo nàng nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
"Không được, Phó tiểu thư, chúng ta phải tiếp tục nói." Du Hân Niệm cảm thấy bất an, đám lửa cháy trong lòng kia không chỉ khiến nàng khó chịu, còn khiến cho nàng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Nàng sau khi chết, người khác nói xấu nàng, người yêu di tình biệt luyến......
Có một thanh âm ở tận đáy lòng nàng vang vọng lặp đi lặp lại hỏi nàng: Tại sao con ong con kiến không bằng ngươi đều có thể tiếp tục sống tốt, còn ngươi thì lại chết thảm như vậy? Ngươi thật sự là phải chết sao? Ngươi là chết như thế nào?
Chỉ cần trong đầu thoáng buông lỏng trong phút chốc, thứ cảm xúc đáng sợ này sẽ như thủy triều đột kích, nuốt chửng lấy Du Hân Niệm đến không thể hô hấp được nữa.
Phó Uyên Di thấy nàng siết chặt bàn tay mình, miệng hơi hé mở, vẻ mặt khó chịu, liền nhẹ nhàng gọi nàng: "Du tiểu thư?".
Kẻ giết chết ngươi đó đã cướp đi tất cả hạnh phúc của ngươi, hắn nhất định phải đền mạng, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha! Ăn thịt hắn! Uống máu hắn!
"Du tiểu thư!" Phó Uyên Di đột nhiên nâng cao giọng, giống như một quả đạn pháo công phá vào trong cái đầu đang hỗn độn của Du Hân Niệm, làm cho nàng trong nháy mắt thanh tỉnh.
"Phó tiểu thư?" Du Hân Niệm lúc này mới phát hiện toàn thân mình đều là mồ hôi, một bàn tay lại đang bóp cổ Phó Uyên Di.
Giống như bị điện giật, Du Hân Niệm nhanh chóng rụt tay lại: "Ta, ta tại sao có thể như vậy?". Nàng liếc mắt nhìn Ngọc Chi một cái, "Đây là dấu hiệu báo trước ta sắp biến thành ác quỷ sao?".
Ngọc Chi cũng bị bộ dáng vừa rồi của nàng làm cho hoảng sợ, chỉ có thể thành thật nói cho nàng biết: "Chỉ sợ là như vậy."
Du Hân Niệm rối bời. Phó Uyên Di hết lần này đến lần khác giúp nàng, phần ân tình này còn chưa nghĩ đến báo đáp, chính mình sao lại có thể động thủ với nàng?
"Phó tiểu thư...... Ta hiện tại rất nguy hiểm." Du Hân Niệm cố trấn định cảm xúc, nàng không muốn Phó Uyên Di lại vì nàng mà bị thương, "Ngươi nghe ta nói, chúng ta hiện tại dừng xe lại đi."
Phó Uyên Di cắt lời nàng: "Không thể dừng được, chuyện hiện tại chúng ta phải làm là giành giật từng giây từng phút."
"Thật sự, ngươi tin ta đi, tự ta hiểu rõ nhất tình huống của chính mình." Luồng oán hận đáng sợ kia lại tập kích tới, Du Hân Niệm cắn chặt răng, từ giữa hai hàm răng vặn ra vài chữ, "Ta cảm thấy ta kiên trì không nổi nữa...... Ngươi nghe ta nói......"
"Ngươi nghe ta nói đây!" Phó Uyên Di cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện lớn tiếng như vậy, nàng nắm chặt cánh tay Du Hân Niệm, nhìn chằm chằm hai tròng mắt đã có vài đường vân cổ quái của nàng, "Ngươi đừng nghĩ cái gì hết. Người khác không thể, nhưng Du Hân Niệm ngươi có thể. Phải kiên trì cho ta, ngươi không thể từ bỏ ở đây được, nhất định không thể."
Du Hân Niệm nhìn nàng, giữa ngọn lửa cừu hận trong lòng bỗng nhiên được rót vào một cỗ tình yêu, ngọn lửa giận dữ đáng sợ trong nháy mắt dịu đi không ít.
Người khác không thể, nhưng Du Hân Niệm ngươi có thể.
Du Hân Niệm nắm chặt bàn tay Phó Uyên Di, toàn bộ người trong xe không ai nói nữa, tất cả đều chăm chú nhìn con đường núi quanh co khúc khuỷu phía trước.
Cao Kỳ tập trung cao độ lực chú ý, nàng hiểu được hiện tại chuyện duy nhất nàng phải làm chính là chạy đua với thời gian.