Phó Uyên Di ngủ hay tỉnh, cũng không giống người thường. Nàng khi nhắm mắt có thể là thanh tỉnh, khi mở mắt có thể là đang nằm mơ.
Thế giới của nàng ngoại trừ quỷ, thì chỉ có một mảnh hắc ám.
Nhưng nàng có thể cảm giác được thế giới vi mô mà người thường khó có thể cảm nhận được, chẳng hạn như nghe thấy nhiệt độ của ánh mặt trời, nghe được dòng không khí lưu động, cùng với âm thanh những bông tuyết đang tan.
Bông tuyết mềm mại chậm rãi từ trên trời rơi xuống, toàn bộ bầu trời sáng ngời trong trẻo, mặt trời tươi đẹp nhô lên cao, tuyết trắng xóa, trời trong tuyết trắng là cảnh sắc xinh đẹp vô cùng độc đáo mà hiếm thấy của dãy núi Ngũ Luân.
Lúc Phó Uyên Di tỉnh lại không nghe thấy bất cứ âm thanh nào của quỷ, xung quanh thập phần im lặng.
Nàng nằm trên ghế sofa mềm mại, y phục trên người đã thay đổi, vết thương ở ngực cũng đã được xử lý rất cẩn thận.
Nàng đã không còn ở bên trong Vô Giải Chi Cảnh nữa, cảm giác quen thuộc này khiến cho nàng hiểu được, đây là phòng khách của Phó gia.
Toàn cảnh phòng khách Phó gia có một mặt cửa sổ lớn hình cung 270 độ bằng thủy tinh, có thể trông về dãy núi Ngũ Luân ở phía xa. Trần nhà cũng là thủy tinh trong suốt, một gốc cây to khỏe nằm ở vị trí hướng đông nam, tán cây rất cao vượt ra khỏi trần nhà, kéo dài hướng về phía bầu trời. Nắng đẹp cùng tuyết trắng dừng ở trên tán lá, khiến cho cả gian phòng khách sáng rực trắng toát.
"Uyên Di."
Thanh âm ôn nhu có chút khàn khàn vang lên bên tai nàng, Phó Uyên Di dĩ nhiên nghe ra được đây là thanh âm của mẹ nàng.
Hồng Tư Viên nắm tay nàng, thanh âm có hơi khàn khàn. Phó Tuyển Bách ngồi trên ghế đặt ở chính giữa phòng khách, đang nghiêm túc lật xem quyển sách cổ trong tay, tỏ vẻ như không biết Phó Uyên Di đã tỉnh lại.
Phó Uyên Di không thể nhìn thấy sự vật, nhưng có thể nghe ra được mùi hương đặc thù trên người Phó Tuyển Bách và Hồng Tư Viên.
Rất kỳ quái là, ký ức khứu giác của con người vượt xa não bộ, Phó Uyên Di đã rời khỏi Phó gia hơn mười năm, vốn tưởng rằng rất nhiều thứ đều đã quên, mà khi những mùi hương từng ngửi qua kéo ùa đến, nàng thậm chí có thể đem từng mùi hương đó ra phân tích từng chi tiết nhỏ nhất, nhận ra thứ nào là quen thuộc không hề thay đổi, thứ nào là xa lạ.
Phó Uyên Di rút tay ra khỏi lòng bàn tay Hồng Tư Viên, đứng lên. Nàng đứng ở chính giữa phòng khách, không giống chủ nhân, cũng không giống khách nhân.
Ánh mắt của Phó Tuyển Bách không hề rời khỏi trang sách: "Ngươi đã suy ngẫm thật kỹ rồi chứ?".
Phó Uyên Di "ừm" một tiếng, Phó Tuyển Bách có chút bất ngờ, khẽ nâng ánh mắt.
"Đem thứ thuộc về ta trả lại cho ta." Phó Uyên Di vẫn buông ra câu nói kia.
Phó Tuyển Bách cảm giác như bị trêu đùa, buông quyển sách xuống, nói bằng giọng điệu uy hiếp: "Đây là kết quả sự suy ngẫm của ngươi?".
"Ta nói rồi, người không hiểu là ngươi. Ngươi vì sao lại muốn bắt nàng luyện quỷ?" Phó Uyên Di cười nói, "Thời điểm nàng còn sống chỉ là một người bình thường, sau này chết đi cũng là một con quỷ bình thường, thậm chí còn không có biến thành ác quỷ, Phó gia gia đại nghiệp đại sao lại để ý đến nàng? Tên đệ tử tâm đắc Thanh Điền mù một mắt kia của ngươi bắt nàng về Phó gia chẳng qua chỉ là muốn dẫn dụ ta trở về mà thôi. Đáng tiếc ta đối với kỹ xảo luyện quỷ của Phó gia các ngươi không có hứng thú, Phó tiên sinh có thể để cho Thanh Điền kế thừa Phó gia, các ngươi coi như là trăm sông đổ về một biển."
Phó Tuyển Bách nghe xong cười lớn: "Thứ thuộc về ngươi? Ngươi nói ra lời này thật không biết xấu hổ. Ngươi không phải đã quên rồi chứ? Dòng máu chảy trong người ngươi chính là của Phó gia? Những gì ngươi có được đều là Phó gia ban cho ngươi, ngươi mới là thứ thuộc về ta!? Ngươi ngược lại còn có mặt mũi nói thế! Nếu không phải tại ngươi!" Phó Tuyển Bách chỉ vào nàng, "Phó gia ta cần gì đem bản lĩnh truyền cho người ngoài! Ta sinh ngươi dưỡng ngươi, ngươi cứ như vậy mà báo đáp cha mẹ ngươi?!".
Phó Tuyển Bách tức giận, Phó Uyên Di cũng không động đậy, bỗng nhiên kêu một tiếng: "Cha."
Trong đôi mắt hằn đỏ của Phó Tuyển Bách bỗng phút chốc lóe sáng, nhưng dáng vẻ thì lại không chút thoái nhượng.
"Cha, ngươi nói đúng, chảy trong người ta là dòng máu của Phó gia, chỉ cần dòng máu này còn một khắc chưa khô cạn, ta có nói cái gì thì các ngươi vẫn còn cảm thấy ta và các ngươi gắn bó chặt chẽ không thể phân tách." Phó Uyên Di vừa cười vừa lui về phía sau vài bước, chân đụng vào bàn trà bên cạnh, sờ lấy con dao trên mâm thủy tinh đựng trái cây, "Như vậy đi, ta đem thứ thuộc về ngươi trả lại cho ngươi, ngươi cũng đem thứ thuộc về ta trả lại cho ta, như vậy chúng ta không ai nợ ai."
Không đợi Phó Tuyển Bách nói một lời nào, Phó Uyên Di ung dung cắt một nhát vào cổ tay mình, máu tuôn chảy, nàng tựa như không cảm giác được đau đớn, sắc mặt không có gì biến hóa.
Nàng vươn cánh tay ra về hướng Phó Tuyển Bách, để cho ông ta nhìn thấy miệng vết thương: "Rất nhanh sẽ chảy hết. Sau khi chảy hết, ngươi sẽ không còn là cha của ta nữa."
Phó Tuyển Bách nhìn máu của Phó Uyên Di tí tách rơi trên mặt đất, thành một mảng màu đỏ chói mắt ngay trước mắt mình.
"Ngươi nhất định phải làm như vậy?" Phó Tuyển Bách hỏi.
"Ta đã làm như vậy."
"Uyên Di –!"
Cánh tay Phó Uyên Di bị Hồng Tư Viên nắm lấy, khăn tay trong lòng bàn tay Hồng Tư Viên đang run rẩy, không đành lòng nhìn miệng vết thương kia, nhanh chóng băng bó lại.
Phó Uyên Di nhíu mày muốn rút ra, lại bị Hồng Tư Viên nắm chặt.
"Ngươi lâu như vậy không về nhà, vừa về đến là lại như thế này...... Ngươi muốn làm chúng ta tức chết sao!"
Phó Uyên Di không nói gì. Nàng vốn trọng thương chưa lành, lúc này lại tùy hứng để cho chảy máu, nếu không dùng ý chí mạnh mẽ chống đỡ, chỉ sợ đã sớm bất tỉnh nhân sự rồi.
Hồng Tư Viên kéo nữ nhi quay lại ngồi trên ghế sofa, hô to một tiếng, bảo đệ tử ngoài cửa đi lấy hộp thuốc đến đây.
"Cứ để cho nàng chảy máu đi a, mặc kệ nàng đi!" Phó Tuyển Bách tức giận không thể che giấu được, "Để cho nàng chết tại đây đi! Coi như ta chưa từng sinh ra đứa con này!".
Phó Uyên Di "Hừ" một tiếng: "Đây cũng là ý nguyện của ta."
"Hai cha con các ngươi, mỗi người có thể nói ít lại một câu được không hả?!" Hồng Tư Viên nhịn không được gầm lên, sau một câu này của bà, hai người kia thật sự không nói nữa. Phó Tuyển Bách là bị tức giận đến ngực phát đau, còn Phó Uyên Di lại là đầu óc mê man.
Phó Tuyển Bách không muốn nhìn thấy Phó Uyên Di nữa, phất tay áo bỏ đi.
Hồng Tư Viên nhìn khuôn mặt nữ nhi, mở bàn tay nàng ra, thấy cổ tay, ngón tay thậm chí là cả bàn tay nàng đều chồng chất những vết sẹo. Bên dưới mỗi một vết sẹo này đều là đau đớn, đều là máu tươi, đều là nàng không chút tiếc thương để cho dòng máu Phó gia mà nàng chán ghét rơi đổ làm chấp nhất.
"Nhiều năm như vậy rồi, tính khí của ngươi vẫn thế này giống hệt như cha ngươi, một chút cũng không đổi." Hồng Tư Viên thấp giọng nói.
Phó Uyên Di hồi lâu cũng không trả lời, Hồng Tư Viên tưởng là nàng đã thiếp đi rồi, ai ngờ nàng bỗng nhiên mở miệng: "Mẹ, ngài mấy năm nay giám sát ta cũng không ít, tính ra chúng ta cũng không hẳn là nhiều năm không gặp."
Đệ tử mang hộp thuốc đến, Hồng Tư Viên yên lặng băng bó miệng vết thương cho nàng, im lìm hồi lâu, cuối cùng nói: "Bất luận ngươi không thích Phó gia đến thế nào, không thích dòng máu Phó gia trong thân thể ngươi đến thế nào, nhưng ngươi chớ quên, ngươi không chỉ mang dòng máu của Phó gia, mà còn là nữ nhi của Hồng Tư Viên ta! Là máu thịt từ trên người ta suốt mười tháng mang thai! Uyên Di, thứ này sao có thể vì ngươi nói hai ba câu là cắt đứt được?".
Phó Uyên Di không nói gì.
"Ta mấy năm nay lo lắng cho ngươi, bận tâm đến ngươi, vô số lần nằm mơ thấy ngươi, ta muốn đi gặp ngươi lại sợ ngươi biết ta đến sẽ không vui, ta ngay cả tư cách vụng trộm gặp ngươi cũng không có sao? Cho dù ngươi không chịu nhận ta là mẹ, ngươi cả đời này cũng là nữ nhi của ta!"
Hồng Tư Viên giọng nói điềm tĩnh, nhưng tiếng nước mắt tí tách từng giọt rơi xuống lại rất rõ ràng.
Phó Uyên Di còn nhỏ đã rời nhà, một mình bên ngoài sinh tồn, học tập, phấn đấu, hiện giờ tất cả mọi thứ nàng có đều là chính nàng kiếm được. Nàng không hề dựa vào Phó gia một chút nào, nàng cho rằng chính mình có thể tách rời với thế giới, cho rằng chính mình đã hoàn toàn triệt để thoát ly Phó gia, nhưng đến cuối cùng, máu chảy không cạn, tâm vẫn hỗn loạn.
Ngay tại khoảnh khắc nàng vì nước mắt của mẹ mình mà nội tâm dấy lên một tia áy náy, bỗng nhiên một cỗ mùi tanh hôi bay vào trong khứu giác của nàng.
Đó là đến từ oán khí của ác quỷ, đục ngầu lại tanh tưởi, đó là tội ác mà cho dù dùng đến hương liệu tốt nhất cũng không thể che giấu được. Mùi tanh tưởi này bám vào trên người của tất cả mọi người ở Phó gia, thẩm thấu vào trong da thịt bọn họ, dung nhập vào trong máu, đời đời kiếp kiếp đều không thể tiêu trừ.
Hình ảnh mười tám năm trước nàng nhìn thấy khi vô tình xông vào Triển Phong Đường đột nhiên tái hiện, tiếng kêu rên thê lương của vô số quỷ trong bình Diêm La, hầm Tu La, tiếng gào thét thống khổ của chúng giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trong tai nàng.
Lâm Cung bị chặt đứt hai tay hai chân, dùng dược vật thúc đẩy khôi phục, rồi lại chặt đứt. Tứ chi chồng chất thành một núi thịt, thịt thối cùng xương trắng nằm đan xen lẫn nhau.
Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt đầy máu khô kết vảy nhìn không thấy rõ ngũ quan, chỉ có một đôi mắt vừa tuyệt vọng vừa thịnh nộ gắt gao nhìn chằm chằm Phó Uyên Di chỉ mới mười tuổi.
Tiểu cô nương thật sạch sẽ xinh đẹp, mùi máu này...... Là người của Phó gia.
Lâm Cung cười sằng sặc như điên — chỉ cần bổn vương còn một hơi thở có thể từ nơi này đi ra ngoài, bổn vương nhất định phải giết sạch người Phó gia! Giết sạch toàn bộ người họ Phó trong thiên hạ!
Giết! Giết! Giết!
Giết!
Phó Uyên Di cả người run lên, lập tức rút tay trở về.
Hồng Tư Viên nhìn nàng, Phó Uyên Di chống ghế sofa đứng lên:
"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu*." Vẻ mặt nàng chợt lạnh, "Năm đó lúc Phó tiên sinh đuổi ta ra khỏi nhà đã từng nói, không bao giờ nhận ta là nữ nhi nữa, ta mấy năm nay coi như là làm theo mong muốn của ông ta, hiện tại còn cái gì để nói nữa đây? Lúc này ta còn nguyện ý gọi ngài một tiếng mẹ, nhưng nếu như các ngươi không thả bằng hữu của ta ra, ta đây cũng sẽ không để ý đến cốt nhục thân tình, đừng trách ta không khách khí."
(*Đạo bất đồng, bất tương vi mưu: tư tưởng, quan niệm khác nhau thì khó có thể trao đổi bàn bạc cùng nhau)
Trên mặt Hồng Tư Viên vẫn còn đọng nước mắt, thần sắc lại trở nên lạnh như băng: "Không khách khí? Ngươi muốn không khách khí như thế nào?".
Phó Uyên Di nói: "Cả một vùng Phiên Dương Thử hoang dã bị bao bọc bởi một đám quỷ trấn sơn luôn chứa đầy hận ý với Phó gia, còn chưa nói đến đám ác quỷ bên trong Triển Phong Đường. Chỉ cần ta triệu hồi một tiếng, chúng nó chắc chắn sẵn sàng cúc cung phục vụ cho ta, muốn đem Phó gia san thành bình địa cũng không phải là chuyện khó khăn, chỉ cần ta muốn."
Con dao gọt trái cây sáng lóa dính máu của Phó Uyên Di, nằm ngay đó cách tầm mắt Hồng Tư Viên không xa.
Phó Uyên Di khí thế mạnh mẽ, không có chút sơ hở, đây là thái độ tác chiến, là tập trung toàn bộ hỏa lực đối mặt địch nhân.
"Ngươi muốn giết cả mẹ?" Hồng Tư Viên cố dằn lại sự kích động trong lòng mình, điềm tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Phó Uyên Di không nói lời nào.
"Vì con quỷ này, ngươi tình nguyện vứt bỏ thân phận nữ nhi Phó gia, thậm chí không ngại giết chết cha mẹ ruột của mình?"
Đối với Phó Tuyển Bách vừa cứng rắn vừa cố chấp, Phó Uyên Di có thể nói ra những lời ngoan tuyệt, nhưng đối với Hồng Tư Viên, nàng trước sau vẫn hạ không được quyết tâm.
Hai mẹ con trầm mặc một lúc lâu, vẫn là Hồng Tư Viên mở miệng trước: "Con quỷ ở trong bình Diêm La kia, có quan hệ gì với ngươi?".
Phó Uyên Di khẽ cau mày.
"Mười ba năm qua cũng đã phát sinh không ít chuyện lớn nhỏ, ta giả bệnh cũng vậy, tỷ tỷ ngươi cưỡng ép bắt ngươi trở về cũng thế, ngươi đều hạ quyết tâm tuyệt không bước vào Phó gia nửa bước." Hồng Tư Viên lau đi nước mắt trên mặt mình, nhìn về phía Phó Uyên Di, "Nhưng lần này ngươi lại tự mình trở về, chỉ vì một tiểu quỷ. Nàng đối với ngươi rất quan trọng sao?".
Phó Uyên Di vẫn im lặng không nói.
"Có đúng không?" Hồng Tư Viên truy hỏi, "Ngươi đã tìm được thứ gì đó quan trọng đối với ngươi rồi sao?".
Phó Uyên Di từ chối cho ý kiến.
Hồng Tư Viên lại một lần nữa cầm tay nàng: "Uyên Di, thế giới này được làm vua thua làm giặc, không có cái gì tuyệt đối đúng hay tuyệt đối sai, toàn bộ chính nghĩa đều do người chiến thắng viết nên. Ngươi đừng tùy hứng nữa, nhìn bộ dạng ngươi mang đầy vết thương làm trong lòng mẹ rất khó chịu."
Lời nói của Hồng Tư Viên xoay chuyển rất nhanh, Phó Uyên Di có phần ngạc nhiên.
Hồng Tư Viên đứng lên rời khỏi phòng khách, nửa tiếng sau đã trở lại, đem một vật đặt vào trong lòng bàn tay Phó Uyên Di.
Vào thời khắc Phó Uyên Di cầm trong tay vật đó, nàng biết là Hồng Tư Viên đã hiểu rõ.
Hồng Tư Viên nhìn thấu tâm tư Phó Uyên Di đối với tiểu quỷ này, ban cho nàng một ân huệ lớn, không hề cùng nàng đối chọi gay gắt, mà là lấy ơn báo oán, đem Du Hân Niệm trả lại cho nàng.
"Bất kể lúc nào...... Trở về đi, ngươi trước sau vẫn là con gái của cha mẹ." Hồng Tư Viên vuốt tóc Phó Uyên Di, rưng rưng nói.