Lúc đến Liễu trạch đã là đêm khuya, các nàng không đi đến bên lục hồ, cũng không có uống rượu dưới rừng trúc, Liễu Khôn Nghi mang Phó Uyên Di đi vào trong nhà, không đợi Phó Uyên Di mở miệng nói chuyện, trước tiên liền bảo Lưu Đình đi lấy hộp thuốc.

Lâm Trạch Bạch đến đây đã nhiều lần như vậy, trong ấn tượng không phải là bị chuốc rượu say đến thất điên bát đảo thì chính là ngồi ở bên hồ hóng gió, nhìn hai người bọn họ uống rượu nói chuyện phiếm. Nói thật, bên trong Liễu trạch là cái dạng gì, nàng quả thật không biết.

Bên trong Liễu trạch quả nhiên đều cùng một phong cách với rừng trúc đen bên hồ, từ vách tường cho đến trần nhà, từ vật dụng trong nhà cho đến giường ngủ, tất cả đều cùng một sắc thái — một màu đen kịt. Giữa một mảnh màu đen có xen lẫn vài tia sáng màu vàng kim không dễ phát hiện, đó là văn tự màu vàng kim được viết trên những lá bùa, gần như có thể không để ý mà bỏ qua. Mà bên trong một mảnh màu đen sâu thăm thẳm này, Liễu Khôn Nghi chính là màu trắng duy nhất.

Lưu Đình cầm hộp thuốc đi tới, Liễu Khôn Nghi cùng Phó Uyên Di mặt đối mặt ngồi ở trên ghế.

"Đưa tay." Liễu Khôn Nghi một bên lấy ra kim khâu vết thương, một bên bình tĩnh ra lệnh.

Phó Uyên Di có chút bất đắc dĩ, chìa ra bàn tay còn đang được bọc bằng khăn tay.

Khi Liễu Khôn Nghi cởi bỏ khăn tay ra vẻ mặt của Phó Uyên Di có chút căng siết cố nhịn đau, Lâm Trạch Bạch đứng ở một bên nhìn vết thương trong lòng bàn tay nàng. Mặc dù máu đã khô cứng lại nhưng da thịt đều bộc lộ ra ngoài, quả thực đáng sợ, Lâm Trạch Bạch nhìn thấy mà cả hàm răng đều ê buốt. Ngọc Chi bay lơ lửng bên cạnh Lâm Trạch Bạch cũng không dám nhìn thẳng — chỉ nhìn thôi cũng đã đủ đau rồi.

Liễu Khôn Nghi yên lặng liếc mắt nhìn miệng vết thương một cái, từ trong hộp thuốc lấy ra một lá bùa, dán lên miệng vết thương. Lá bùa vừa được dán lên miệng vết thương của Phó Uyên Di ngay lập tức hòa tan rồi biến mất dần, khi Liễu Khôn Nghi dùng kim khâu lại, cảm giác đau đớn dường như cũng hòa tan theo, không còn cảm giác quá đau đớn nữa.

Phó Uyên Di cùng Liễu Khôn Nghi hai người cứ như vậy trầm mặc, mãi cho đến khi miệng vết thương được khâu lại hoàn hảo, Liễu Khôn Nghi lấy băng gạc băng lại vết thương cho thật tốt. Phó Uyên Di đang muốn mở miệng, Liễu Khôn Nghi lạnh lùng nói: "Nằm sấp xuống."

Phó Uyên Di: "......"

Ngoan ngoãn nghiêng đầu tựa trên bàn gỗ, vén tóc ra sau tai, bộc lộ vết thương bên huyệt thái dương. Liễu Khôn Nghi tiếp tục không nói lời nào, băng bó cho nàng.

Sau khi đã băng bó xong hai chỗ vết thương, Liễu Khôn Nghi bảo Lưu Đình dọn dẹp đồ đạc này nọ, lúc này mới chậm rãi nói: "Lâm Cung bị phong ấn, thương thế của ngươi cũng sẽ chậm lành một chút. Ngươi lớn như vậy rồi ta cũng không cần phải nói nhiều, chính ngươi phải tự chú ý."

Phó Uyên Di gật đầu: "Ừm."

"Được rồi, nói đến chuyện ngươi quan tâm nhất đi." Liễu Khôn Nghi bảo Lưu Đình lấy ra một bàn cờ bằng đá hổ phách, hạ xuống một quân cờ trắng, bỗng nhiên trên mặt bàn cờ lan tỏa ra ánh sáng, ánh sáng đó càng lúc càng rực rỡ, bàn cờ nhẹ nhàng dựng đứng lên, ánh sáng tỏa ra thành một cột sáng hình trụ tròn, hướng về phía đông vô tận.

"Con mèo nhỏ của ngươi đang ở hướng này." Liễu Khôn Nghi nói.

Phó Uyên Di nói: "Ta cần sự trợ giúp của ngươi."

Liễu Khôn Nghi nhìn nàng: "Ta bề bộn nhiều việc, không rảnh cùng ngươi đi tìm mèo."

Phó Uyên Di lắc đầu: "Không cần ngươi cùng đi, chỉ cần ngươi hỗ trợ, hợp lực của ngươi và ta mới có thể mở ra một quỷ đạo đủ lớn cho người đi qua. Quỷ đạo một khi được mở ra, không tới hai tiếng đồng hồ ta liền có thể tìm được Du Hân Niệm."

Liễu Khôn Nghi nghe xong lời này của nàng, hậm hực cười: "Năm đó ta một lòng muốn vì Liễu gia ta tìm cho bằng được bảo vật Minh giới, nhờ ngươi hợp lực cùng mở ra quỷ đạo, bị ngươi lấy lý do 'đây là cấm thuật, hậu hoạn vô cùng' mà cự tuyệt. Bỏ qua thời cơ tốt nhất để đoạt lấy bảo vật, ba năm sau đó ta cùng Lưu Đình hao hết tâm tư cũng không tài nào tìm được nó. Ta đây lòng dạ hẹp hòi, việc này đến bây giờ vẫn còn ghi tạc trong lòng."

Phó Uyên Di đồng tình: "Chính xác, ngươi hàng năm đều lải nhải nhắc lại chuyện này mấy lần."

Liễu Khôn Nghi trừng nàng: "Ngươi còn có mặt mũi thừa nhận? Mở ra quỷ đạo trong phạm vi Tứ giới đều được tính là cấm thuật, quỷ đạo hung hiểm nhưng lại tiện lợi, lên trời xuống đất không gì làm không được, chính là thủ đoạn mà những kẻ nhập cư trái phép ở Tứ giới thích sử dụng nhất. Bởi vì quỷ đạo khai mở tại Minh phủ, cho nên dễ dàng đụng phải Minh cảnh thậm chí là quan to tướng lĩnh ở Minh phủ, một khi phát hiện nhất định phải nghiêm trị. Uyên Di, ngươi có biết cái giá phải trả cho cấm thuật là gì không?".

"Ta biết."

Liễu Khôn Nghi nói một câu nàng ứng đáp một câu, rõ ràng là đã sớm nghĩ đến hậu quả rồi.

"Ngươi chỉ cần giúp ta mở ra quỷ đạo, còn về phần sau khi bước vào quỷ đạo có thể gặp phải Minh binh Minh tướng hay không, đó là chuyện của một mình ta." Phó Uyên Di nói, "Ta tự mình đi."

Liễu Khôn Nghi bị nàng chọc tức đến nói không nên lời, Lưu Đình chen vào nói: "Phó tiểu thư, ngươi nói như vậy không đúng. Tỷ tỷ vẫn luôn rất lo lắng cho an nguy của ngươi, mà quỷ đạo khó mở, muốn mở ra quỷ đạo sẽ phải tiêu hao rất nhiều tinh lực......"

"Lưu Đình, không cần ngươi nhiều lời." Liễu Khôn Nghi cắt ngang lời nàng.

"Vâng......" Lưu Đình lui về sau một bước, không cam lòng mà im miệng.


~~~~~~~~~~~


Bầu trời ban đêm âm tình bất định, trận mưa lớn vừa ngưng, lại bắt đầu sấm chớp điên cuồng, trông có vẻ như sắp sửa có thêm một trận mưa lớn nữa.

Linh hồn tự do Du Hân Niệm vẫn luôn khống chế không tốt các động tác, như là trôi nổi giữa không trung, không thể nắm bắt được bất cứ thứ gì. Chỉ một động tác di chuyển nho nhỏ tới trước thôi cũng có thể làm cho nàng rơi vào tình huống hiện tại.

Trời đất đảo lộn, Du Hân Niệm tay chân quơ quào xoay tròn giữa không trung, căn bản không thể ổn định được thân thể.

"Chẳng lẽ lần này lại bay ra vũ trụ sao?!" Du Hân Niệm cảm giác toàn bộ ngũ quan đều muốn văng ra khỏi khuôn mặt, dưới tình thế cấp bách đành phải lung tung quơ chụp, muốn níu lấy một cọng rơm cứu mạng.

Đột nhiên trong ngực nàng được lấp đầy, vậy mà lại có thể thật sự ôm được cái gì đó, thân thể cũng đã thôi xoay tròn, cố định tại chỗ.

Du Hân Niệm trong lòng mừng rỡ, đang muốn nói lời cảm tạ, ngẩng đầu nhìn thấy, là một con cún.

Du Hân Niệm: "......"

Một con chó lông vàng gầy bẹp cụp đầu xuống, vẻ mặt ngơ ngác xoay đầu nhìn nàng.

Du Hân Niệm ôm cún con lông vàng: "............"

Con chó đã chết cũng sẽ có linh hồn sao? Hơn nữa...... Ngay cả một con chó cũng có thể khống chế tốt linh hồn, Du Hân Niệm ta sao lại làm không được? Hử?

Bên trong rừng rậm vô cùng ẩm thấp, tuy rằng Du Hân Niệm đã không còn cảm giác giá rét, nhưng lại vẫn cảm thấy lạnh từ trong xương cốt, mặc dù nàng có lẽ cũng chẳng có xương cốt.

Nàng nắm lấy cún con lông vàng kia, chậm rãi trôi lơ lửng giữa không trung.

Cún con lông vàng ngáp một cái, nằm nhoài người ra.

Cún con lông vàng này chắc hẳn đã từng là chó nuôi trong nhà, trên cổ còn có một cái vòng bẩn thỉu nối với nửa đoạn dây thừng, không biết tại sao lại lưu lạc đến trong khu rừng này, có khả năng là lạc đường, cũng có thể là chủ nhân lái xe mang nó bỏ đến một nơi thật xa, để cho nó tìm không thấy đường về nhà, đói chết ở trong này.

Nàng không biết bản thân mình đang ở chỗ nào, cách thành phố G có xa lắm không, đưa mắt nhìn về nơi xa, rừng cây đen ngòm nhìn không thấy được giới hạn, không có đèn đuốc, thậm chí ngay cả bóng dáng một con đường cũng nhìn không thấy.

Du Hân Niệm nhìn cún con lông vàng, cảm thấy các nàng một quỷ một cẩu thật là có duyên phận.

Nàng cũng có một cái vòng sủng vật, cái chuông trên vòng sủng vật thỉnh thoảng lại vang lên, mỗi lần như vậy nàng đều cảm thấy giây tiếp theo Phó Uyên Di sẽ phá mở bóng tối, giống như trước giờ mỉm cười xuất hiện trước mắt nàng, nói vài câu châm chọc, sau đó sẽ nói "Cùng nhau về nhà thôi". Nhưng mỗi lần tiếng chuông vang lên, lại im lặng, lại vang lên, lại im lặng...... Phó Uyên Di vẫn không có xuất hiện.

Không biết cún con lông vàng này trước khi chết tâm tình có phải cũng giống như nàng hay không.

Cho dù chỉ là một con chó, nhưng cún con lông vàng này xuất hiện lại khiến cho trong lòng Du Hân Niệm cũng có chút an ủi. Nàng đã vượt qua trạng thái vừa mỏi mệt vừa khủng hoảng ban đầu. Tuy rằng Phó Uyên Di không có xuất hiện, nhưng nàng biết Phó Uyên Di đang tìm kiếm nàng, tiếng chuông này chính là minh chứng, chính là hi vọng.

Nỗi chán ghét lúc đầu đối với vòng sủng vật này cũng đã sớm trở nên thân thiết, nàng muốn phấn chấn tinh thần lên, không thể bị lạc ở chỗ này.

Vài giọt mưa đọng trên những phiến lá cây phía trên đỉnh đầu nàng, làm cho những phiến lá cong oằn xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn, ánh trăng lại một lần nữa bị mây đen che khuất, tiếng mưa rơi sàn sạt từ xa nhanh chóng bao trùm, trong nháy mắt lớp đất bùn đã biến thành nước bùn, lả tả rơi xuống.

Không biết qua bao lâu, dưới sự trợ giúp của chú cún Tiểu Hoàng, Du Hân Niệm mới có thể giống như Ngọc Chi thành thạo di chuyển trong không trung, trời mưa không dứt, nàng trước hết phải tìm được một nơi có người, xác định vị trí của chính mình.

Nếu là trời trong, nàng có lẽ còn có thể nhìn trời ngắm sao đoán vị trí một phen, nhưng hiện tại toàn bộ bầu trời đêm chỉ có một mảnh sâu tối, cái gì cũng nhìn không thấy.

Một đêm này dài tựa như một thế kỷ, trong lúc Du Hân Niệm đang không ngừng tìm đường thì bỗng nhiên nhớ tới lời Ngọc Chi từng nói:

Nghìn vạn lần cũng không được rời khỏi thân thể Vương Phương, bằng không, bảy ngày sau ngươi cũng sẽ biến thành ác quỷ.

Một khi biến thành ác quỷ sẽ bị Minh cảnh để mắt tới, lúc ở cơ quan hộ tịch Minh phủ cũng như trước đó trên tầng thượng khách sạn M nàng đều đã hiểu được sự đáng sợ của Minh cảnh, ngay cả Quỷ Vương Lâm Cung dùng đến toàn lực ứng phó cũng không thể phân cao thấp. Bây giờ nàng lẻ loi một mình, chỉ có thể bị Minh cảnh trực tiếp lôi về Minh phủ. Một khi nàng bị bắt, còn có thể liên lụy đến Ngọc Chi.

Du Hân Niệm hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Thời gian bảy ngày, nàng đã rời khỏi thân thể Vương Phương được bao lâu rồi?

......


"Nàng đã rời khỏi thân thể Vương Phương gần năm tiếng đồng hồ rồi." Ngọc Chi không ngừng nhìn đồng hồ, nàng muốn tiến lên chen vào nói vài câu, nhưng thấy vẻ mặt hung ác của Liễu Khôn Nghi thật sự có chút không dám mở miệng.

Lâm Trạch Bạch đang ngủ ngồi, còn ngáy lớn.

Liễu Khôn Nghi tự mình lấy rượu đến uống, Phó Uyên Di nhìn nàng, im lặng không nói.

Trong ấn tượng của Ngọc Chi vị Phó thần côn này từ trước đến nay làm việc luôn nhanh nhẹn dứt khoát, thích đi trước suy nghĩ của người khác, một khi đã chậm lại thì thật đúng là làm người ta sốt ruột muốn chết. Chỉ có điều quỷ đạo theo lời các nàng nói quả thực là hung hiểm.

Đã làm việc ở Minh phủ nhiều năm như vậy, Ngọc Chi cũng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến quỷ đạo mở ra, chỉ có từ rất lâu trước kia từng nghe nói có người một mình mở ra một quỷ đạo nhỏ hẹp đi thông Yêu giới, lúc ấy liền kinh động đến sĩ quan Minh giới, vài vị quan lớn đích thân dẫn Minh cảnh đi đến quỷ đạo lùng bắt tội phạm đặc biệt. Đây là chuyện đặc biệt nghiêm trọng, không nghĩ tới cái mà Phó Uyên Di gọi là biện pháp lại tà quái như vậy.

Liễu Khôn Nghi uống rượu, Phó Uyên Di trầm mặc, thời gian cứ thế từng giây trôi qua. Lưu Đình kia tựa như một khối thi thể đứng thẳng ở bên cạnh Liễu Khôn Nghi, ngay cả chớp mắt cũng không có.

Cuối cùng cũng uống sạch toàn bộ rượu trước mặt, Liễu Khôn Nghi mở miệng: "Ngươi đi tìm con mèo nhỏ của ngươi ...... Lâm Cung phải làm sao đây?".

Phó Uyên Di nói: "Việc này không phải đã có ngươi rồi sao?".

Liễu Khôn Nghi nhịn không được mắng: "Vô sỉ –!".

Phó Uyên Di cũng nhịn không được bật cười, giơ tay quờ quạng, tìm đến cánh tay Liễu Khôn Nghi: "Khôn Nghi, ta đây đã từng rất cô độc, trên cơ bản không có bạn bè gì, từ lúc nhỏ cho đến bây giờ còn ở bên cạnh ta chỉ có ngươi và Lâm Cung. Ta không muốn làm khó xử bất kỳ ai để giúp ta làm việc, năm đó không trợ giúp ngươi mở quỷ đạo cũng là do tuổi trẻ không hiểu chuyện, chung quy là cảm thấy bảo vật gì đó có thể đáng giá đánh đổi sinh mệnh sao? Nhưng hiện tại ta đã lớn, gặp được một vài người lại càng hiểu thêm được một vài chuyện, cũng cảm nhận được tâm tình tựa như ngươi năm đó mất đi bảo vật. Ta xin nhận lỗi với ngươi, quãng đời còn lại nếu như còn có thể có cơ hội bù đắp, ta nhất định không bao giờ chối từ."

Phó Uyên Di quả thực nói ra từng lời từng chữ đầy tâm huyết, Liễu Khôn Nghi lại ném cho nàng một ánh mắt xem thường: "Nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn ta giúp ngươi mở quỷ đạo, cứu Lâm Cung. Được, quỷ đạo này ta giúp ngươi mở, Quỷ Vương cũng sẽ giúp ngươi cứu trở về. Về phần hậu quả sẽ là cái dạng gì, ta mặc kệ."

Phó Uyên Di gật đầu: "Tốt nhất là như vậy."

Liễu Khôn Nghi hừ lạnh một tiếng, nói: "Đi đến bên hồ."

Ngọc Chi thấy Liễu Khôn Nghi đã đồng ý, trong lòng vừa mừng vừa lo, vội vàng đánh thức Lâm Trạch Bạch, cùng nhau theo sau.

Đoàn người đi đến bên hồ, Liễu Khôn Nghi cùng Phó Uyên Di sóng vai đứng cạnh nhau, Liễu Khôn Nghi nói với Lưu Đình: "Ngươi đi theo Uyên Di cùng tiến vào quỷ đạo tìm người. Nàng bị thương lại không có Lâm Cung bên cạnh, ngươi phải chiếu cố nàng nhiều hơn."

Lưu Đình có chút ngạc nhiên đồng thời không cam lòng, lại không dám cãi lời Liễu Khôn Nghi, chỉ có thể nói: "Vâng."

Liễu Khôn Nghi nói với Phó Uyên Di: "Ngươi cùng ta hợp lực mở ra một quỷ đạo chỉ vừa đủ cho một người đơn độc đi qua, đường hẹp mục tiêu cũng nhỏ, tiện thể cũng tránh đi tai mắt của Minh phủ. Ta sẽ làm cho Lưu Đình thu nhỏ vào trong túi bùa, ngươi mang theo nàng, đến nơi thì mở ra. Ta ở đây cùng nhân viên công vụ kia của Minh phủ cùng nhau tìm cách giải trừ phong ấn cho Lâm Cung. Ngươi." Liễu Khôn Nghi chuyển hướng nhìn sang Lâm Trạch Bạch.

Lâm Trạch Bạch vội vàng trả lời: "Có!".

"Ta giao cho ngươi một cỗ băng quan*, ngươi đem khối thi thể kia cho vào trong băng quan, có thể giữ cho thi thể không bị hủy hoại. Chờ Uyên Di tìm được người rồi thì gọi điện thoại cho ngươi, ngươi lái xe mang theo thi thể đi hội hợp cùng nàng, như vậy có thể tiết kiệm được không ít thời gian."

(*Băng quan: Quan tài làm bằng băng đá)

"Được!"

Liễu Khôn Nghi bố trí chu đáo tỉ mỉ, mọi mặt đều nghĩ đến, Phó Uyên Di nhìn nàng nói: "Cảm ơn."

Liễu Khôn Nghi nâng tay, từ khoảng không sau lưng rút ra một thanh đao lớn gấp ba lần so với thân thể nàng: "Muốn nói cảm ơn linh tinh gì đó, ngươi giữ cho tốt cái mạng mình trở về rồi hãy nói với ta."

Ngọc Chi và Lâm Trạch Bạch cũng chưa từng nghĩ đến Liễu gia tiểu thư trông dáng vẻ nhã nhặn lạnh lùng thanh tao thế này, pháp khí của nàng lại có thể hung hãn như vậy......

Phó Uyên Di cầm túi bùa chứa Lưu Đình cất vào trong túi áo, một tay nắm chặt cán dù, Liễu Khôn Nghi hai tay nắm chặt đao, hai người đồng thời đem pháp lực truyền vào pháp khí.

Hào quang tỏa ra chói mắt tựa như ban ngày, hồ nước phía sau các nàng bắt đầu lay động tạo ra tầng tầng gợn sóng, đợi đến lúc pháp lực cường thịnh nhất, hai người đồng thời vung mạnh về phía luồng sáng mà bàn cờ đá hổ phách đã vạch ra, trong đêm đen chỉ nghe được một trận gào thét chói tai, Lâm Trạch Bạch cùng Ngọc Chi đều cảm giác được Nhân giới cùng Minh giới bị xé mở ra thành một cái lỗ sâu rộng.

Hào quang tắt đi, hiện ra trước mắt các nàng là một cái lỗ đen sâu thẳm không thấy đáy nổi lơ lửng giữa không trung, miệng lỗ đen rung động mỗi lúc một tăng, từ một nơi nào đó rất xa bên trong truyền đến âm thanh gầm rống như dã thú, khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.

Đây chính là quỷ đạo.

Phó Uyên Di nắm chặt dù không chút do dự liền đi hướng vào trong lỗ đen, trước khi đi còn nhắc nhở Lâm Trạch Bạch chú ý thi thể Vương Phương.

"Ngọc Chi." Phó Uyên Di nói, "Lâm Cung phải dựa vào ngươi và Khôn Nghi."

Ngọc Chi lập tức nhiệt huyết sôi trào: "Không thành vấn đề! Chờ ngươi đón Du Hân Niệm trở về, chúng ta tổ chức một bữa tiệc lớn! Ta muốn ăn uống cho đã đời!".

Phó Uyên Di cười, xoay người bước vào quỷ đạo.

Ngay tại khoảnh khắc Phó Uyên Di bước đi, Ngọc Chi bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề: "Ai! Liễu đại sư! Vì sao không để cho Phó đại tiên trực tiếp túm Du Hân Niệm từ quỷ đạo trở về chứ?".

Sau khi Phó Uyên Di đã bước vào quỷ đạo, cánh cửa dẫn vào quỷ đạo lập tức biến mất.

"Biến mất rồi?" Ngọc Chi sợ hãi thốt lên.

Liễu Khôn Nghi thu hồi bàn cờ, hướng lên bầu trời đêm mờ mịt nói: "Quỷ đạo mở ra, có đi không có về."

Lâm Trạch Bạch: "...... Liễu tiểu thư sao lại nói lời xui xẻo như vậy chứ, mau, mau đưa cho ta một cỗ băng quan! Ta muốn đem tiểu mập mạp đến đông lạnh!".

......


Mưa to rốt cuộc đã ngừng, Du Hân Niệm thấy được tia sáng đầu tiên trong đêm tối dài dằng dặc.

Phía trước đột nhiên dâng lên một chấm sáng nhỏ từ ngọn lửa yếu ớt, thứ đầu tiên Du Hân Niệm nghĩ đến chính là ma trơi, nhưng rồi nghĩ lại trên đời làm gì có cái gọi là ma trơi, đó chỉ là đốm lửa do xác chết sinh ra khí photphin bốc cháy mà tạo thành thôi. Nhưng mà ma trơi chỉ ở trong môi trường hanh khô mới có thể sinh ra, ở bên trong rừng rậm ướt sũng này làm sao lại xuất hiện?

Mặc dù Du Hân Niệm hiện tại đã là một cô hồn dã quỷ thuần chất, nhưng nàng vẫn là sợ quỷ. Nàng cẩn thận tiến lên từng chút một, ngọn lửa kia chợt "vù" biến mất, thay vào đó là mùi khói bay vào trong khứu giác của nàng.

Trăng thanh gió mát, hóa ra là một người đàn ông đang ở đằng kia hút thuốc.

Du Hân Niệm thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông kia mặc chiếc áo bông màu xanh đen cũ nát, quần có hơi ngắn, giày và ống quần dính đầy bùn đất để lộ ra đôi vớ màu đỏ sậm. Nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này thì hẳn là thôn dân ở gần đây, người này đi bộ đến chỗ này, chứng tỏ là thôn làng ở cách đây không xa.

Thật tốt quá. Du Hân Niệm ôm lấy Tiểu Hoàng đang ngủ, cố gắng bay lên cao, muốn nhìn thử xem có con đường nào dẫn đến thôn làng hay không.

Tiểu Hoàng rất lâu không được người khác ôm, tựa hồ nhớ lại đã từng cùng chủ nhân sống chung, có cảm giác ấm áp như ở nhà, vui vẻ ngoe nguẩy đuôi.

Cả một thân quần áo của người đàn ông kia bị mấy trận mưa vừa rồi giội xuống ướt sũng, rét lạnh đến run rẩy. Hắn ngồi xổm trên mặt đất liên tục hút thuốc, thời điểm dập tắt khói thuốc dường như đã hạ quyết tâm, từ trong túi áo lấy ra một cái chai nhỏ, ngửa đầu uống một hơi.

Du Hân Niệm thở phì phò, rốt cuộc đã bay lên tới ngọn cây, nhìn về phía trước, vẫn là một mảnh đen ngòm làm gì có thôn làng?

Người đàn ông kia sắc mặt đỏ lên, toàn thân bắt đầu co giật, sùi bọt mép, trong nháy mắt liền ngã trên mặt đất...... Co giật, co giật, không có động tĩnh.

Âm thanh nghiền nén rất yếu ớt truyền đến trong tai Du Hân Niệm, âm thanh này nàng vô cùng quen thuộc, là âm thanh xe chạy!

Nàng phấn khởi bay tới phía trước, đích thực là một con đường, tuy rằng là con đường nhỏ hẹp gồ ghề, nhưng cuối cùng vẫn thấy được xe, thấy được người!

Du Hân Niệm vạn phần xúc động, toàn tâm toàn ý bay về phía con đường đó.

Người đàn ông uống thuốc trừ sâu đã chết, linh hồn từ trong thân thể nhẹ nhàng xuất ra, hai con mắt đen như mực nhìn đăm đăm, thấy Du Hân Niệm.

Thơm quá.

Hắn lắc lư đi theo sau Du Hân Niệm, liếm liếm môi, lộ ra răng nanh.

Du Hân Niệm một lòng muốn lao về phía con đường, có lẽ sẽ bắt chước Ngọc Chi ngăn chiếc xe lại, quá giang về nhà.

Trong lúc Du Hân Niệm hoàn toàn chuyên tâm vào con đường phía trường, bỗng nhiên Tiểu Hoàng từ trong lòng nàng vùng vẫy lao ra, dọa nàng nhảy dựng! Tiểu Hoàng đạp vào bả vai nàng nhảy ra phía sau, cắn một phát vào cổ con quỷ theo đuôi ở phía sau.

Con quỷ kia cũng có thể cảm giác được đau đớn, hướng vào bụng chú chó vừa đánh vừa đạp, Tiểu Hoàng bị đối phương đánh cho kêu lên ăng ẳng, chỉ có thể nhả ra. Con quỷ kia túm lấy Tiểu Hoàng ném đi, vẻ tươi cười đắc ý vẫn còn dán ở trên mặt, vừa ngẩng đầu lên, Du Hân Niệm đã tung một cước đá mạnh vào sau gáy hắn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play