"Lâm Cung –!"
Ngọc Chi từ tầng 35 lao thẳng xuống dưới, hướng về phía chiếc bình Diêm La!
Thanh Điền đứng trên tầng cao nhất, cầm cây dù hoa sắc trong tay, nhắm đến sau lưng Ngọc Chi: "Thật sự là một kẻ ngu ngốc đầu óc đơn giản."
Hắn vung một tay lên tạo thành một luồng ánh sáng trắng giống như đạn pháo phóng thẳng về phía Ngọc Chi, Ngọc Chi hoàn toàn không có cảm giác được nguy hiểm phía sau, vẫn liều mạng lao xuống!
Ngay tại khoảnh khắc chiếc bình Diêm La sắp rơi xuống mặt đất vỡ tan tành, Ngọc Chi vươn một tay liền bắt được nó.
"Hê." Ngọc Chi nhìn chiếc bình Diêm La ngây ngô cười một tiếng, đột nhiên thân thể run lên mãnh liệt, một cỗ năng lượng đã đục thủng thân thể nàng.
"Ha ha ha ha –" Thanh Điền đứng trên tầng thượng cười như điên dại, "Ngươi đoán xem là ngươi hủy diệt toàn bộ linh lực của ta trước hay vẫn là ta khiến cho ngươi hồn phi phách tán trước, hử?".
Lồng ngực Ngọc Chi bị mở ra một cái lỗ, gió lạnh của Nhân giới vù vù thổi xuyên qua đó.
Ngọc Chi tức giận vì đau đớn, trong cơ thể tựa hồ có một thứ gì đó xa lạ bị nỗi đau dữ dội cùng sự phẫn nộ xé toạc ra, thức tỉnh! Nàng vô thức hét lớn một tiếng trở tay đột ngột đánh tới, một chưởng phá vỡ không khí phóng vọt lên qua 35 tầng lầu.
Thanh Điền ngược lại không kịp phản ứng, bị một chưởng đó vừa vặn phóng thẳng vào mặt! Một cú tát này có uy lực vượt ngoài dự kiến của cả hắn lẫn chính bản thân Ngọc Chi, một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Thanh Điền xoay tròn thành một trận gió xoáy bay về phía chân trời, biến mất bên trong những đám mây đen......
Bản thân là một người bình thường, Viên Tư Sân chỉ nhìn thấy một người đàn ông cầm một chiếc bình, sau đó chẳng hiểu tại sao lại giơ tay đầu hàng, chẳng hiểu tại sao lại thả chiếc bình của mình xuống dưới lầu, sau đó cầm cây dù hướng phía dưới múa loạn xạ, giống hệt một kẻ điên ngửa mặt lên trời cười lớn sau đó đột nhiên xoay tròn bay đi.
Quả thực là nói không nên lời.
Một cú tát phản công này của Ngọc Chi quả thực làm cho chính nàng cũng hoảng sợ, nàng không nghĩ tới bàn tay mình lại có sức lực kinh hồn đến như vậy.
Người của Phó gia có sức mạnh gây ra tổn thương rất lớn đối với linh thể, lỗ thủng giữa ngực kia tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại khiến cho Ngọc Chi đau đến sống không bằng chết, hơn nữa vừa rồi tung ra một cú tát phóng lên tận trời làm thương cân động cốt, khiến cho Ngọc Chi mờ cả hai mắt, ôm ngực không ngừng thở dốc.
Nàng gần như không còn khí lực để nắm chặt bình Diêm La được nữa, quỳ sụp xuống, muốn đem lá bùa dán trên miệng bình xé đi, nhưng lá bùa này bị phong ấn bởi pháp lực của Thanh Điền, Ngọc Chi chỉ cần chạm một cái, liền đau nhói tựa như kim châm đao cắt.
Ngay tại thời điểm Ngọc Chi bó tay chịu thua, thì phía sau có hai bóng đen đang áp sát tới.
Ngọc Chi nhìn lại, hai gã Minh cảnh đồng nghiệp của nàng đã thu lại vẻ mặt địa ngục hung ác, biến thành bộ dáng của nhân viên công vụ bình thường.
"Ngươi......" Đối phương vừa mới mở miệng nói một chữ, Ngọc Chi dùng tốc độ sét đánh rút súng ra, "bang bang" hai phát bắn vào bọn họ. Minh cảnh không nghĩ tới vị sứ giả dẫn đường Hoàng Tuyền này lại dám làm chuyện càn rỡ đến vậy, trong nháy mắt đã biến thành hai con mèo một đen một trắng!
Hai con mèo đen trắng liếc nhìn nhau, mắt mở trừng trừng tỏ vẻ khó tin.
Ngọc Chi đem bình Diêm La nhét vào trong túi áo, chịu đựng đau đớn xông tới định bắt chúng nó. Chúng nó biến thành mèo lại càng thêm linh hoạt, lẩn tránh sang hai bên khiến cho Ngọc Chi chụp vào khoảng không.
"Ngọc Chi?" Lâm Trạch Bạch nhàn rỗi thả bộ ở dưới lầu một mực chờ đợi, trông thấy bộ dáng này của Ngọc Chi, hoảng sợ, còn tưởng là mình bị hoa mắt.
Đó là cái gì? Một cái lỗ?!
Lúc nãy Lâm Trạch Bạch nghe được trên lầu vừa vang lên tiếng súng vừa mây đen vần vũ vừa âm thanh quỷ rống, có chút lo lắng, nhưng cảm thấy chính mình là một người phàm trần chỉ gây thêm phiền phức, do dự không biết có nên đi lên đó nhìn xem hay không, đúng lúc này thì thấy Ngọc Chi bước loạng choạng thành hình chữ S đuổi theo hai con mèo tới đây.
Thân là thư ký của Phó Uyên Di, Lâm Trạch Bạch tuy là người phàm trần nhưng chỉ cần uống vào loại nước thuốc mà Phó Uyên Di đưa cho nàng thì có thể thấy được những người bạn ngoại giới mà người khác nhìn không thấy. Lúc không có việc gì thì nàng cũng không có chủ động uống nó, suy cho cùng thì lúc nào cũng nhìn thấy vài con quỷ với khuôn mặt dữ tợn thật sự không phải là chuyện tốt đẹp gì, rất dễ làm cho chính mình sợ hãi. Nhưng sáng hôm nay trước khi ra ngoài, nàng nhìn thấy loại nước thuốc đó đã lâu không đụng tới, nếu không uống chỉ sợ mất đi hiệu lực thì lãng phí, nghĩ thế mới uống, không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Ngọc Chi mang theo trên người một cái lỗ thủng xuất hiện, thật sự là dọa hỏng nàng mất rồi.
"Ông trời ạ — ngươi làm sao vậy — có muốn đi bệnh viện không!" Lâm Trạch Bạch tiến lên muốn đỡ nàng, một tay vươn ra chỉ bắt được không khí suýt chút nữa khiến bản thân ngã chổng vó.
Ngọc Chi lung lay lảo đảo sắp té xỉu, căn bản là không rảnh cùng nàng nói chuyện khác, hai con mèo đen trắng từ xa sắp sửa biến mất khỏi tầm nhìn, nàng yếu ớt nói: "Ngươi...... Giúp ta bắt chúng nó lại, nhất định phải...... bắt lại......"
Bắt mèo? Lâm Trạch Bạch xoay đầu nhìn thoáng qua sau đó liền xắn hai tay áo lên, một mạch đuổi theo hai con mèo, mãi đến lúc nhân viên bảo vệ ở cửa khách sạn nhúng tay hỗ trợ nàng mới khống chế được hai con mèo, mỗi tay giữ một con ôm trên vai, mang theo gương mặt có vài vết cào xước xách chúng nó trở về.
Đem hai con mèo trắng đen ném lên xe, mở điều hòa lên "giam cầm" chúng nó lại.
Ngọc Chi bảo Lâm Trạch Bạch đi lên tầng thượng hỗ trợ, Phó Uyên Di và Du Hân Niệm đều đã bất tỉnh. Nhìn Lâm Trạch Bạch nhanh chóng chạy đi, Ngọc Chi thể lực cạn kiệt thầm nghĩ rốt cuộc đã có thể ngủ một giấc ngon lành, mí mắt rũ xuống sắp sửa khép lại, đột nhiên bừng tỉnh.
Ơ đệt, ta vẫn chưa thể ngủ được! Viên cảnh quan xúi quẩy kia vẫn còn ở trên đó! Thân thể Vương Phương đang ở trên đó! Tiểu Bạch không biết sự kiện lúc trước cùng Viên cảnh quan, e là sẽ lộ ra sơ hở!
Ngọc Chi lao tâm lao lực quá độ lại từ trong xe bò ra, gần như là suốt chặng đường vừa ho ra máu vừa run rẩy một lần nữa từ từ bay lên giữa trời. Lâm Trạch Bạch vừa lên tới, thấy Viên cảnh quan đang gọi 120 cấp cứu, nhìn lại thì thấy Du Hân Niệm đang nằm mê man, cũng chính là Vương Phương.
Viên Tư Sân nhìn khuôn mặt Vương Phương một lúc lâu, đi về phía nàng.
Ngọc Chi ở cách rất xa hướng Lâm Trạch Bạch kêu gào khản cả giọng: "Mau — Tiểu Bạch, ngăn nàng lại...... Nữ cảnh sát đó từng nhìn thấy Vương Phương tự sát, không, không được để cho nàng tới gần......"
Lâm Cung không ở đây, tiểu quỷ bị thổi bay đã bắt đầu tụ lại, trong tình huống không bị Quỷ Vương trấn áp, lỡ như bọn tiểu quỷ từ trong miệng Viên Tư Sân nghe lén được cái gì, một trận cố gắng này của nàng xem như là uổng phí.
Lâm Trạch Bạch phản ứng rất nhanh, lập tức xông lên phía trước. Viên Tư Sân nhìn thấy một người tóc tai lộn xộn trên mặt có ba vết máu do bị mèo cào đột nhiên chạy tới, theo bản năng lập tức đề phòng.
"Đừng qua đây!" Lâm Trạch Bạch che ở trước người Du Hân Niệm, không cho nàng tới gần.
Viên Tư Sân sờ tìm khẩu súng bên hông mình: "Ngươi là ai?".
Lâm Trạch Bạch thấy nàng cảnh giác, trong nhất thời không biết nói cái gì cho phải, nghĩ nghĩ một hồi trong cái khó ló cái khôn, một nguồn năng lượng cực mạnh đột nhiên phun trào bên trong cơ thể, nàng bất ngờ ôm cổ Viên Tư Sân, gào khóc:
"Trời ơi — đồng chí cảnh sát a! Ngươi phải giúp ta a! Lão bản nhà chúng ta, nàng ngất đi rồi! Ngươi nói xem nàng có thể có việc gì hay không a! Lỡ như nàng có việc gì thì ta biết phải làm sao bây giờ a — ta trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ, cả nhà năm sáu bảy tám cái miệng ăn chờ ta kiếm tiền trở về lấp đầy bụng a! Không có lão bản không có tiền, cả nhà ta cũng sống không được a, a a a –"
Lâm Trạch Bạch một bên gào khóc thảm thiết một bên lại nhào nắn khuôn mặt Viên Tư Sân, nhào nắn đến nỗi Viên Tư Sân nhìn thấy trước mắt lúc đen lúc trắng, mấy lần muốn giữ lấy cánh tay nàng trấn định nàng: "Đồng chí, đồng chí! Ngươi bình tĩnh một chút được không? Bình tĩnh một chút......" Thế nhưng Lâm Trạch Bạch chính là không nghe theo không buông tha.
Viên Tư Sân thân là nhân viên cảnh sát không được động thủ đối với dân thường, chỉ có thể liên tục kêu lớn.
Lâm Trạch Bạch một bên dây dưa cùng Viên Tư Sân, một bên cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngọc Chi mau mang Du Hân Niệm đi.
Ngọc Chi cũng rất muốn nhanh chóng mang Du Hân Niệm đi, nhưng mà nàng ngay cả chạm vào thân thể con người còn không được, phải đỡ lên bằng cách nào đây?
Trong lúc Viên Tư Sân sắp nhịn không nổi nữa đang muốn đánh người, thì Nghiêm đội trưởng tỉnh lại.
"Đội trưởng." Viên Tư Sân lập tức buông Lâm Trạch Bạch đang tèm lem nước mắt nước mũi ra, đi đến bên cạnh Nghiêm đội trưởng, "Ngài có khỏe không?".
Nghiêm đội trưởng vẫn còn khó chịu nơi lồng ngực, ngồi dưới đất hồi lâu cũng không nhúc nhích. Như Dũng và người của bộ phận an ninh khách sạn cùng nhân viên cứu hộ cùng lúc chạy tới, Phó Uyên Di cũng tỉnh lại.
"Ôi đại bảo bối ngươi không sao chứ! Ngươi bị thương!" Lâm Trạch Bạch ở bên người Phó Uyên Di luống ca luống cuống, Phó Uyên Di bình tĩnh cất tiếng nói:
"Ta không sao. Nghiêm đội trưởng đâu?"
Nghiêm đội trưởng gọi nàng: "Ta ở đây!".
Phó Uyên Di được Lâm Trạch Bạch dìu đỡ đi đến chỗ Nghiêm đội trưởng, sau khi tỉnh lại chuyện trước tiên là tiến hành giải quyết hậu quả, muốn Nghiêm đội trưởng hỗ trợ, các nàng không muốn đi bệnh viện.
Thân thể Vương Phương mà bị đưa tới bệnh viện kiểm tra, kết luận đây chính là thi thể đã chết từ lâu, thế chẳng phải là xong hết rồi sao?
"Thật sự được không?" Nghiêm đội trưởng cũng không yên tâm thương tích của nàng.
"Không có việc gì, trong lòng ta tự biết rõ." Phó Uyên Di nói.
"Được rồi."
Nghiêm đội trưởng bảo Viên Tư Sân hỗ trợ nâng đỡ các đồng nghiệp bị thương xuống lầu, Như Dũng cùng người của khách sạn cũng đến hỗ trợ.
Viên Tư Sân xa xa nhìn thoáng qua Vương Phương, lòng có chút băn khoăn.
Phó Uyên Di xoay người hỏi Lâm Trạch Bạch: "Du tiểu thư đâu?".
Lâm Trạch Bạch nói: "Nằm ở ngay đó kìa."
Ánh mắt Phó Uyên Di quét qua một vòng: "Ở đâu?".
Lâm Trạch Bạch kinh ngạc: "Không phải ở ngay phía trước cách ngươi mười bước chân sao?".
Phó Uyên Di lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt mờ mịt lại có chút bối rối: "Phía trước? Hướng này?" Nàng chỉ về phía trước.
"Đúng vậy......"
Ngọc Chi dùng đến chút khí lực cuối cùng bay tới, nàng cũng cảm thấy không được bình thường: "Chẳng lẽ ngươi, nhìn không thấy nàng?".
Phó Uyên Di trầm mặc chốc lát, để cho Lâm Trạch Bạch đỡ nàng đi đến trước người Vương Phương, cúi người dò xét, không có hơi thở, lại sờ hai má, da thịt lạnh như băng.
Ngọc Chi cũng cảm thấy không thích hợp, kinh ngạc nhìn Phó Uyên Di nói:
"Du Hân Niệm nàng...... không ở trong thân thể Vương Phương?!"
Phó Uyên Di trầm mặc chốc lát, "Ừm" một tiếng.
"Mẹ...... Khụ khụ khụ......" Ngọc Chi nói ra một hơi muốn chửi thề, chưa kịp chửi thì bản thân đã ho khan thiếu điều muốn sặc chết. Phó Uyên Di nhíu mày, siết chặt nắm tay:
"Phỏng chừng là bị mấy nguồn năng lượng chạm nhau nổ tung thổi bay rồi, không nói đến hai viên mãnh tướng của Minh phủ các ngươi, chỉ mỗi quỷ khí của Lâm Cung cũng đủ để thổi bay toàn bộ tiểu quỷ." Nhắc tới Lâm Cung, Phó Uyên Di đột nhiên hỏi, "Lâm Cung đâu?".
Ngọc Chi lấy ra chiếc bình Diêm La: "Nàng ở trong này, ngươi có thể giải phóng nàng ra được chứ?".
Quả thực là tình huống tồi tệ nhất có thể nghĩ đến.
Phó Uyên Di cầm lấy chiếc bình Diêm La, nhìn thấy lá bùa trên miệng bình dính máu của Thanh Điền, nàng thử xé đi, xé được một lớp, còn có một lớp nữa.
"Không được rồi, bình Diêm La của Phó gia được máu của người phong ấn thủ hộ, không phải chính bản thân người phong ấn thì không thể xé đi được."
"Tại sao có thể như vậy...... Nói vậy là phải đi tìm cho được tên Thanh Điền kia sao?" Ngọc Chi lung lay sắp đổ, "Khụ khụ khụ...... Sớm biết thế ta đã không đánh bay hắn......"
Phó Uyên Di nhìn Ngọc Chi: "Ngươi đánh bay hắn?".
"Phải, ta cũng không biết là mình đã làm như thế nào nữa......"
Nghĩ đến Thanh Điền, Phó Uyên Di nhớ tới chị của nàng, liền hỏi Lâm Trạch Bạch, Lâm Trạch Bạch nhìn một vòng xung quanh không hề thấy bóng dáng Phó Huyền Cơ.
"Không chừng nàng đã tỉnh, tự mình đi rồi."
Đầu của Phó Uyên Di vẫn còn rất đau: "Trước hết đem thân thể Vương Phương trở về đi, còn phải nghĩ cách."
Lâm Trạch Bạch dìu đỡ Phó Uyên Di, nhìn Vương Phương đã chết đôi mắt khép kín, mặc dù nàng đã gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn là vượt quá khả năng thừa nhận của Lâm Trạch Bạch......
Lâm Trạch Bạch thật vất vả mới đem Phó Uyên Di cùng thân thể Vương Phương đưa đến trên xe, mệt đến mức muốn từ bỏ nhân thế. Trong xe hai con mèo không an phận kia cào xé lớp da ghế trông vô cùng thê thảm, còn chưa kịp đau lòng đã thấy hai tiểu súc sinh kia nhìn nàng như hổ rình mồi, vết cào trên mặt vẫn còn nóng rát, nàng nhanh chóng từ sau xe lấy ra một cái rương rồi dùng băng keo quấn kín, đâm thủng một cái lỗ để thông khí, nhốt chúng nó vào trong đó, ném chúng ra ghế sau.
Nhìn trong kính chiếu hậu thấy gương mặt mệt mỏi lại còn có ba vết máu, Lâm Trạch Bạch tức giận không nói nên lời, lái xe trở về văn phòng.
Phó Uyên Di và Ngọc Chi sau khi lên xe liền mê man, khi đến nơi Lâm Trạch Bạch kêu gọi Phó Uyên Di như thế nào nàng vẫn không tỉnh lại.
Lâm Trạch Bạch: "Không phải chứ...... Lại muốn lôi kéo một lần nữa?! Đại bảo bối a ta nói cho ngươi biết, tháng sau...... không cho ta thêm hai vạn thì việc này ta sẽ không bao giờ làm nữa!".
Lâm Trạch Bạch mang Phó Uyên Di cùng thân thể Vương Phương trở lại văn phòng rồi bắt đầu viết đơn xin nghỉ phép, viết được một nửa cũng gục ngã ngủ mê mệt.
Văn phòng Mystery u ám, yên lặng tựa như cõi chết.
~~~~~~~~~~~~
Tại một khách sạn nào đó trong thành phố G.
Toàn bộ màn cửa bên trong phòng đều được kéo lại, trên mặt đất đều là những viên bông băng thấm đẫm máu.
Thanh Điền một bên mặt đã sưng phù rất to, chèn ép con mắt đến mức sắp biến dạng, Phó Huyền Cơ vẫn không chút lưu tình, hung hăng vung lên một cái tát.
"Khốn kiếp!" Phó Huyền Cơ không thể đè nén cơn giận, "Ngươi biết rõ Lâm Cung là ánh mắt của nàng, ngươi còn xuống tay với Lâm Cung? Không có lệnh của ta mà lại dám tự tiện hành động? Ngươi muốn hại chết muội muội ta sao hả?".
Thanh Điền cúi đầu, liếm liếm khóe môi đau rát, nở nụ cười âm trầm, nói: "Phó tiên sinh quanh năm đều nói muốn thanh lý môn hộ, ta chẳng qua chỉ là thực hiện bổn phận của một đồ đệ. Huống hồ, ngươi không phải cũng suýt giết chết nàng sao?".
"Ta là thân tỷ tỷ của nàng, ta có thể làm vậy đối với nàng. Không có nghĩa là ngươi cũng có thể, ngươi chớ quên thân phận của chính mình, bất luận như thế nào ngươi cũng không phải họ Phó!" Phó Huyền Cơ dùng súng chĩa vào đầu Thanh Điền, "Lần sau ngươi còn tự chủ trương chống lại mệnh lệnh của ta, ta mặc kệ cha ta đã nói thế nào với ngươi, sẽ một phát bắn nát sọ ngươi."
Thanh Điền đưa mắt thâm sâu nhìn Phó Huyền Cơ: "...... Đã biết."
~~~~~~~~~~~~
Mùi bùn đất, tiếng mưa rơi.
Trong rừng rậm, mưa to như trút nước.
Đây là đâu?
Du Hân Niệm mở mắt, một mảnh tối đen.
Ta còn sống sao?
Du Hân Niệm cố gắng nhớ lại, ký ức mới nhất chỉ có hình ảnh Phó Uyên Di bị thương. Nàng vừa nghĩ đến, trong lòng liền dâng lên cảm giác đau nhói.
Nhâm Tuyết gặp nguy hiểm, sau đó thì sao...... Đúng rồi, tên ác quỷ kia bị giết, ta đem Nhâm Tuyết cứu trở về. Sau đó ta bị trói chặt không thể động đậy, sau đó nữa, Phó tiểu thư bị thương, có một cỗ năng lượng đáng sợ phóng về phía ta, ta bị hất ra ngoài......
Hiện tại thì sao? Ta đang ở nơi nào? Phó tiểu thư đâu?
Du Hân Niệm thử cử động tay chân, cái khóa kia tựa hồ đã bất giác biến mất, phỏng chừng cũng đã bị cỗ năng lượng kia đập nát rồi.
Nàng cảm giác chính mình không hề di động, nhưng cảnh vật trước mắt không ngừng biến chuyển. Cơn mưa đang dần nhỏ đi không ngừng xuyên qua thân thể nàng. Nàng nhìn xuống thì thấy, bản thân mình lại đang bay lơ lửng giữa không trung. Nâng tay lên, nương theo ánh trăng, nàng nhìn thấy không phải là những khớp ngón tay to lớn của Vương Phương, mà là những ngón tay thuộc về chính nàng, những ngón tay thon dài vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Du Hân Niệm kinh hoảng muốn đứng lên, lay động một chút, thân thể suýt nữa mất thăng bằng, nàng sợ hãi kêu lên thất thanh vì nghĩ mình sắp rơi xuống, ai ngờ giãy dụa một lúc sau lại có thể duy trì cân bằng.
Nàng đang nổi lơ lửng giữa không trung.
Mặt trăng to lớn tròn vành vạnh trong đêm đen xa xa tựa như một hang động bí hiểm, đang im lặng khắc vào giữa không trung. Rừng rậm ướt sũng nhìn không thấy ranh giới. Gió lạnh gào thét thổi qua rừng cây um tùm, nhưng lại không làm lung lay nổi một sợi tóc của nàng.
Du Hân Niệm hoa mắt choáng váng.
~~~~~~~~~~~~
Phó Uyên Di chỉ ngủ một giấc hơn vài tiếng đã tỉnh lại, trong lòng chứa nhiều bất an, cho dù muốn hôn mê cũng không nỡ hôn mê.
Lâm Cung không ở đây, nàng vạn phần không quen, còn Du Hân Niệm ở đâu?
Nàng đi xuống lầu, Lâm Trạch Bạch nằm ở một bên ghế sofa ngủ nước miếng giàn giụa, thân thể Vương Phương vô hồn nằm ở ghế sofa bên kia.
Phó Uyên Di tìm được Vương Phương, sờ soạng một chút, vẫn là không có dấu hiệu sống.
Ngọc Chi hiện ra, cái lỗ giữa ngực đã nhỏ đi một chút, sắc mặt vẫn là vàng nhợt, nàng đang dùng hết toàn lực làm cho miệng vết thương khép lại. Nhưng sự mất tích của Du Hân Niệm khiến cho nàng tâm phiền ý loạn, vừa mới di chuyển lại được liền ngồi không yên. Nàng lơ lửng bên cạnh Phó Uyên Di nói: "Linh hồn của Du Hân Niệm vẫn còn ở nhân gian chứ?".
Phó Uyên Di nói: "Còn."
Ngọc Chi thấy nàng khẳng định như vậy, trong mắt hiện lên một tia hi vọng: "Thật sao? Ngươi tìm được nàng rồi sao?".
Phó Uyên Di lắc đầu.
"Vậy ngươi......"
Phó Uyên Di nâng tay lên, tựa hồ đang cầm cái gì đó, khẽ nhấc lên một cái, từ một nơi rất xa truyền đến một hồi chuông chỉ có nàng nghe được.
"Ta đã từng nghịch ngợm, cột một cái chuông ở trên cổ Du tiểu thư. Cho dù là rất xa, chỉ cần lay động sợi xích, chuông sẽ vang."
Leng keng, leng keng......
Du Hân Niệm vẫn còn đang ngẩn người, bỗng nhiên một tiếng chuông quen thuộc kéo ý thức của nàng trở lại.
Là cái chuông trên cổ! Nàng cúi đầu nhìn, cái chuông nhỏ gắn với tấm thẻ có khắc chữ "Phó" đang lay động. Du Hân Niệm hô to: "Phó tiểu thư –! Phó tiểu thư — ngươi ở đâu –".
Không có tiếng vọng lại, không có tiếng người, đáp lại nàng chỉ có âm thanh xào xạc thỉnh thoảng của những con vật đang ẩn mình trong rừng rậm ban đêm.
......
"Vậy là nàng vẫn còn ở nhân gian, nàng không có bị hồn phi phách tán...... Chỉ là bị thổi đi xa...... Khụ khụ khụ......" Ngọc Chi cảm thấy an tâm phần nào, sắc mặt vừa mới thả lỏng, ngay tức khắc liền căng thẳng, "Phó đại tiên a, dùng sợi dây xích này có thể tìm ra nàng ở đâu được chứ? Hoặc là trực tiếp kéo nàng trở về? Nàng không thể tách khỏi thân thể Vương Phương! Chưa nói đến chuyện linh hồn của nàng không thể đơn độc ở nhân gian quá bảy ngày, nếu không sẽ biến thành ác quỷ, chỉ mỗi việc tìm được một thân thể có bát tự tương hợp đã có bao nhiêu khó khăn? Nếu trong vòng bảy ngày không thể làm cho nàng trở vào thân thể Vương Phương, nàng sẽ biến thành ác quỷ, Minh cảnh sẽ đuổi giết nàng, hơn nữa thân thể Vương Phương cũng sẽ suy sụp cực kỳ nhanh, không bao giờ có thể sử dụng được nữa!".
"Ừm, ta biết." Phó Uyên Di trước sau đều rất điềm tĩnh, "Chỉ có điều nàng hiện tại đang ở một nơi quá xa, bằng năng lực của ta hiện tại muốn kéo nàng trở về, ít nhất cũng phải mất hai tuần."
"Cái gì...... Xa vậy sao?"
"Hơn 1500km."
Ngọc Chi triệt để cạn lời.
"Vậy không phải...... xong cả rồi sao? Nàng lấy hình thái của một linh hồn phiêu dạt ở bên ngoài, tìm không được đường trở về, có rất nhiều khả năng sẽ bị tiểu quỷ khác hoặc ác quỷ nuốt chửng." Miệng vết thương của Ngọc Chi lại đau đớn, nàng nhìn Phó Uyên Di, gần như là cầu xin, "Phó đại tiên, ngươi còn cách nào khác không...... Ngươi còn có cách nào cứu nàng không? Nàng không thể cứ như vậy mà hồn phi phách tán...... Nàng còn chưa tìm được hung thủ, cũng chưa có hoàn thành tâm nguyện, nhất định sẽ không cam tâm......"
Phó Uyên Di nhìn ngược lại nàng, miệng vết thương sưng tấy bên huyệt thái dương nhiễm đỏ vô cùng bắt mắt.
"Có cách." Phó Uyên Di nói.
......
Đỉnh núi Phúc Minh, Liễu trạch.
Lâm Trạch Bạch cố gắng chống đỡ tinh thần, đưa Phó Uyên Di đi vào cổng chính của Liễu trạch.
Lúc xe của Phó Uyên Di còn chưa tới, Liễu Khôn Nghi đã cùng Lưu Đình đứng ở cửa chờ đợi nàng, tựa hồ từ sớm đã biết nàng sẽ tới.
Phó Uyên Di một tay cầm dù, chống trên mặt đất. Giờ phút này cây dù cũng không phải gậy dò đường của nàng, mà là đang chống đỡ thân thể nàng không để cho nàng ngã quỵ.
Liễu Khôn Nghi trên mặt có một tia tức giận rất khó nhận thấy, không nói chuyện, tiến lên đỡ lấy nàng.
"Ta cần ngươi hỗ trợ, Khôn Nghi......" Phó Uyên Di mặt trắng như tờ giấy, hơi thở mong manh.
Liễu Khôn Nghi nhìn thấy nàng để cho chính mình bị thương thành như vậy, suýt nữa phát hỏa, nhịn hơn nửa ngày mới áp chế được cơn tức giận.
"Đi vào rồi nói."
~~~~~~~~~~~~~~
Lời của Editor: Ngọc Chi đã từng nói 1 câu rất đúng, cuộc hành trình này của Du tiểu thư giống như là Đường Tăng đi thỉnh kinh vậy, trải qua không biết bao nhiêu kiếp nạn mới đắc đạo =]]]]