Một tuần qua đi, ở tỉnh thành, rốt cuộc Sở Vĩnh Du cũng đã có thể xem như yên tâm, bởi vì quả nhiên là Tom làm được như lời mình đã hứa hẹn, toàn bộ những nhân tài chủ chốt của nước R trên danh sách phân bố ở từng quốc gia đều đã an toàn trở về nước, đến bây giờ anh đều không quên được lúc trở về từ nước Mỹ, khi những con người ấy bước chân đứng trên đất mẹ, sự biết ơn đối với anh, hay là ánh mắt vui mừng sau khi sống sót khỏi nguy hiểm.
Dù không có một câu cảm ơn, nhưng Sở Vĩnh Du đã đủ hài lòng rồi.
“Suy nghĩ gì vậy?”
Trong nhà hàng Thiên Hi các, lời nói của Đồng Ý Yên đã kéo suy nghĩ của Sở Vĩnh Du trở về, anh cười nói.
“Không có gì.”
Tại sao trưa hôm nay lại dùng cơm ở Thiên Hi các, đó là bởi vì đồ đệ Chiêm Tinh Hà mình mới thu nhận muốn đến đây, Sở Vĩnh Du đã cho Phồn Hoa đi đến sân bay đón người, sắp xếp chỗ ở cho Chiêm Tinh Hà, đồng thời thần y Bạch Ông nước R cũng đã vào vị trí sẽ chữa bệnh cho mẹ của Chiêm Tinh Hà.
“Vĩnh Du, tôi thật sự vô cùng tò mò không có cách nào hình dung được, cậu lại muốn nhận đồ đệ.”
Ngu Thư Di cũng ở đây, không, nói đúng ra thì cứ mặt dày ở đây không chịu đi. Vừa nghe thấy Sở Vĩnh Du mời đồ đệ tương lai đến đây dùng cơm, có nói như thế nào cũng không chịu đi ra.
“Một lát người ta sẽ đến đây thôi, cậu hỏi tôi thì có làm được gì đâu, cậu thật sự không cần phải làm việc hả?”
“Cậu quản tôi.”
Trợn mắt nhìn Sở Vĩnh Du, Ngu Thư Di lập tức thì thầm to nhỏ với Đồng Ý Yên, giống như là đang thảo luận mấy món đồ trang điểm vừa mới được ra mắt trên thị trường.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, Phồn Hoa và Chiêm Tinh Hà bước vào.
“Anh Sở.”
Trôi qua hơn một tuần, lại nhìn thấy Sở Vĩnh Du một lần nữa, trạng thái của Chiêm Tinh Hà vẫn thấp thỏm không ngừng, sự kích động đó không có cách nào tiêu tan trong phút chốc.
“Tinh Hà, đến đây ngồi đi. Để tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là Đồng Ý Yên vợ tôi, đó là Ngu Thư Di bạn của tôi, cậu đã gặp Phồn Hoa rồi, là bang chủ Tạc Thiên bang.”
“Chào chị dâu.”
Chiêm Tinh Hà cúi người chào, vô cùng cung kính, không có cách nào khác, vẫn còn chưa bái sư, anh ta không thể gọi Sở Vĩnh Du là sư phụ, càng không thể gọi Đồng Ý Yên là sư mẫu.
“Ừm, chào cậu.”
Đồng Ý Yên nhìn Chiêm Tinh Hà rồi đáp một câu, ai ngờ Ngu Thư Di lại chạy đến bên cạnh người ta đi lòng vòng quan sát, còn không ngừng chép miệng cảm thán.
“Chậc chậc, mạnh mẽ có lực, ngoại hình và dáng người của cậu ấy đều thuộc hàng đỉnh cao.”
Trong lúc nhất thời, trên mặt Sở Vĩnh Du đầy vẻ bất đắc dĩ, ho khan một tiếng, lúc này Ngu Thư Di mới ngồi lại vào vị trí của mình.
Không biết tại sao mấy động tác nhỏ của Ngu Thư Di như thế này làm cho mặt Chiêm Tinh Hà muốn đỏ lên, trong lòng liên tục cảm thán người ở bên cạnh sư phụ đều là những mỹ nữ tuyệt đỉnh, không hổ là sư phụ.
Nếu như biết suy nghĩ lúc này của Chiêm Tinh Hà, không biết là Sở Vĩnh Du sẽ có cảm tưởng gì.
“Bang chủ Tạc Thiên bang?”
Đột nhiên, Chiêm Tinh Hà trở về chỗ ngồi, khó tin nhìn Phồn Hoa.
“Chị Phồn Hoa, chị là bang chủ Tạc Thiên bang trong truyền nhân của rồng hả?”
Lắc đầu, Phồn Hoa nói.
“Đây chẳng qua là thân phận đối với người ngoài thôi, mặc kệ là ở Tạc Thiên bang trong trò chơi hay trong hiện thực, chỉ có một bang chủ, đó chính là anh Sở.”
Chà!
Chiêm Tinh Hà hít vào một ngụm khí lạnh, vô cùng kinh ngạc mà nhìn Sở Vĩnh Du, trong lòng có vô vàng ngọn sóng to đang nhấc lên, sư phụ này của mình cũng quá... khiêm tốn rồi.
“Được rồi, ăn cơm thôi, Thiên Hi các là nhà hàng do Thư Di mở, mùi vị rất ngon, nếm thử đi.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du gắp cho mình một đũa đồ ăn, Chiêm Tinh Hà kích động không có cách nào tưởng tượng được, nếu như không gặp được sư phụ, cuộc sống của anh ta vẫn sẽ từ từ diễn ra, nhưng mà hiện tại...
Bữa cơm kết thúc, sau khi đi xuống lầu, mấy người đi đến trụ sở Tạc Thiên bang.
“Phồn Hoa, đợi một lát nữa sắp xếp một chiếc xe cho Tinh Hà, để cậu ấy tự chọn là được rồi.”
“Đừng có từ chối, nguyên tắc của tôi là nên hưởng thụ thì hưởng thụ, đừng quên sơ tâm là được rồi, mẹ của cậu bị bệnh đã có Bạch Ông cứu chữa, chắc là không có chuyện gì đâu, sau này tâm tư của cậu nên nghiêm túc đặt vào việc tu luyện, có hiểu chưa! Cậu cách Tiên Thiên võ giả cũng chỉ có một bước vào cửa, chờ sau khi tìm đủ số lượng Long Mễ, cậu sẽ trở thành Tiên Thiên võ giả, đến lúc đó tôi sẽ thu cậu làm đồ đệ.”
Chiêm Tinh Hà không biết nên nói cái gì, lúc này anh ta có nằm mơ cũng không dám suy nghĩ.
Sở Vĩnh Du lại lập tức quay đầu nhìn Phồn Hoa.
“Khi nào thu thập đủ một trăm nghìn hạt Long Mễ, đến lúc đó nói cho tôi biết.”
“Vâng anh Sở.”
Một trăm nghìn hạt Long Mễ, dọa Chiêm Tinh Hà đứng ở bên cạnh thiếu chút nữa là đã bị sặc bởi chính nước bọt của mình, rốt cuộc là mình đã tìm được một sư phụ như thế nào vậy.
Bước vào căn cứ Tạc Thiên bang, có một người đến thông báo.
“Bang chủ cô Yamakawa Gin và Văn Khả Hân đều đến rồi, đang đợi ngài.”
Sở Vĩnh Du hơi nhếch khóe môi, cái cô Yamakawa Gin này, kể từ sau khi trở về thì vẫn chưa từng gặp mặt, xem như là ngày hôm nay đúng lúc gặp được.
Bước vào trong một căn phòng, lúc hai người phụ nữ nhìn thấy Sở Vĩnh Du đến đây thì biểu hiện hoàn toàn khác nhau, Văn Khả Hân vẫn ổn, Yamakawa Gin thì kích động không có cách nào tưởng tượng nổi.
“Anh Sở?”
Dường như là không có cách nào kiềm chế, ngay cả một cô gái có tính tương đối bảo thủ và bình tĩnh như Yamakawa Gin lại muốn nhào tới ôm lấy Sở Vĩnh Du một chút.
Ban đầu, Sở Vĩnh Du dự định từ chối, nhưng mà suy nghĩ lại Yamakawa Gin là người nước ngoài, nếu như từ chối thì không hay cho lắm, thế là đơn giản ôm một cái.
Chiêm Tinh Hà đi vào cùng, hoàn toàn chết lặng, chỉ có thể nói là sức quyến rũ của sư phụ mình đúng là vô biên.
Lúc này, Sở Vĩnh Du nghĩ đến một vấn đề, nhìn Yamakawa Gin rồi hỏi.
“Gin, cô có thể ra khỏi nước Nhật hả?”
Theo như anh biết, ở địa cầu ngoại trừ nước R ra thì những quốc gia khác cơ bản đều đã bị Huyền Hoàng Tinh xâm chiếm, cho nên chắc chắn là tình huống ở nước Nhật không có gì khác biệt so với nước Mỹ, vậy thì sự xuất hiện của Yamakawa Gin ở đây đáng để suy nghĩ.
“Tôi... tôi vẫn luôn quản lý các vụ làm ăn ở bên nước R, trước đó không biết ba tôi nhận được tin tức gì đó mà kêu tôi đừng có trở về, vẫn nên ở nước R đi, cũng may là có chị Văn, nếu không thì tôi đã bị đuổi từ lâu rồi.”
Thì ra là vậy, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Vậy trước hết cô cứ ở đây đi, tôi sẽ nói với cấp trên một tiếng, nhưng mà đối với ba cô và những người còn lại tôi có tình cũng không thể giúp được cái gì, bây giờ ngoại trừ nước R ra thì ở đâu cũng hỗn loạn và phiền phức.”
Dường như là đã biết tình huống này, Yamakawa Gin miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
“Tôi biết chứ, anh Sở, chỉ là với tình huống hiện tại, sau này tôi không thể giúp đỡ cho Tạc Thiên bang được rồi.”
“Không cần đâu, khoản chi tiêu sinh hoạt sau này của cô đều là do Tạc Thiên bang chi trả.”
Nói đến đây, Sở Vĩnh Du chỉ Chiêm Tinh Hà.
“Giới thiệu một chút, đây là người mà trong tương lai tôi sẽ nhận làm đồ đệ, cậu ấy tên là Chiêm Tinh Hà.”
Chiêm Tinh Hà vốn dĩ có chút khẩn trương, theo bản năng bật thốt lên.
“Chị dâu..."
Vẫn may là vừa mới nói xong thì kịp phản ứng lại, vội vàng đổi giọng.
“Không không, chào hai chị, xin lỗi anh Sở, là do tôi quá khẩn trương.”
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào đầu của Chiêm Tinh Hà, cười mắng.
“Khẩn trương cái rắm gì.”
Nhưng mà anh lại không biết rằng một tiếng chị dâu gọi sai của Chiêm Tinh Hà lại làm Yamakawa Gin và Văn Khả Hân cứ bồn chồn.
Nếu như quả thật có một ngày được gọi là chị dâu thì hay biết mấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT