Sở Vĩnh Du mỉm cười, xem ra anh thật sự hỏi đúng người rồi.
“Tôi nhìn thấy viên đá màu trắng kia rồi.”
Nghe thấy câu trả lời của Sở Vĩnh Du, ông Tần liền nói.
“Lúc đầu khi Thác Bạt Dã nhắc đến chuyện mua ngọn núi này thì cũng nói thật với chúng tôi là muốn thoải mái khai thác loại đá trắng đó trong núi. Chúng tôi cũng lấy một ít đi giám định phân tích nhưng không thu được kết luận gì.”
Chuyện này Thác Bạt Dã làm không hề sai, ông ta không phải kẻ ngốc, ai lại vô duyên vô cớ đi mua một ngọn núi chứ? Hơn nữa với cấp trên, cho dù anh không chủ động nói ra thì chẳng lẽ tôi không tự biết kiểm tra sao? Đến lúc đó không chừng còn gây ra phiền phức lớn hơn.
Một điều mà Sở Vĩnh Du có thể khẳng định được có lẽ là Thác Bạt Dã dám chủ động nói ra nghĩa là ông ta cũng biết, nếu đem loại đá này đi phân tích sẽ không thu được kết luận gì, và sự thật đúng là như vậy.
“E rằng bây giờ cũng không thể không bán ngọn núi này rồi.”
“Ừm, tiền cọc đã nhận rồi, huống hồ loại đá trắng này kiểm tra đúng là không có giá trị gì, đương nhiên là phải bán rồi. Sao vậy Sở Vĩnh Du, cậu có ý kiến gì không?”
Sở Vĩnh Du cười khổ, đương nhiên là anh có ý kiến nhưng rõ ràng là bây giờ không kịp nữa rồi, đúng như ông Tần nói, chuyện này liên quan đến vấn đề danh tiếng, bây giờ dừng không giao dịch nữa đối phương sẽ có cớ để nói về sau.
Đúng lúc đó, câu nói khác của ông Tần lại cho anh thêm hi vọng.
“Chúng tôi cũng phát hiện việc giải phóng nguyên tố như vậy ở một ngọn núi khác. Có thể chắc chắn rằng, ngọn núi đó nhất định cũng có loại đá trắng đó, hơn nữa trữ lượng có thể còn phong phú hơn ngọn núi này trong dãy Linh Lung.”
Sở Vĩnh Du lập tức trở nên kích động.
“Ông Tần! Ngọn núi đó ở đâu? Tôi sẽ mua nó.”
“Thứ đồ đó thật sự có ích cho cậu sao?”
Sở Vĩnh Du không chỉ kích động bình thường, thứ đó có thể nâng cao thực lực của anh, làm sao có thể không có tác dụng được.
“Có ích, rất có ích đấy.”
Ông Tần cười lớn.
“Ha ha, có ích là tốt rồi, cậu mua cái gì chứ, với những gì cậu đã cống hiến cho đất nước chẳng lẽ một chút đồ này còn không thể tặng cậu sao? Cậu cũng không điều động người bên phía Lương Nhân Cốc tới bảo vệ người nhà, tôi sẽ báo cáo lên trên, cử người đến khai thác giúp cậu.”
Sở Vĩnh Du do dự một lát rồi nói.
“Ông Tần, ông cũng biết con người của tôi rồi đấy, tôi sẽ trả 3000 tỉ, coi như chi phí khai thác.”
“Được, tôi biết là cậu sẽ nói như vậy mà, có tin tức hoặc tiến triển gì tôi sẽ thông báo cho cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du khó kìm nén được sự phấn khích trong lòng, thực lực của võ giả càng mạnh thì càng muốn nâng cao hơn nữa, càng về sau sẽ càng khó khăn, trước đây chỉ một chút anh đã lên được tầng thứ năm, đạt tới cảnh giới đan điền cảnh tầng thứ bảy. Vốn dĩ anh còn cho rằng với tốc độ tu luyện của mình chỉ dăm bữa nửa tháng là có thể đạt tới đại cảnh giới tiếp theo của đan điền cảnh, không ngờ bây giờ buồn ngủ lại gặp chiếu manh.
Trên đường trở về, Sở Vĩnh Du không ngừng sờ chiếc Nhẫn Vũ Lam, thật sự phải nói rằng tất cả đều là nhờ công lao của chiếc nhẫn này, nếu không chắc phải rất lâu nữa anh mới phát hiện ra bí mật của những hòn đá trắng.
Bây giờ càng ngày anh càng phát hiện ra tầm quan trọng của nhẫn Vũ Lam, có lẽ vẫn còn rất nhiều công dụng của nó đang chờ anh khám phá. Mặc Lục ngủ yên trong đó không biết bao giờ mới tỉnh lại.
Khi anh đi qua một khoảng sân, bởi vì mải suy nghĩ nên anh đi rất chậm, đúng lúc đó có một cánh tay đưa ra, cùng với đó là một âm thanh trầm đục. Sở Vĩnh Du nghiêng đầu đi, chau mày nói.
“Có việc gì?”
Người tự nhiên khua nắm đấm về phía anh chính là Thác Bạt Thiên Địa, đòn đánh này cũng chỉ để thăm dò, không có nhiều lực tấn công, nhưng khuôn mặt đối phương lại có vẻ tức giận.
“Nói nhảm! Anh làm gì chị tôi rồi? Chị ấy vừa ra khỏi hòn non bộ đã khóc, nói đi!”
Vẻ mặt của Sở Vĩnh Du trở nên kỳ quái, Tường Vi khóc sao? Như vậy không phải rất lạ sao, anh suy nghĩ một lát rồi mới nói.
“À, có thể chị cậu cảm động quá nên mới khóc.”
Thác Bạt Thiên Địa ngẩn người một lát rồi lại đánh một quyền sang, nhưng đương nhiên là Sở Vĩnh Du dễ dàng đỡ được.
“Có cái rắm! Tôi chưa từng thấy chị tôi khóc bao giờ, nhất định là anh đã làm chuyện kinh tởm gì với chị tôi, ngày mai chị ấy kết hôn rồi, anh đúng là đồ súc sinh!”
Một luồng sức mạnh đánh ra, đẩy Thác Bạt Thiên Địa ra xa năm mét.
“Cậu quan tâm chị cậu, tôi thấy vui thay cho Tường Vi nhưng cậu đừng suy đoán hàm hồ như vậy, có thể là vì tôi định giúp chị cậu hủy bỏ hôn ước, cô ấy vui mừng quá nên mới khóc.”
Nghe thấy câu này, Thác Bạt Thiên Địa vô cùng kinh ngạc.
“Cái gì? Anh… anh có thể giúp chị tôi hủy bỏ hôn ước sao?”
Sở Vĩnh Du gật đầu, anh chỉ để lại một câu rồi bỏ đi.
“Tường Vi cũng coi như là bạn tốt của tôi, cô ấy theo đuổi sự tự do, trong lòng từ lâu cũng đã có người mình thích. Nếu cô ấy bước vào cuộc hôn nhân này thì nửa đời còn lại nhất định sẽ sống trong bi thương, chuyện gì tôi có thể làm được nhất định tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Thác Bạt Thiên Địa nhìn theo bóng lưng của Sở Vĩnh Du, trầm giọng nói.
“Được! Nếu như anh thật sự có thể giúp chị tôi hủy bỏ hôn ước, Thác Bạt Thiên Địa tôi nhất định sẽ tôn kính anh suốt cả đời.”
Lời cam kết này thật sự rất có sức nặng, có thể thấy tình cảm của Thác Bạt Thiên Địa dành cho chị gái của mình sâu đậm và kỳ lạ như thế nào. Tường Vi rời nhà gần mười năm nay, tình cảm chị em vì sao vẫn tốt như vậy đúng là một điều khó hiểu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Vĩnh Du và Nam Cung Vô Phong đã tới bên trong hoa viên hôm qua nơi gặp nhau lần đầu tiên. Thác Bạt Dã, Thác Bạt Mộc Khôn, Thác Bạt Thiên Địa và Tường Vi đều tới đó.
“Vô Phong, ông đưa Tường Vi qua đây là có ý gì tôi không hiểu lắm, hôm nay nó sắp kết hôn rồi, không bao lâu nữa là nhà trai sẽ tới rước dâu.”
Nam Cung Vô Phong chỉ cười không nói gì, Sở Vĩnh Du lập tức nói.
“Tiền bối Thác Bạt, chúng tôi đã đồng ý với khoản tiền 120 nghìn tỷ rồi nhưng tiền đề là phải hủy hôn ước của Tường Vi.”
Cái gì!
Thác Bạt Dã kinh ngạc, ông ta không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Ánh mắt của Thác Bạt Mộc Khôn chứa sự vui mừng hiện ra trong thoáng chốc..
“Vô Phong, ông đang đùa với tôi sao? Chuyện lớn như vậy làm sao lại liên quan tới chuyện cưới xin của cháu gái tôi.”
“Đây là ý của Vĩnh Du. Chỉ cần tiền bối đồng ý với lời thỉnh cầu của cậu ấy thì gia tộc Nam Cung chúng tôi lập tức đưa cho ông 120 nghìn tỷ và không có thêm bất cứ điều kiện đi kèm nào.”
Giây phút đó Thác Bạt Dã đã do dự, quả thật là ông ta rất cần số tiền 120 nghìn tỷ đó. Mặc dù đã đặt tiền cọc nhưng thời gian càng dài thì tỉ lệ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn càng cao. Nhưng… việc liên hôn lần này cũng vô cùng quan trọng.
Ông ta nghĩ vậy, bóng của Sở Vĩnh Du lại xuất hiện trong tầm mắt, cảm giác như kim đâm vào tim đau nhói, ông ta thở dài.
“Nói thật là tôi không có ý kiến gì nhưng gia tộc liên hôn là nhà họ Lôi, cũng là một trong những gia tộc của gia tộc cổ võ ẩn thế. Nếu hủy bỏ hôn ước trong một ngày đại hỷ như hôm nay, nhất định sẽ xảy ra chuyện xô xát, trừ phi…”
Nam Cung Vô Phong chau mày nói.
Ngôn Tình Hài“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi Sở Vĩnh Du có thể đánh bại được lão tổ của nhà họ Lôi, nếu không thật sự không còn cách nào khác.”