Hòn đá nhỏ đến mức đáng thương, chỉ to được bằng quả trứng nhưng màu trắng sữa đó thật sự khiến người ta nảy sinh cảm giác ngưỡng vọng.
Sở Vĩnh Du không kìm được đưa tay trái ra, Tường Vi cũng đưa nó sang.
Anh cầm hòn đá trong lòng bàn tay, cảm nhận rõ được độ trơn bóng của nó, viên đá này như thể đã được đánh bóng bằng máy.
“Tường Vi, cô biết đây là thứ gì không?”
Tường Vi lắc đầu.
“Tôi không biết, ông tôi lén khai thác được một ít từ ngọn núi kia, cũng không nhiều lắm, không chất đầy được một hòm công cụ lớn chừng kia. Tôi có hỏi ba tôi nhưng ba tôi cũng không biết hòn đá này dùng để làm gì, chỉ dặn là không được truyền ra bên ngoài.”
Vậy thì thật kỳ lạ, Sở Vĩnh Du chau mày, trước mắt xem qua thì hình dạng và cảm giác khi sờ vào hòn đá này đúng là không tồi nhưng anh thật sự không phát hiện ra điểm gì đặc biệt ở nó.
Anh không phát hiện ra nhưng không có nghĩa là không có, bởi vì ông già Thác Bạt Dã đã bỏ ra 300 nghìn tỷ để mua được ngọn núi này về tay, đây làm sao có thể là một món đồ vô dụng được.
“Anh Sở, anh cũng không biết sao?”
Nhất thời ánh mắt của Tường Vi có vẻ thất vọng, không phải là vì Sở Vĩnh Du không phát hiện ra đặc điểm gì của hòn đá này mà là vì nếu hòn đá này không có tác dụng với Sở Vĩnh Du thì những việc tiếp theo cô ta thật sự rất ngại mở miệng nói ra.
“Không biết.”
Sở Vĩnh Du lắc đầu, lông mày càng nhíu lại chặt hơn, không hiểu vì sao lúc này anh lại cảm thấy một sự xung động mãnh liệt, muốn hiểu rõ mọi chuyện về hòn đá này nhưng đương nhiên đó là chuyện không thể.
Nhưng đúng lúc đó, một việc thần kỳ đã xảy ra, chiếc nhẫn Vũ Lam mà Sở Vĩnh Du đang đeo lại có động tĩnh.
Tường Vi nhìn thấy cũng há hốc mồm kinh ngạc, giống như vừa phát hiện ra một chuyện không thể tin nổi.
Viên đá nhỏ màu trắng sữa to bằng quả trứng mà Sở Vĩnh Du đang cầm trong tay lập tức biến thành màu đen, nếu không phải từ nãy Tường Vi vẫn luôn nhìn nó chăm chú thì có lẽ cô ta còn tưởng đã xảy ra ảo giác gì đó.
“Anh Sở, thế này… anh làm gì vậy?”
Sở Vĩnh Du cũng ngơ ngác, anh không làm gì cả, tất cả đều là do nhẫn Vũ Lam làm, giống như sức mạnh lúc trước đã hút những người kia và sức mạnh ẩn chứa bên trong Mặc hoa. Nhẫn Vũ Lam lại chủ động xuất hiện lần nữa, rõ ràng có thể thấy rằng bên trong hòn đá màu trắng sữa này có một nguồn năng lực thần kỳ nào đó đã bị nhẫn Vũ Lam hút đi. Chỉ trong chớp mắt mà đã nhanh chóng hút hết sạch.
Sở Vĩnh Du đang định lên tiếng thì tự nhiên cơ thể anh hơi chấn động một chút, vẻ bất ngờ hiện lên rõ ràng trong mắt anh.
Bởi vì sau khi nhẫn Vũ Lam hút được năng lượng từ viên đá màu trắng sữa này, bên trong nhẫn Vũ Lam lại xuất hiện một nguồn năng lượng khác và nguồn năng lượng đó đã đi vào người Sở Vĩnh Du. Mặc dù nguồn năng lượng này vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé đến mức có thể dễ dàng bị bỏ qua nhưng đối với một người làm chủ cơ thể mình như Sở Vĩnh Du, anh vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Chuyện này…
Sở Vĩnh Du còn điều khác kinh ngạc hơn, đó là nguồn năng lượng truyền đi từ nhẫn Vũ Lam có thể nâng cao thực lực của một cường giả đan điền cảnh tầng thứ bảy như anh, đúng là không có gì có thể hình dung được.
Tự nhiên, Sở Vĩnh Du đói khát đến mức không thể tưởng tượng được, hai mắt anh nóng bừng lên, Tường Vi thấy vậy giật mình hoảng hốt, không kìm được lùi về phía sau vài bước, hai tay ôm quanh người để che lấy mình.
“Anh… anh Sở, anh… anh định làm gì vậy?”
Lúc này Tường Vi lại rơi vào sự dằn vặt lúc trước, cho dù là cơ thể hay ý thức, cô ta đều thật sự hi vọng Sở Vĩnh Du có thể lao tới như một con sói dữ, nhưng với bản chất của một người phụ nữ, sự xấu hổ tự nhiên cũng xuất hiện.
Ý thức được điều gì đó, Sở Vĩnh Du bình tĩnh lại.
“Tường Vi, mặc dù tôi không biết viên đá trắng này rốt cuộc là thứ gì hay có công dụng gì nhưng đối với tôi, nó thật sự thật sự rất quan trọng, cô lấy thêm được nó nữa không?”
Vẻ buồn bã thoáng qua trong mắt Tường Vi, cô ta lắc đầu.
“Không thể, căn phòng ông tôi để những viên đá này có mười vị cao thủ của gia tộc chúng tôi canh giữ, đến ruồi cũng không thể vào được. Viên đá này là ông tôi chủ động đưa cho em trai Thác Bạt Thiên Địa của tôi, bảo nó thường xuyên cầm chơi. Cuối cùng em trai tôi thấy chán nên mới đưa cho tôi.”
Lúc này Sở Vĩnh Du thật sự nóng lòng muốn vào cướp đoạt của gia tộc Thác Bạt, nếu như anh thật sự ra tay, đúng là không có ai có thể ngăn được anh.
Nhưng là Chiến thần Nước R, anh thật sự không thể biến suy nghĩ trong đầu thành hành động, tự nhiên anh lại cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
“Tường Vi, cảm ơn cô, cô không muốn kết hôn đúng không?”
Sở Vĩnh Du im lặng một lát rồi mới lên tiếng, câu này của anh làm Tường Vi ngẩn người, sau đó cô ta mới cười khổ.
“Anh Sở, tôi nói thật là tôi có tính toán riêng khi lấy viên đá đưa cho anh. Sống ở bên ngoài bao nhiêu năm như vậy, tôi đã có người mình yêu từ lâu rồi, vậy nên bây giờ bảo tôi kết hôn với một người tôi không hề yêu, hoặc thậm chí mới gặp qua một lần thì tôi không thể chấp nhận được.”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Ừm, tôi giúp cô.”
Nghe thấy câu này, tự nhiên Tường Vi lại xua tay.
“Không, không, thực ra… thực ra vừa nãy tôi đã thấy hối hận rồi, bởi vì tôi cũng cảm thấy yêu cầu của mình quá quá đáng. Anh Sở, không làm phiền anh nữa, có thể người phụ nữ như tôi đã quá tham lam rồi.”
Sở Vĩnh Du mỉm cười vỗ vai Tường Vi.
“Cô yên tâm đi, đây là việc giúp đỡ nhau giữa những người bạn, không liên quan gì tới chuyện hòn đá. Hơn nữa anh Sở của cô chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết vấn đề sao? Tôi đã nắm được điểm yếu của ông nội cô, có lẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Tạm thời như vậy đã, cô ra ngoài đi, tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Tường Vi vẫn còn định nói gì đó nhưng đã bị Sở Vĩnh Du đẩy ra ngoài. Sau đó anh lấy điện thoại ra nhìn thử, cũng không tồi lắm, tín hiệu có một vạch, anh gọi điện luôn cho ông Tần.
“Vĩnh Du, bây giờ đã muộn vậy rồi, cậu có việc gì gấp sao?”
Sở Vĩnh Du trầm giọng nói.
“Ông Tần, ông biết gia tộc Thác Bạt không?”
“Biết, trong núi sâu có một vài gia tộc cổ võ ẩn thế, gia tộc Thác Bạt cũng được coi như là một trong số đó. Sao cậu lại hỏi tới chuyện này?”
Gia tộc cổ võ ẩn thế? Đây là lần đầu tiên Sở Vĩnh Du nghe thấy từ này.
“Nghĩa là ngoài gia tộc Thác Bạt ra, vẫn còn những gia tộc khác sao?”
“Ừm, tất cả có năm gia tộc, gia tộc Thác Bạt là một trong số đó, thực ra rất lâu trước đây gia tộc Nam Cung cũng là một thành viên gia tộc cổ võ ẩn thế, nhưng sau đó bọn họ dần dần xuất hiện nhiều hơn trước mắt mọi người nên coi như thôi. Những gia tộc này gần như cắt đứt liên lạc với con người bên ngoài, nhưng bọn họ cũng phân tán ra rồi, người của nhiều gia tộc cũng tới các nơi làm việc, có người kinh doanh, có người đi làm, ngoài ra bọn họ cũng rất thành thật, không có bất cứ hành động bất thường gì. Những hiểu biết của chúng tôi về bọn họ cũng rất ít.”
Hóa ra là như vậy, Sở Vĩnh Du hỏi vấn đề mà anh quan tâm.
“Ông Tần, gia tộc Thác Bạt gần đây muốn mua một ngọn núi, chắc ông biết chuyện này chứ?”
Ông Tần cười ngay.
“Đương nhiên là biết, chúng tôi ra giá 300 nghìn tỷ, không ngờ Thác Bạt Dã kiên quyết muốn mua, chỉ là tiền vẫn chưa tới hết.”
Nói đến đây, ông Tần nghĩ tới điều gì đó, chủ động hỏi.
“Vĩnh Du, cậu đừng nói với tôi là cậu cũng phát hiện ra loại đá trắng trong núi đó chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT