Nghe những lời này, Thượng Quan Vô Địch vô cùng tức giận, khi anh ta đanh định tiến lên để tát Vệ Thanh Ba vài cái thì Liêu Thông Tâm tự nhiên ngăn anh ta lại.

“Để tôi, để tôi! Người anh em Vô Địch, vũ lực không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề.”

Thấy vậy, bởi vì suy nghĩ đến chuyện Sở Vĩnh Du đang làm việc nên Thượng Quan Vô Địch hừ lạnh một tiếng rồi thôi.

“Nhóc con, đợi đến khi anh rể của tôi làm xong việc, tôi không đánh cho cậu quỳ xuống gọi tôi là ông nội thì tôi không phải là Thượng Quan Vô Địch!”

Vệ Thanh Ba liên tục cười chế nhạo, khi anh ta đang định để người quản lý đuổi cả đám người này ra ngoài thì Liêu Thông Tâm lại đưa điện thoại cho anh ta.

“Cậu là con trai của Vệ Thành Công đúng không? Tôi đã gọi điện thoại rồi, cậu tự nói chuyện với ông ấy đi.”

Hả? Vệ Thanh Ba nhìn điện thoại đang gọi đi cho người tên chú Vệ, anh ta nhìn Liêu Thông Tâm một cái, trong lòng chắc chắn mình không hề quen biết người này nhưng anh ta vẫn nhận lấy điện thoại.

Đúng lúc này, đầu dây bên kia vang lên một tràng cười sảng khoái.

“Thông Tâm à, ha ha, sao hôm nay con lại nhớ ra gọi điện thoại cho chú Vệ vậy?”

Giọng nói này... Sắc mặt Vệ Thanh Ba thay đổi, quả nhiên đây là giọng của ba anh ta.

“Ba... là con.”

“Thanh Ba? Sao con lại ở chung một chỗ với Thông Tâm?”

Cách xưng hô này có vẻ rất thân thuộc, Vệ Thanh Ba nuốt nước miếng.

“Ba, chuyện này… người tên Thông Tâm kia là ai vậy?”

Vệ Thanh Ba vừa nói xong câu đó cũng lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

“Thằng mất dạy! Mày có mâu thuẫn gì với Thông Tâm sao? Mày nghe đây, cho dù đó có phải là lỗi của Liêu Thông Tâm hay không thì mày cũng phải xin lỗi nó ngay lập tức cho tao, nếu không đến khi về nhà tao nhất định không tha cho mày.”

Cái gì!

Vệ Thanh Ba vô cùng ngạc nhiên, ba anh ta nói không chuyện trắng đen như vậy nhất định là do thân phận của Liêu Thông Tâm rất kinh khủng, kinh khủng đến mức ba anh ta cũng phải sợ hãi. Sau khi quản lý đưa người đi, phòng bao yên tĩnh trở lại, Sở Vĩnh Du nhìn Vệ Thanh Ba rồi hỏi.

“Sao cậu lại đưa hai người họ đến đây ăn tối? Mấy người quen nhau khi nào?”

Liêu Thông Tâm trừng mắt nhìn Vệ Thanh Ba, như thể muốn nói rằng, cậu nói dối thử xem.

Sau khi nuốt một ngụm nước miếng, Vệ Thanh Ba sợ hãi, vội vàng nói.

“Anh Sở, việc này... tôi... tôi cũng không biết bọn họ. Nói thật, tôi thậm chí còn không biết tên của bọn họ.”

Sở Vĩnh Du cau mày càng chặt hơn.

“Nói tiếp đi.”

“Đúng vậy, lúc sáng nay khi tôi đến Vân Đỉnh chơi, vừa bước xuống xe thì một người đột nhiên xuất hiện, bẻ cổ dễ dàng hai người vệ sĩ võ giả cửu phẩm mà ba tôi sắp xếp cho tôi, sau đó anh ta cho tôi ăn một cái gì đó, nói là một loại thuốc độc tự chế, nếu tôi không làm theo những gì anh ta bảo, thuốc độc phát tác làm tôi mất mạng.”

Sở Vĩnh Du lấy điện thoại ra, đưa ảnh Tỉnh Vu Dịch ra.

“Là anh ta sao?”

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Vệ Thanh Ba đã gật đầu lia lịa, giống như hình ảnh này đã khắc sâu vào tâm trí của anh ta. ngôn tình hay

“Đúng, chính là anh ta, tôi không nhận nhầm đâu.”

Quả nhiên là Tỉnh Vu Dịch.

Mọi chuyện vậy là rõ ràng, tình trạng uể oải của hai người phụ nữ có đến tám phần là do Tỉnh Vu Dịch gây ra, nhưng cụ thể anh ta đã làm những gì thì không ai biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play